“Đấu loại!?” Haruno Sakura nghe được câu này lập tức xuất hiện vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt.
Ngay ở không xa, Nara Shikamaru cũng đổ mồ hồi hột lớn tiếng chất vấn: “Đấu loại tức là sao?”
“Thưa thầy, em không hiểu lắm ý nghĩa của đấu loại này!?” Vẻ mặt Sakura tỏ ra hơi buồn bực, cô nhóc lên tiếng hỏi: “Tức là nhân số chúng em lọt vào vòng này quá nhiều nên cần tham gia đấu loại sao? Sao không để cho các thí sinh còn sót lại tiến thẳng vào vòng trong luôn cho rồi?”
“Em thực thông minh! Vì vòng một và vòng hai quá dễ”Đôi mắt thiếu ngủ híp mắt lại, hắn hơi gật gù: “Chính vì vậy số người còn sót lại quá nhiều nên theo quy định của cuộc thi tuyển Chuunin là rất cần thiết cho việc loại bỏ bớt thí sinh có thể tham gia vào vòng thi thứ ba này. Hồi này, ngài Hokage cũng nói đến tham dự vòng thi này có rất nhiều khách mời nên không thể để vòng thi kéo dài quá lâu, phải giới hạn thời gian!”
“Quá đáng thật!” Sakura có chút giận dữ nắm chặt tay, ánh mắt khó chịu quan sát vị giám kháo mới này.
Hayate Gekkou không quan tâm, một tay hắn đưa lên sờ mông mình, một tay khác đưa ra bình tĩnh giải thích với đám thí sinh: “Chính vì thế nhưng ai cảm thấy mình không thể thi tiếp hoặc sau phần giải thích không muốn tham gia nữa thì hãy thông báo ngay vì vòng đấu loại cũng sắp diễn ra rồi…”
“Thi liền giờ sao?” Inuzuka Kiba cảm giác được bất ngờ giật mình lập tức vội vã hỏi.
Trong đám người, Yakushi Kabuto đột nhiên đưa tay lên, khuôn mặt xuất hiện nụ cười: “À, xin lỗi! Tôi xin phép rút lui”
“À… là Kabuto, dược sĩ của làng Lá à…” Bàn tay Gekkou đưa lên đặt trên miệng mình, miệng hắn liên tục ho khan: “Khụ, khụ… có thể bỏ tay xuống được rồi… khụ, khụ…”
Haruro Sakura ngạc nhiên nhìn về phía Yakushi Kabuto. Nàng không nghĩ ra tại sạo Kabuto lại dễ dàng từ bỏ như vậy. Chuunin vốn là ước mơ của nhiều người. Vì vậy cô nàng quay ra nhìn về phía Kabuto hỏi: “Anh Kabuto, vì sao anh lại từ bỏ dễ dàng như vậy? Chúng ta đã đến tận đây rồi mà…”
“Còn ai muốn rút lui không?” Gekkou cố gắng nói lớn tuy nhiên mỗi khi nói lớn hắn lại liên tục ho khan: “Khụ, khụ… À… còn điều này ta quên nói từ giờ sẽ là chiến đấu theo cá nhân nên mỗi người hãy tự mình quyết định rời giơ tay!”
“Xin lỗi em!” Khuôn mặt Kabuto xuất hiện vẻ buồn bã: “Nhưng anh thực sự rất mêt. Trong cuộc thi Chuunin ở vòng hai, anh gặp chấn thương không nhỏ. Đến hiện giờ vẫn còn không khỏi hắn. Hơn nữa, anh cũng không muốn bị mất mạng.”’
Yakushi Kabuto nâng lên mắt kính nhìn về phía Naruto và Sasuke. Trong thoáng chốc, Naruto cảm giác được ánh mắt Kabuto có gì đó khác biệt. Kể từ sau khi cái tên Orochimaru đó tiêm thứ khiến cho Naruto thức tỉnh cái huyết kế Mộc Độn kỳ quái, xiềng xích gia tộc Uzumaki kèm theo khả năng cảm nhận mãnh liệt. Naruto cảm giác mình nhạy cảm đến mức thực sự khó chịu. Vì quá nhạy cảm cũng khiến cho Naruto khó khăn thích ứng. Chỉ cần có người nhìn về phía hắn thôi, hắn cũng cảm nhận được.
“A” Sasuke đứng ở bên cạnh Naruto đột nhiên mở miệng lên tiếng nói kèm theo thân thể run run: “Cơn đau càng lúc càng thường xuyên hơn. Chết tiệt!”
“Vậy là…” Cái đầu Gekkou liên tục gật gù, hắn mở miệng hỏi: “Vậy là không còn ai muốn rút lui nữa đúng không?”
“Chờ chút!” Sakura đột nhiên hô lên. Vẻ mặt cô nhóc lo lắng nhìn về phía Uchiha Sasuke. Giọng nói cũng theo đó tràn đầy kiên quyết cùng khuyên nhủ: “Sasuke-kun, cậu nên từ bỏ vòng đấu loại này đi!Bởi vì sau khi bị cái người Orochimaru đánh bại, cậu trở nên lạ nắm, Sasuke. Mới nãy, dấu ấn đó cũng làm cậu đau lắm phải không? Cứ như vậy thì làm sao tiếp tục được chứ?” Bàn tay cô nhóc chắp lại, thân mình hơi run lên: “Mình xin cậu đó, Sasuke! Tình trạng cấu thế này làm sao có thể đấu tiếp được chứ?”
“Sakura nói đúng đó!” Hai tay Naruto ôm vào trước ngực mình, ánh mắt bình thản như không: “Chú ấn vẫn phát tác đúng không? Qua vài ngày rồi mà cậu không hoàn toàn thích ứng. Vẫn là dừng cuộc thi Chuunin ở đây đi. Điều đó sẽ tốt với cậu hơn…”
“Im lặng đi…. đây không phải là chuyện của cậu, Sakura!” Ánh mắt Sasuke mang theo vẻ kiên quyết. Bàn tay hắn đưa lên chạm vào cổ mình ánh mắt nhắn nhíu lại sau đó quay sang nhìn về phía Naruto. Giọng nói cũng có chút âm trầm: “Naruto, không phải cậu cũng bị gieo chú ấn sao? Nếu như cậu có thể chịu được, tôi cũng có thể chiến đấu tốt. Cuộc thi Chuunin này đối với tôi có thành Chuunin không cũng chẳng quan trọng. Tôi chỉ cần đáp án mình có đủ mạnh không? Đó là điều tôi muốn được đấu với các cao thủ! Thế nên, các cậu chẳng thể ngăn được tớ đâu.”
“Với tư cách một người bạn, mình cho rằng đây là lời khuyên!” Naruto ôm ngực bình thản nói: “Thể chất mình khác biệt hoàn toán với cậu. Sasuke, cậu có được một đôi mắt tuyệt vời nhưng cậu hiểu rõ mà. Thể chất mình vượt trội hơn so với cậu quá nhiều. Thế nên thứ này ảnh hưởng lên mình quá nhỏ bé. Vậy nên đừng cậy mạnh, Sasuke!”
“Hừ… mình sẽ tham gia!” Ánh mắt Sasuke nhìn thẳng về phía Naruto nói: “Hơn nữa, kể từ rời trường học chúng ta đã chưa từng đấu với nhau lần nào. Có đến mấy năm rồi đi. Mình chờ đợi cuộc chiến này lắm đấy!”
“Quả nhiên là…” Hokage đệ tam nhìn về phía hai người Naruto. Ánh mắt mang theo trầm ngâm và chút lo lắng. Nếu như để người bạn thân hắn, Shimura Danzou biết được thằng nhóc bị Orochimaru hạ chú ấn như vậy thực sự phiền phức. Nghĩ đến đây, đầu Hokage đệ tam lại cảm giác được cực kỳ đau đớn. Mà không chỉ Shimura Danzou mà còn có hai vị cố vấn Utatane Koharu cùng với Mitokado Homura nữa.
“Chuyện gì ạ!?” Đứng ở bên cạnh, Morino Ibiki hơi cúi đầu nghe Hokage đệ tam nói.
Vẻ mặt thiếu nữ Mitarashi Anko có chút không vui, cô nàng lên tiếng nói vào tai Hokage đệ tam: “Chúng ta nên đánh rớt hai thằng bé đó để cho đội ANBU cách ly bảo vệ chúng nó…”
“Hai đứa nó chẳng có đứa nào ngoan ngoãn nghe theo đâu!” Một âm thanh vang lên sau lưng Mitarashi Anko, cô nàng quay lại thì thấy được Kakashi nở nụ cười đưa tay lên sờ sờ ót vào đầu mình nói: “Bởi vì hai đứa là học sinh của tôi và tôi hiểu chúng nhất!”
“Đừng có nói ngu ngốc thế! Chúng ta sẽ buộc chúng phải rút lui!” Mitarashi Anko tức giận chỉ thẳng ngón tay về phía Kakashi lớn tiếng nói: “Chỉ cần vận chuyển chakra thôi thì cái chú ấn cũng phản ứng rồi, chỉ tổ hao phí chakra thôi! Đây là một cấm thuật ăn mòn cơ thể của người dùng thuật này. Hai đứa nhóc chịu đựng đến bây giờ là khá lắm rồi, bình thường đã chết lâu rồi!” Vừa nói cô nàng này quay ra nói nhằm lấy được sự đồng ý: “Ngài Hoakage…”
“Được rồi. Phù…” Miệng Hokage đệ tam thở ra một hơi khói dài: “Ta vẫn còn lo điều mà Orochimaru nói… thế nên cứ để nó tiếp tục và theo dõi xem sao! Tuy nhiên chỉ cần dấu ấn đấy bộc phát chúng ta lập tức sẽ ngăn chặn!”
“Vâng ạ!” Đám Jounin thuận theo.
“Vậy thì tôi xin bắt đầu vòng loại!” Hayate Gekkou dùng đôi mắt thiếu ngủ quan sát đám thí sinh: “Vòng đấu loại tổ chức thi đấu cá nhân với một chọi một tức mọi người sẽ đấu theo hình thức thực chiến. Ở đây có tổng công 20 người thế nên sẽ có 10 trận đấu và tất nhiên người thằng cuộc sẽ được thẳng vào vòng ba!”
“Ực…” Đám thí sinh không hẹn mà cùng nuốt nước bọt.
“Không có luật lệ gì trong cuộc thi này. Chỉ cần một bên chết, bị hạ hoặc chấp nhận thua cuộc là được. Và nếu không muốn bị mất mạng vậy lập tức chịu thua là được.” Gekkou lại tiếp tục gật gù: “Tuy nhiên trường hợp nếu tôi xác định được kẻ nào thắng cuộc thì sẽ ngăn cuộc thi lại ngay không cần tăng số người chết vô ích. Bây giờ vận mệnh các em sẽ là nó…” Hắn vừa nói thì một màn hình kéo ra xuất hiện trước mặt đoàn người: “Trên bảng điện tử này lần lượt sẽ hiện tên 2 đấu thủ của trận đấu đó. Không làm mất thời gian của mọi người nữa, giờ ta sẽ công bố tên 2 đấu thủ của trận đấu đầu tiên.”
“Uchiha Sasuke và Akado Yoroi!”
“Trận đầu tiên sao?” Sasuke ngước nhìn về phía bảng và khẽ nuốt ực một ngụm nước miếng. Bàn tay đưa lên sờ vào cổ mình.
“Không thể nào… tại sao Sasuke lại phải đấu ở trận đầu tiên!” Khuôn mặt Sakura tràn ngập lo lắng nhìn về phía trên bảng.
“Mời hai người hiện tên trên bảng xuất hiện ở phía trước!” Hayate Gekkou mở miệng nói thì cả hai thí sinh đã bước lên trước. Đôi mặt với Sasuke là một người thanh niên cao to đeo kính đen và dùng khăn che kín miệng của mình. Ăn mặc hắn có chút quái dị. Gekko đưa tay ra hướng về phía hai đối thủ nói: “Cặp đấu thủ trong trận đấu đầu tiên Akado Yaroi và Uchiha Sasuke không có phản đối gì chứ?”