Nghe câu hỏi của Lục Tuyệt, Ninh Tri khựng sững, có cảm giác mặt mình càng nóng hơn.
Cô ổn định lại nhịp tim, trừng mắt nhìn Lục Tuyệt một cái, không trả lời câu hỏi của anh: “Tôi ăn xong rồi.”
Đôi mắt của Lục Tuyệt tối sầm, chậm rãi rời mắt khỏi bờ môi cô.
Anh nói: “Để tôi đưa cô về.”
Hiện giờ Lục Tuyệt vẫn thích mặc đồ màu đỏ như trước, thậm chí chúng còn đỏ hơn cả trước kia nữa, đỏ như máu.
Màu sắc đó tôn lên làn da trắng lạnh, càng điểm thêm gương mặt anh nét yêu nghiệt.
Anh đứng lên.
Thân hình cao lớn và khí chất lạnh lùng làm người ta có cảm giác áp bức chẳng rõ nguyên do.
Ninh Tri không từ chối.
Bữa tiệc dưới lầu vẫn chưa kết thúc.
Các tân khách đang thoải mái tán gẫu.
Lục Tuyệt đưa Ninh Tri xuống đường thang máy để tránh đám đông.
Có điều, vì giá trị nhan sắc của hai người quá cao nên họ vẫn thu hút sự chú ý của không ít người.
Các tân khách trông thấy cô gái đi bên cạnh Lục Tuyệt mặc một chiếc váy xanh màu sương nhạt, làn da trắng như tuyết.
Một cái nhìn thoáng qua đã làm không ít người phải kinh diễm.
Lục Tuyệt đã cho người chuẩn bị xe từ trước.
Bước vào hoa viên, anh bất giác định kéo tay Ninh Tri đang đi bên cạnh mình, cứ như thể anh đã làm điều đó cả ngàn lần rồi.
Lục Tuyệt ý thức được hành động của bản thân.
Anh thoáng sững sờ, siết chặt tay lại.
Bầu không khí trong xe vô cùng yên tĩnh.
Ninh Tri và Lục Tuyệt ngồi ở ghế sau xe, mỗi người ngồi mỗi bên.
Mặc dù đã uống thuốc nhưng Ninh Tri vẫn chưa hạ sốt, đầu óc cô vẫn quay cuồng.
Giờ cô chỉ muốn nhanh chóng được nghỉ ngơi thôi.
Lục Tuyệt đang ngồi bên cạnh cô, cực kỳ im lặng.
Mãi cho đến lúc chiếc xe dừng trước cửa nhà họ Lâm, thấy Ninh Tri xuống xe, Lục Tuyệt cũng xuống xe theo.
“Nhớ uống thuốc rồi nghỉ ngơi sớm một chút.” Lục Tuyệt dặn dò.
Ninh Tri nhìn anh mà có chút không quen.
Sau khi Lục Tuyệt bình phục còn biết quan tâm đến người khác.
Ninh Tri thuận miệng đáp một tiếng, sau đó quay lưng bước vào nhà họ Lâm.
Dưới màn đêm, bóng dáng mảnh mai của người con gái biến mất trong căn nhà.
Lục Tuyệt bất giác ôm ngực.
Nơi đó đang đập điên cuồng.
Một cảm giác giác xa lạ quái dị gần như nhấn chìm anh.
…
Trong nhà.
Lâm Điềm Điềm và mẹ Lâm vẫn chưa trở về.
Ninh Tri về thẳng phòng.
Có định ngày mai lấy được ấn ngọc là sẽ rời khỏi nhà họ Lâm ngay.
Cô nằm trên giường gọi Bá Vương ra: “Cậu bảo trí nhớ của Lục Tuyệt đã bị hệ thống xóa sạch, nhưng tại sao anh ấy vẫn có cảm giác với tôi? Anh ấy vẫn còn nhớ gọi tôi là Tri Tri.”
Bá Vương: “Chủ nhân, tôi cũng không hiểu rõ tình cảm của con người các cô đâu.”
Ninh Tri cực kỳ muốn tần cho Bá Vương một trận.
Cô hít sâu một hơi: “Có thể khôi phục trí nhớ cho Lục Tuyệt không?”
Bá Vương: “Chủ nhân, cô đã từng hỏi câu hỏi này rồi.”
“Tôi biết.” Đương nhiên là Ninh Tri biết mình đã từng hỏi câu hỏi đó nhiều lần, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ.
Cô rất tham lam, cô vừa muốn Lục Tuyệt bình phục lại vừa muốn Lục Tuyệt có ký ức trước kia.
Lục Tuyệt đã bình phục và có ký ức của trước kia mới là phiên bản hoàn chỉnh.
Bá Vương đang định giả chết.
“Tôi có thể đổi bằng mặt trời nhỏ không?” Ninh Tri biết Bá Vương rất thích mặt trời nhỏ: “Hiện giờ tôi vẫn còn hơn ba nghìn mặt trời nhỏ.
Tôi có thể cho cậu hết, chỉ cần cậu khôi phục ký ức cho Lục Tuyệt thôi.”
Bá Vương ngập ngừng: “Không được.”
“Năm nghìn mặt trời nhỏ.”
“Tám ngàn mặt trời nhỏ?”
Ninh Tri nghiến răng: “Mười nghìn mặt trời nhỏ, tôi muốn ký ức của Lục Tuyệt.”
Bá Vương nuốt nước bọt: “Chủ nhân, lúc trước cô hoàn thành nhiệm vụ xong thì vẫn còn một nhiệm vụ chưa được mở khoá.”
Ninh Tri sửng sốt: “Chẳng phải cậu bảo đó là lần cuối cùng tôi xuyên không trở về sao? Vẫn còn nhiệm vụ khác nữa?”
Bá Vương: “Tôi không lừa dối chủ nhân.
Đó là lần cuối cùng cô xuyên không trở về.
Lục Tuyệt cũng đã bình phục hoàn toàn.
Nhiệm vụ phụ chưa được mở khoá không ảnh hưởng đến bệnh tình của Lục Tuyệt nên cô không cần phải để tâm đến nó.”
Ninh Tri trầm mặc một lúc: “Đó là nhiệm vụ gì? Nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ đó thì tôi có thể khôi phục ký ức của Lục Tuyệt hay không?”
Bá Vương: “Dòng thời gian nhiệm vụ là ở tương lai, ngăn Lục Tuyệt tự sát.
Nếu nhiệm vụ thất bại thì nó sẽ không có ảnh hưởng gì cả.
Còn nếu nhiệm vụ thành công thì chủ nhân có thể nhận được phần thưởng.”
Nghe Bá Vương nói thế, trái tim của Ninh Tri trầm xuống.
Cô nhớ rằng trong sách, kết cục của Lục Tuyệt là chết vì tự sát.
“Giờ Lục Tuyệt đã bình phục rồi, chắc chắn anh ấy sẽ không tự sát nữa.
Vậy chuyện tự sát sau này là sao?” Ninh Tri hết sức nghi hoặc.
Bá Vương: “Tôi cũng chẳng rõ lắm.
Tuy nhiên, để hoàn thành nhiệm vụ thì có cần tiêu tốn hai mươi nghìn mặt trời nhỏ.”
Ninh Tri: …
Quá độc ác.
Bá Vương nịnh nọt: “Nhiệm vụ này có độ khó rất cao, tỉ lệ thành công rất thấp.
Nếu có thất bại thì hai mươi nghìn mặt trời nhỏ sẽ đổ sông đổ bể.
Lục Tuyệt đã bình phục rồi, chủ nhân có thể làm quen với anh ấy lại từ đầu chứ không cần phải cố chấp với quá khứ.”
Bá Vương cho rằng chủ nhân không cần phải làm nhiệm vụ bổ sung đó.
Nếu hệ thống đã vứt nhiệm vụ này vào một góc rồi thì đương nhiên nó cũng không quan trọng.
Cho nên lúc trước Bá Vương đã bỏ qua nó luôn.
Ninh Tri nghiến răng: “Cậu thật sự không có thực thể sao?”
Chất giọng sữa của Bá Vương bỗng mang chút ngượng ngùng: “Chủ nhân muốn gặp tôi à?”
“Tôi muốn đánh chết cậu.”
Bá Vương: “Chủ nhân, chúng tôi không có thực thể đâu!”
…
Bóng đêm mỗi lúc một tăm tối.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, nhà họ Lục đã trở lại với sự an tĩnh vốn có.
Lục Tuyệt đang nằm trên giường.
Đôi mắt nhắm chặt.
Trong phòng, anh đang ôm gối, trên người mặc một bộ đồ thể thao màu đỏ.
Đôi con ngươi đen nhánh nhìn cô gái có gương mặt mơ hồ trước mắt: “Ngủ chung đi.”
“Muốn ngủ chung.”
Cô gái bó tay với anh nên đành phải gật đầu đồng ý.
Anh vui vẻ kéo cô lên giường của mình.
Sau khi nằm xuống, ngửi mùi hương thoang thoảng bên cạnh, anh không tài nào ngủ được, như thể có một chiếc vuốt nhỏ đang mềm mại gãi vào lồng ngực anh.
Anh dịch đến gần người cô gái và kề sát vào lưng cô, sau đó lẩm bẩm nói: “Chị gái kỳ lạ, muốn hôn.”
Cô gái quay người đối mặt với anh.
Sau đó, anh nhìn thấy một đôi mắt đen long lanh đang công cười.
Cô hơi xấu xa, cố tình trêu anh: “Hôn ở đâu?”
Anh chưa thốt nên lời mà đôi môi mềm mại của cô gái đã đậu trên trán anh.
Trái tim anh cũng rung động.
Dần dần nụ hôn lan đến mũi.
Cô gái xấu tính quá, cố tình tránh miệng mà hôn lên cằm anh.
Lục Tuyệt cảm thấy nhịp anh đang đập điên cuồng.
“Còn muốn nữa không?” Đôi môi hồng hào của người con gái nhếch cười.
Lục Tuyệt nuốt nước bọt.
Anh không kìm được mà ấn tay vào gáy cô gái.
Yết hầu anh trượt lên trượt xuống mất kiểm soát.
Anh nghe thấy giọng của mình đã khàn cả đi: “Tri Tri, hôn anh.”
Cô gái cười cong mát.
Trong đôi mắt cô gái kia, Lục Tuyệt nhìn thấy dáng vẻ mình đang ngẩng đầu lên, biểu cảm tham lam và say đắm: “Tri Tri, Tri Tri…”
Anh đã nếm được hương vị ngọt ngào trong miệng cô gái.
Anh trầm luân vào trong đó, hút đi mà chẳng biết mỏi mệt.
Mãi cho đến lúc đốt xương cụt anh tê dại, Lục Tuyệt mở choàng mắt.
Anh cảm giác mình điên mất rồi.
…
Ngày hôm sau.
Ninh Tri phát hiện mình vẫn đang sốt nhưng nhiệt độ không còn cao như hôm qua.
Lúc này, có ai đó gõ cửa phòng cô.
“Có chuyện gì thế?” Người đang đứng ngoài cửa là người giúp việc của nhà họ Lâm.
“Bà chủ có chuyện tìm cô nên cho tôi đến thông báo cho cô một tiếng ạ.”
Ninh Tri gật đầu.
Đúng lúc cô cũng đang có chuyện tìm mẹ Lâm.
Ở lầu một, Lâm Điềm Điềm đang ngồi một bên chờ xem kịch.
Mẹ Lâm đang tiếp khách: “Dư Gia, bác đã cho người gọi Tiểu Tri xuống rồi.
Con ngồi một lát đã.”
“Không vội đâu ạ.” Dư Gia không ngừng lau mồ hôi trên trán.
Cơ thể mập mạp đã chiếm hơn phân nửa chiếc ghế sô pha.
“Lúc trước con từng đề cập đến việc muốn cưới Tiểu Tri, sẵn sàng chia một nửa số cổ phần công ty của gia đình để làm lễ hỏi, đúng không?” Mẹ Lâm hỏi: “Gia đình con đồng ý chứ?”
“Mẹ con đã chuyển một nửa số cổ phần cho con từ trước rồi.
Chỉ cần Tiểu Tri bằng lòng cưới, con sẽ cho cô ấy tất cả cổ phần.” Gương mặt mập mạp của Dư Gia thoáng ngượng ngùng.
“Dì biết chắc chắn con thật lòng với Tiểu Tri mà.
Dì tán thành để con kết hôn với nó.” Mẹ Lâm cười nói.
Lâm Điềm Điềm đang ngồi bên cạnh cũng cười nói: “Chị cũng coi như tán thành.”
Ninh Tri nên kết đối với một người như Dư Gia.
Nghe cả hai đều ủng hộ, Dư Gia xúc động đến nỗi ngồi khó yên: “Sau này cháu nhất định sẽ đối xử với Tiểu Tri thật tốt.”
Mẹ Lâm hài lòng gật đầu: “Con trông cũng thành thật, dì tin sau này chắc chắn con sẽ thương yêu Tiểu Tri.”
Lúc này, Ninh Tri xuống lầu.
Nhìn thấy bóng người trên cầu thang, đôi mắt gần nhau dính chặt vào nhau của Dư Gia mở to hơn một chút.
Gã vui mừng nhìn Ninh Tri.
Ninh Tri có vẻ xinh đẹp hơn lần trước gã gặp cô nhiều.
“Tiểu Tri, con đã đỡ chưa? Dư Gia đặc biệt đến thăm con kia.” Mẹ Lâm cười nói.
“Tiểu Tri bị ốm ư?” Dư Gia hỏi mẹ Lâm.
“Đúng thế.
Hôm qua nó đột nhiên sốt.
Con bé cứ đi lung tung suốt thôi.
Dì bảo nó đi khám nhưng nó cũng không đi, toàn làm dì phải lo lắng.” Mẹ Lâm thở dài: “Dì vẫn hằng mong sẽ có một người chăm sóc nó thật tốt.”
Dư Gia lo lắng: “Con có thể đưa Tiểu Tri đi khám.”
Lâm Điềm Điềm ngồi một bên, nhìn Ninh Tri bằng ánh mắt tối sầm.
Lúc này trên người Ninh Tri mang một cảm giác mỹ cảm bệnh tật yếu ớt khiến người ta phải đau lòng xót xa, hận chẳng thể nâng trong lòng bàn tay để yêu thương.
Thảo nào cậu chủ Lục Tuyệt lại quan tâm đến Ninh Tri.
Lâm Điềm Điềm hừ lạnh, chuẩn bị xem kịch.
“Tiểu Tri, hay là để Dư Gia đưa con đi khám thử đi.” Mẹ Lâm nói: “Hôm nay thằng bé Dư Gia đến để bàn chuyện cưới xin của con và nó đó.”
“Dì và bà Dư là bạn thân lâu năm.
Bà ấy tốt tình lắm, còn thân thiện dễ hòa hợp.
Hơn nữa, thằng bé Dư Gia này cũng thích con, sau này nó sẽ luôn yêu thương con.
Nó trông cũng thật thà, con không cần phải lo nó đa tình phong lưu như những con cháu hào môn khác.”
Mẹ Lâm cười nói: “Sau này con ở bên nó thì chắc chắn sẽ hạnh phúc.”
Ban nãy Ninh Tri vẫn hơi mông lung, giờ nghe mẹ Lâm nói thế, cô giận quá hóa cười: “Dì bảo tôi kết hôn với một người xa lạ à?”
“Các con đã từng gặp nhau nhiều lần rồi mà.
Sao mà là người xa lạ được?” Mẹ Lâm nói.
Ninh Tri cười lạnh: “Tôi không quan tâm anh ta là người lạ hay chẳng lạ, tôi không thích anh ta.
Hơn nữa, dì không có tư cách xen vào chuyện của tôi, kể cả hôn nhân.”
Mẹ Lâm lấy đâu ra tự tin mà cho rằng bà ta có thể làm chủ hôn nhân của cô thế?
Lâm Điềm Điềm khó chịu vô cùng: “Ninh Tri, cô có thái độ gì thế? Mẹ tôi làm thế là vì tốt cho cô thôi.”
Ninh Tri nhếch môi: “Nếu mẹ con hai người thấy tốt thì cô cưới đi là được mà.”
“Cô…” Lâm Điềm Điềm cả giận: “Cô ăn của nhà tôi, ở nhà tôi mà giờ hóa ra gia đình tôi lại nuôi nấng một kẻ ăn cháo đá bát vô ơn.”
Ninh Tri buồn cười: “Nếu không có tiền bồi thường bảo hiểm của ba mẹ tôi thì công ty nhà họ Lâm đã sớm phá sản từ lâu rồi.
Số tiền đó cũng đủ để nuôi tôi cả đời.”
Đôi mắt của Ninh Tri lạnh lẽo: “Tôi không nợ gì nhà họ Lâm cả.”
Cô nhìn sang mẹ Lâm: “Bà trả di vật của cha mẹ tôi lại cho tôi đi.
Bây giờ tôi sẽ rời khỏi nhà họ Lâm.”
“Tiểu Tri, đừng ầm ĩ.” Mẹ Lâm không tán thành, nhìn cô.
“Trả di vật của ba mẹ tôi cho tôi.” Ninh Tri nhắc lại.
Thấy biểu cảm Ninh Tri lạnh lẽo, mẹ Lâm lo lắng nếu Ninh Tri tiếp tục giằng co thì thành ra ầm ĩ mất mặt trước mặt khách khứa.
Vậy là bà ta bèn nói: “Con chờ một chút.”
Một lúc sau, mẹ Lâm trở lại.
Bà ta giao chiếc hộp nhỏ cho Ninh Tri: “Ban đầu dì định để sau khi con kết hôn thì sẽ giao nó cho con.
Nếu hiện tại con đã muốn thì dì sẽ trả nó cho con luôn.”
Ninh Tri nhận lấy chiếc hộp.
Cô mở ra, bên trong chỉ còn lại một bức ảnh thôi, ấn ngọc đã biến mất.
Cô sầm mắt, nhìn thẳng vào Lâm Điềm Điềm: “Cô đã cầm ấn ngọc đi rồi.
Trả lại cho tôi ngay.”
Chẳng cần suy nghĩ cũng biết, chắc chắn Lâm Điềm Điềm đã cầm ấn ngọc đi.
Lâm Điềm Điềm không ngờ Ninh Tri lại biết trong đó có một chiếc ấn ngọc, còn biết là do cô ta cầm đi mất.
Giọng điệu cô ta không khỏi luống cuống: “Ấn ngọc gì? Tôi không biết.
Tôi cũng không lấy.
Ninh Tri, cô đừng có tùy tiện vụ oan cho người khác.”
Trong giấc mơ cô ta đã phát hiện chiếc ấn ngọc này rất quan trọng, nên sau khi tỉnh giấc, điều đầu tiên cô ta làm chính là xin mẹ giữ lại rồi giấu đi.
“Tôi nhắc lại một lần nữa, trả ấn ngọc cho tôi.
Cô tưởng nếu cô tham lam thì nó sẽ thuộc về cô chắc?” Ninh Tri lạnh lùng nhìn Lâm Điềm Điềm vừa tham lam vừa ngu xuẩn.
Lâm Điềm Điềm khăng khăng nói: “Tôi không biết ấn ngọc gì hết!”
Ninh Tri quay sang nhìn mẹ Lâm: “Dù có chắc sẽ không trả ấn ngọc cho tôi không? Dì biết đó là di vật mà mẹ tôi để lại cho tôi mà.”
Cuối cùng mẹ Lâm vẫn đứng về phía con gái: “Tiểu Tri, cha mẹ con qua đời đột ngột nên chỉ để lại cho con một bức ảnh thôi.”
Dư Gia góp lời: “Tiểu Tri, sau này anh sẽ chăm sóc em thật tốt thay cha mẹ em.”
Ninh Tri không hề liếc nhìn gã ga lấy một cái: “Lấy trộm thứ không thuộc về mình thì một ngày nào đó cũng sẽ phải trả về cho chủ nhân của nó thôi.”
Ninh Tri cười mỉa.
Lâm Điềm Điềm giữ ấn ngọc cũng vô dụng, chắc chắn ông nội sẽ không nhận cháu gái chỉ bằng chiếc ấn ngọc kia.
Sau khi bỏ lại một câu như thế, Ninh Tri cũng lười chẳng buồn dây dưa với họ nữa.
Dưới ánh mắt xấu hổ và khó chịu của Lâm Điềm Điềm và mẹ Lâm, cô rời khỏi nhà họ Lâm.
…
Tới chiều.
Cuối cùng Lục Tuyệt cũng không thể kìm chế được nữa.
Anh đến nhà họ Lâm.
Lúc nhìn thấy Lục Tuyệt, Lâm Điềm Điềm kích động đến nỗi đỏ mặt.
“Tôi tìm Tri Tri.”
Hôm nay Lục Tuyệt vẫn mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ tươi như bao ngày.
Màu đỏ đỏ như máu, tôn lên làn da trắng lạnh và đôi mắt đen nhánh của anh, khiến gương mặt anh thêm phần lạnh lùng và hấp dẫn trí mạng.
Nụ cười trên mặt Lâm Điềm Điềm đông cứng lại, cô ta ổn định lại nhịp tim mình, nói với Lục Tuyệt: “Cô ta đi khỏi nhà họ Lâm cùng một người đàn ông khác rồi, chẳng biết đi đâu.”
Lục Tuyệt dò xét Lâm Điềm Điềm.
“Thật đó.
Sáng nay cô ta đã rời khỏi nhà họ Lâm.” Dưới cái nhìn chằm chặp của Lục Tuyệt, da đầu Lâm Điềm Điềm tê dại: “Cô ta có người yêu, đã bỏ đi cùng người đó rồi.
Trước lúc rời đi cô ta còn mắng tôi và mẹ tôi một trận nữa.”
Lâm Điềm Điềm lén lút đánh giá biểu cảm của Lục Tuyệt: “Gia đình chúng tôi nuôi nấng Ninh Tri bao nhiêu năm qua nhưng cô ta lại chẳng biết tốt xấu, vô ơn máu lạnh.
Vì cô ta mà mẹ tôi giận đến nỗi gần như phát bệnh, tới giờ bà ấy vẫn còn đang nằm trong phòng.
Ninh Tri đúng là không biết điều chút nào hết.”
Đôi môi mỏng của Lục Tuyệt mím chặt.
Nếu Ninh Tri có đó thì chắc chắn cô sẽ nhìn thấy một đám mây đen đang phóng tia chớp xuất hiện trong khung hiển thị trên đầu Lục Tuyệt..