Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa

Chương 138: 138: Chương 122



“Mấy người nhẹ thôi, đừng làm nó bị thương.”
“Tiểu Tuyệt, uống thuốc đi con, con sẽ khỏe lại thôi.”
“Các người đè tay nó lại, đừng để nó tự làm mình bị thương.”
“Đưa nước cho nó, đút cho nó hai ngụm.”
Ninh Tri bị âm thanh khóc nức nở làm tỉnh giấc, cô đứng dậy, vừa nhìn đã thấy Lục Tuyệt bị người ta không chế hai bên, ép anh uống thuốc.
Sắc mặt mẹ Lục và ba Lục đầy ưu thương đứng trước mặt Lục Tuyệt, mắt mẹ Lục sưng đỏ, vừa khóc vừa chỉ huy nam điều dưỡng không được làm Lục Tuyệt bị thương.
Ninh Tri lập tức ngồi dậy, nhanh chân bước qua đó: “Mấy người làm anh ấy đau đấy.”
Lục Tuyệt đang giãy dụa, sức anh rất lớn, hai nam điều dưỡng phải phí thật nhiều sức, khó khăn lắm mới đè tay anh lại được.
Anh bị ép uống thuốc, còn cho uống nước, trên mặt, trên người toàn là vết nước đổ.
Mẹ Lục vội vàng bảo người ta buông lỏng con trai mình ra, bà rút khăn giấy bên cạnh muốn lau giúp anh: “Không sao rồi, không sao nữa rồi, uống thuốc là tốt rồi.”
Lục Tuyệt thẳng thừng né tránh bàn tay mẹ Lục đang muốn lau mặt cho mình, anh quay người đi, hoàn toàn không thèm nhìn bà ấy.
Thấy con trai cúi đầu và bóng lưng cô đơn đơn của con trai, trong lòng bà đau đớn hơn ai hết, nếu có thể, bà cũng không muốn ép anh phải uống thuốc như thế này.
Nhưng bệnh của con trai ngày càng nặng thêm, phải phối hợp với thuốc để điều trị, có thuốc dinh dưỡng thần kinh bác sĩ kê cho, còn cả một ít thuốc điều tiết thần kinh tinh thần, có thể giúp cảm xúc của anh dịu bớt, giảm bớt những hành vi như công kích hoặc tự hại mình.
Nhưng Lục Tuyệt lại không muốn uống thuốc, mỗi lần mẹ Lục đều phải nhẫn tâm bảo người ép con trai mình uống thuốc.
Mẹ Lục khóc rất thương tâm, Ninh Tri không hề nghi ngờ gì về khả năng một giây sau bà sẽ khóc ngất đi.

Hiển nhiên ba Lục cũng có ý nghĩ như thế, ông an ủi vợ mình, dặn dò nam điều dưỡng phải chăm sóc Lục Tuyệt cho tốt rồi mới dẫn vợ rời khỏi phòng bệnh.
“Anh nói xem bây giờ Tiểu Tuyệt thế này có phải cũng rất đau khổ không?” Mẹ Lục nức nở nói, trên mặt toàn là nét mệt mỏi rã rời, tóc bên sườn mặt bà rối tung rối mù, còn đâu dáng vẻ tinh xảo và ưu nhã như thường ngày nữa.
Trên khuôn mặt vốn tuấn tú, nhã nhặn của ba Lục cũng đã có dấu ấn của thời gian, đáy mắt ông là vẻ ưu thương nồng đậm, nhưng không hiện ra ngoài mặt: “Em đừng lo lắng, anh sẽ tiếp tục cho người tìm các chuyên gia khắp thế giới, sẽ chữa khỏi cho Tiểu Tuyệt thôi.”
Mẹ Lục lau đi nước mắt nơi khóe mắt, bà chỉ đành ôm ấp chút hi vọng trong lòng thế này.

Bà đã không dám cầu xin quá đáng rằng con trai mình có thể giống như người bình thường, bà chỉ hèn mọn khẩn cầu anh đừng tự làm mình bị thương nữa, bình an khỏe mạnh sống thế này là đủ rồi.


Trong phòng khôi phục lại yên tĩnh.
Trên mặt và cả trên cổ áo của Lục Tuyệt vẫn còn ướt nước do lúc nãy giãy dụa làm đổ cốc nước lên người, nhưng anh không muốn cho bất cứ ai chạm vào mình cả.
Nam điều dưỡng đang thu dọn cốc nước trên mặt đất, và cả bàn ghế mới bị Lục Tuyệt hất đổ lúc nãy nữa.
Trong mắt Ninh Tri đều là vẻ đau lòng, cô đi tới trước mặt Lục Tuyệt, cô kéo ống tay áo mình, tránh đi miệng vết thương trên mặt anh, cẩn thận từng tí một lau đi vết nước trên mặt giúp anh.
Lục Tuyệt nhanh chóng nhận lướt qua cô một cái rồi lại dời mắt ngay.
Ánh mắt Ninh Tri rơi xuống trên cổ tay Lục Tuyệt, vừa rồi anh bị hai người khống chế, nam điều dưỡng phải dùng rất nhiều sức mới kiềm chế được anh, cổ tay anh đã bị nắm đến đỏ bừng.
Ninh Tri nắm tay anh, cúi đầu nhẹ nhàng thổi ở nơi bị nám đỏ, ngón tay cô cẩn thận vuốt ve trên đó mấy cái, cô biết anh sẽ không cảm thấy đau, nhưng cô sẽ đau lòng.
“Lần sau khi uống thuốc anh phải ngoan ngoãn phối hợp, không được giãy dụa nữa, họ làm anh bị thương thi biết phải làm sao đây?” Ninh Tri biết mẹ Lục và ba Lục thương yêu Lục Tuyệt đến nhường nào, nếu không phải tình thế bắt buộc thì họ sẽ không ép Lục Tuyệt uống thuốc bằng cách như thế.
“Nếu anh thật sự không thích uống thuốc thì sau này đừng làm những chuyện khiến mình bị thương nữa.” Ninh Tri không biết chắc Lục Tuyệt có thể nghe hiểu lời cô nói hay không, nhưng cô cũng chỉ có thể lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, chỉ còn lại hai ngày nữa là cô sẽ phải rời khỏi đây rồi.
Lục Tuyệt chẳng nói câu gì.
Ninh Tri nhẹ nhàng dỗ dành anh: “Khi anh không vui, không thích gì đó thì phải nói cho ba mẹ anh, họ sẽ nghe anh nói.”
Ninh Tri cúi đầu, dịu dàng hôn lên cổ tay Lục Tuyệt bị nắm đỏ bừng, cô sờ sở phần tóc mái đã dài che hết mắt anh: “Anh phải thật khỏe mạnh, không được bị thương nữa đâu đấy.”
Mi mắt Lục Tuyệt đang cụp xuống hơi run rẩy, xuyên qua tóc, anh lẳng lặng nhìn cổ tay mới được cô hôn của mình.
Một lát sau anh mới chậm rãi đáp lại một tiếng: “Ừ.”
Ninh Tri vừa vui vừa sợ nhìn anh: “Anh nghe thấy rồi, anh cũng trả lời rồi.”
Vẻ mặt cô có hơi kích động, Lục Tuyệt có thể nghe hiểu lời cô.

Đôi tay cô ôm lấy mặt Lục Tuyệt, nâng mặt anh lên, tóc mái đã che mất mắt anh, cô không thể nhìn thấy vẻ mặt anh lúc này.
Ninh Tri cười tít mắt nói với anh: “Tóc anh dài quá rồi, em cắt giúp anh nhé, được không?”
Lục Tuyệt khẽ mĩm đôi môi mỏng.
Ninh Tri giơ tay vén tóc mái trước trận anh lên, khi nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngấn lệ của cô, Lục Tuyệt giật mình, vội cụp mắt đi.
“Tóc che hết mắt anh rồi, anh không thể nhìn kỹ em được.” Ninh Tri tiến lại gần anh, thân mật cà chóp mũi mình lên chóp mũi cao thắng của anh, cảm giác thân mật quái dị khiến mí mắt Lục Tuyệt run rẩy không ngừng, lông mi như cánh bướm đang kinh hoàng, không ngừng đập cánh.

Ninh Tri cười nói: “Tóc dài quá, che hết mặt anh rồi, em cũng không thể nhìn anh thật kỹ được.”
“Em cắt tóc giúp anh nhé, được không?” Ninh Tri nâng mặt Lục Tuyệt lên, không cho anh trốn tránh nữa.
Một lúc sau, cổ họng Lục Tuyệt không tình nguyện thốt ra một chữ “ừ.”
Ninh Tri nhếch môi: “Vậy em đi lấy kéo cắt tóc, anh đợi em một lát nhé.”
Trong phòng Lục Tuyệt trừ giường ngủ, tủ quần áo, bàn sách và ghế ra thì không còn gì nữa cả, nhìn rất trống trải, càng không cần phải nói tới kéo cắt tóc, những đồ vật sắc nhọn như kéo cắt tóc đã bị mẹ Lục tịch thu hết từ lâu rồi.
Ninh Tri đi ra khỏi phòng đi tìm kéo cắt tóc.
Lúc xuống tới lầu dưới, trong phòng khách chỉ có hai người giúp việc đang dọn vệ sinh.
Ninh Tri đi vào phòng bếp, vào giờ này đầu bếp sẽ không ở trong nhà bếp.

Cô tìm được kéo trên một cái giá, tiêu tốn hết ba mươi mặt trời nhỏ để đổi lấy ba mươi phút thời gian tiếp xúc với vật thật.
Bây giờ trong kho của cô vẫn còn ba trăm mặt trời nhỏ, hoàn toàn không cần phải lo lắng không đủ dùng.
Nhân lúc xung quanh không có ai, Ninh Tri lén lút lấy kéo đi lên lầu, nếu có người nhìn thấy, nhất định sẽ bị cảnh kéo bay lơ lửng giữa không trung dọa sợ vỡ mật.
Cửa phòng Lục Tuyệt không đóng, nam điều dưỡng cúi người nhặt mấy viên thuốc rơi trên mặt đất lên, vừa rồi khi cho Lục Tuyệt uống thuốc, anh không muốn uống, trong khi giãy dụa đã làm đồ bình thuốc.
Ninh Trị nhân lúc đối phương không nhìn thấy, cô nhanh chóng cầm kéo đi vào nhà vệ sinh, sau khi bỏ kéo xuống thì cô đi ra ngoài, vươn tay kéo Lục Tuyệt đi.
Dường như đã là thói quen, Lục Tuyệt tránh khỏi tay Ninh Tri.
“Anh không thích em nắm tay anh sao?” Ninh Tri không ép anh: “Chúng ta vào nhà vệ sinh đi, em sẽ cắt tóc giúp anh.”
Cô giơ tay vốn định nắm tay Lục Tuyệt, giờ đổi thành kéo ống tay áo anh: “Đi thôi.”
Lục Tuyệt hơi mím môi, ánh mắt anh rơi xuống chỗ vạt áo đang được cô nắm, đôi môi mỏng càng mím chặt thêm, Ninh Tri không nhìn thấy trong đôi mắt đã bị tóc tai che khuất ấy hiện lên nét tủi thân.
Nam điều dưỡng nhặt hết thuốc lên, lúc ngẩng đầy thì liền nhìn thấy Lục Tuyệt đang đi vào nhà vệ sinh.
Nam điều dưỡng vứt đóng thuốc đã bị dơ vào thùng rác, sau đó anh ta đi tới cửa nhà vệ sinh, chuẩn bị canh chừng Lục Tuyệt tiếp.
Một giây sau, cửa nhà vệ sinh bị đóng lại.

Ninh Tri kéo vạt áo Lục Tuyệt đi tới trước bệ rửa ray.
Đằng trước có lắp một cái gương rất lớn, chiếu được hết tất thảy mọi thứ trong nhà vệ sinh.
Bên cạnh cái gương được trang bị ngọn đèn vàng ấm áp khiến tấm gương sáng thêm, đến sợi lông trên mặt người ta cũng có thể chiếu rõ rành rành.
Trong nhà vệ sinh không có ghế, Ninh Tri đứng trước bệ rửa tay, đối diện với Lục Tuyệt: “Lục Tuyệt, anh cao quá, anh cúi đầu xuống xíu đi.”
Lục Tuyệt không nhúc nhích, Ninh Tri rất kiên nhẫn, cô nhón chân, nói: “Anh đừng sợ, kỹ thuật cắt tóc của em tốt lắm đấy.”
Cô cầm cái kéo đang để bên cạnh lên, cắt đi phần tóc mái đang che trước mắt Lục Tuyệt.
Hai người rất gần nhau, Lục Tuyệt mím đôi môi mỏng thật chặt, trước chóp mũi anh thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt, rất thơm.
“Lục Tuyệt, anh đẹp trai vậy mà, đầu tóc quá dài sẽ che mất mặt anh, vậy thì tiếc lắm, em muốn nhìn rõ mặt anh cơ.” Vẻ mặt Ninh Tri rất chăm chú, miệng cũng nói không ngừng.
Giọng cô rất hay, ngữ điệu nhẹ nhàng, nghe vào rất thoải mái, vui tai.
Xuyên qua mái tóc, Lục Tuyệt lẳng lặng nhìn khuôn mặt trắng nõn của người con gái trước mặt mình, mũi cô nho nhỏ, miệng cô nho nhỏ, cằm cũng nho nhỏ nốt, trông rất đẹp.
Nơi lồng ngực dường như bị ai đó đập vào thật mạnh, vành tai Lục Tuyệt giấu dưới tóc dần đỏ lên.
Tóc mái dài ngoằng được cắt ngắn từng chút một, khuôn mặt thanh tú, sạch sẽ của Lục Tuyệt dần lộ ra.
Mi mắt Lục Tuyệt đang cụp xuống run rẩy vô cùng, đến cả lông mi cũng chấn động không ngừng được, khiến người ta muốn vươn tay sờ sờ đôi mi dày như hai cánh quạt này của anh.
Ninh Tri nhếch môi cười, cô cẩn thận cắt tóc mái cho Lục Tuyệt, kỹ thuật cắt tóc của cô cũng không đến đâu, không những cắt tóc mái của Lục Tuyệt lên thật ngắn mà còn lồi lõm không thẳng chút nào.
Báo hại khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của Lục Tuyệt bị phần tóc mái xấu đau xấu đớn kéo chân.
Có thể là vì Ninh Tri dựa vào quá gần, Lục Tuyệt căng thẳng đến mức mí mắt run rẩy không ngừng.

Có thể nhìn ra được trong mắt anh đang bất an đảo loạn.
“Đừng sợ, sẽ xong nhanh thôi, em sửa lại thêm một chút nữa là được ngay.” Ninh Tri cắt ngắn phần tóc hai bên sườn mặt Lục Tuyệt đi, lộ ra vành tai đã đỏ bừng của anh.
Lục Tuyệt vội vàng nhìn vào gương một cái, nhìn từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy Ninh Tri như đang nằm sấp trên người anh.
Anh hoảng sợ vội vàng rời mắt, bên tai cũng đỏ bừng cả lên.
Từng lọn tóc rơi xuống đất, Lục Tuyệt nhận ra Ninh Tri đang gian nan nhón chân lên, anh mím môi, chầm chậm cúi đầu xuống trước, eo cũng cong xuống theo.
Ninh Tri thấy anh làm thế, ban đầu cô hơi sửng sốt, sau đấy lập tức vui sướng vô cùng, cô cười rạng rỡ vươn tay ra sờ phần tóc mái đã bị cắt thành vẻ ngốc nghếch của anh: “Thật ngoan quá đi.”
Lông mi Lục Tuyệt run lên, anh không trả lời.
Một lúc sau, Ninh Tri đã cắt tóc cho Lục Tuyệt xong xuôi.

Cô bỏ kéo xống, vỗ vỗ bụi tóc trên người anh, không nhịn được mà bắt đầu thưởng thức khuôn mặt anh: “Kỹ thuật cắt tóc của em thật cừ.”
Hai tay cô nâng mặt anh lên, đánh giá độ dài của phần tóc hai bên sườn mặt, sau đó nói: “Được rồi, không có vấn đề gì cả, bây giờ trông đẹp trai lắm.”
Nhìn vành tai Lục Tuyệt đã đỏ thấu, tay Ninh Tri không chịu được, chuyển ra nhéo vành tai anh.

Cô lại nổi tính xấu, còn cố ý vò vò, khiến vành tai anh càng trở nên đỏ hơn.
Lục Tuyệt luống cuống không biết làm sao nâng mắt nhìn Ninh Tri một cái, trong đôi con ngươi đen láy toàn là hoang mang và ướt át, tai anh nóng lên.
Ninh Tri buông tay ra, cô vuốt ve phần tóc mái đã bị cắt thật ngắn, nói với anh rằng: “Lục Tuyệt, anh nên gọi em là Tri Tri.”
Hai chữ này lăn qua lộn lại trên đầu lưỡi Lục Tuyệt vài lần, một lúc lâu sau anh mới từ từ mở miệng: “Tri Tri.”
Rất lâu rồi Lục Tuyệt không mở miệng nói chuyện nên giọng anh hơi khàn, nhưng khi rơi vào tai Ninh Tri lại dễ nghe hết sức.
Ninh Tri thích ôm mặt anh, cô sáp lại, muốn hôn lên vết đỏ trên mặt anh để cổ vũ.
Lục Tuyệt mím môi theo bản năng, hô hấp cũng nặng nề hơn, anh vừa căng thẳng vừa luống cuống, anh không biết cái gì là thích, nhưng anh hy vọng Tri Tri sẽ hôn mặt mình.
“Cậu chủ Lục Tuyệt, cậu đi vệ sinh xong chưa? Cậu có cần tôi giúp gì không?” Cửa nhà vệ sinh bị gõ vang, nam điều dưỡng bên ngoài nhìn thời gian, Lục Tuyệt dã vào trong được hơn hai mươi phút rồi.
Mà bên trong không có bất cứ tiếng động gì cả, nam điều dưỡng lo lắng Lục Tuyệt sẽ xảy ra chuyện gì ở trong đó.
Ninh Tri buông tay ra, cô lui về sau: “Anh phải đi ra ngoài rồi.”
Lục Tuyệt mím chặt môi, trong đôi mắt có vài phần bất mãn.
Cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra, nam điều dưỡng kinh ngạc nhìn Lục Tuyệt đi ra từ trong nhà vệ sinh: “Cậu chủ, tóc của cậu…”
Sao tóc của cậu chủ Lục Tuyệt lại bị cắt ngắn rồi?
Là anh tự cắt sao?
Nam điều dưỡng vội vàng đi vào nhà vệ sinh, anh ta nhìn thấy cái kéo trên bệ rửa tay và cả những lọn tóc đầy đất, cậu chủ Lục Tuyệt lại tự cắt tóc cho mình ư!
“Cậu Lục Tuyệt, cậu không bị thương ở đâu chứ?” Nam điều dưỡng hơi lo lắng Lục Tuyệt bị kéo cắt tóc cắt bị thương, hơn nữa, trong phòng không thể có kéo được, vậy anh lấy kéo từ đâu ra?
Lục Tuyệt không để ý đến anh ta, anh thậm chí còn liếc nam điều dưỡng một cái, trên khuôn mặt thanh tú trắng bệch có nét không vui, anh cảm thấy Tri Tri không tiếp tục hôn mặt anh nữa là do bị người này cắt ngang.
Nam điều dưỡng khiếp sợ kể lại chuyện này cho ba Lục và mẹ Lục.
Biết được Lục Tuyệt tự cắt tóc, ba Lục và mẹ Lục đều hết sức kinh ngạc, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lại không dám tin nổi.
Trước đây họ vẫn luôn muốn cắt tóc con trai ngắn lại một chút, nhưng sau khi bệnh của anh trở nặng, anh vẫn luôn không để ai lại gần, họ cũng không tiện ép con trai phải cắt.
Ba Lục và mẹ Lục vui mừng ngắm nghía con trai mình, mà vẻ mặt Lục Tuyệt lại rất bình tĩnh, vành tai cũng đỏ bừng, chốc chốc lại nhìn trước mặt một cái, nhìn Ninh Tri đang cười tủm tỉm nhìn anh..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.