Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 8 - Chương 71



“Vì sao?” Tôi thoáng có chút kinh ngạc. Cậu ta nói: “Nếu như hắn muốn thử dò xét chú, cơ bản không cần sử dụng một thiết bị phức tạp như vậy, chỉ cần gửi một cái tin nhắn tới điện thoại di động của chú. Xem chú có thể trả lời lại có đúng với giao ước hay không. Những ….. máy vi tính này và vân vân, đều là dư thừa cả.”

Tôi nghĩ nghĩ, rất có lý, nói: “Hình như là cháu có ý kiến gì đúng không?”

Cậu ta nói: “Cái này khẳng định không phải là cạm bẫy, hai cái máy tính này nhất định là có chỗ dùng, người kia thực sự vẫn là ở ngay phía dưới căn nhà này. Nếu không chú đi xuống cũng sẽ không thấy được cái chăn này.”

“Không phải là cháu nói, hai cái máy tính này trên cơ bản không có ai sử dụng qua sao?” Tôi nói, “Cháu giải thích những mâu thuẫn trong đó như thế nào đây?”

“Mâu thuẫn là mâu thuẫn, Khải Tát là Khải Tát.” Cậu ta nói, “Rất đơn giản mà, người này là ở ngay phía dưới này. Nhưng mà, hắn và chú liên hệ với nhau, cũng không cần phải dựa vào cái máy tính này, cái máy tính này là một cái bẫy, nhưng căn phòng dưới kia thì không phải vậy.”

Tôi hít một hơi thuốc: “Vậy thì bọn họ dựa vào cái gì để liên hệ với nhau đây?”

Tất cả những đối thoại ở trên này, thì bên trong căn phòng bên dưới đều có thể nghe thấy được rất rõ ràng, nhưng mà tôi có thể khẳng định, người phía dưới nói, thì lại không thể nghe được.

“Có lẽ không cần liên hệ với nhau đâu?” Cậu ta nói, “Có lẽ cũng không phải ẩn núp, và theo dõi đâu?”

Tôi chỉ trong một giây thôi,  bỗng nhiên giống như bị sét đánh trúng đầu, tất cả những mâu thuẫn lúc trước đều đã xuất hiện một cách mạch lạc.

Cải trang trong máy tính của chú Ba, không phải là do chính chú ấy cải trang, có lẽ chu Ba căn bản không biết phía dưới nhà của chú ấy có một gian phòng tối. Cũng không biết máy tính của chính mình có nối liền và thông nhau với một cái máy tính khác, càng không biết tất cả các lời nói của mình, đều bị người khác nghe được. Toàn bộ tin tức của chú Ba, người kia có thể lấy được hết.

Vậy thì người kia là ai đây? Vậy so ra thì cũng giống như là con giun trong bụng chú Ba rồi.

Tôi liền nhanh chóng đuổi bạn học của mình đi, đồng ý trong vòng ba ngày trả tiền, để cho hắn tiếp tục suy xét, nếu có cái ý tưởng gì mới thì báo cho tôi biết ngay.

Sau đó, tôi đi vào đống hỗn độn ở trong sân, ngồi ở bàn trà của chú Ba ở trong sân, dựa vào ghế lấy điện thoại ra gọi. Tôi gọi cho chú Hai, tôi hỏi chú ấy: “Căn phòng của chú Ba được xây dựng khi nào vậy?”

Chú Hai cân nhắc một chút, không có trả lời, đột nhiên hỏi tôi:“Cháu đang ở chỗ nào?”

Tôi chống chế mà nói bừa một chỗ, chú Hai vẫn là cân nhắc, rõ ràng cũng không phải là đặc biệt tin tưởng. Giọng điệu của chú ấy có chút kì lạ, tôi nghe cuối cùng liền cảm thấy là đã xảy ra chuyện, nhưng mà lần này tôi cũng không muốn biết, chỉ hỏi chuyện kia. Chú Hai liền nói cho tôi biết: “Nền nhà thì đã có từ trước những năm bảy mươi, sau này tuy có sửa sang lại vài lần cũng không biết. Lúc ban đầu chỉ có một gian nhà trệt nhỏ, sau này lão Tam kiếm được nhiều tiền hơn, từ từ mới xây cao lên. Có một thời gian được xây dựng lại lâu nhất là năm một ngàn chín trăm tám tám, trong thời gian đó gần như hắn đều ở tại nhà của chú.”

Sau khi chú Hai nói xong, bỗng nhiên ném một câu: “Gần đây cháu đừng tìm khổ nữa, cứ đứng ở Hàng Châu thật tốt đi.” Nói xong lập tức liền tắt điện thoại.

Tôi nghe xong vẫn cảm thấy chú Hai đang vội vàng chuyện gì đó, sau khi tắt điện thoại, tôi nghĩ nghĩ, liền lấy điện thoại gọi cho bố mình.

Tôi ở đó dựa người một bên vừa hút thuốc, một bên cùng cha tôi trò chuyện việc nhà, tôi không hề nghĩ tới vấn đề riêng, cũng không phải là vì có việc mới nói chuyện, đồng thời cũng không tự hỏi có trợ giúp được phần nào cho việc điều tra của tôi hay không.

Vài năm nay tôi ít có dịp trò chuyện vui vẻ như vậy cha mình, tôi và cha đều say mê nói, cho tới được một nữa thời gian, liền thật cẩn thận ám chỉ với tôi: “Tiểu Tà này, có phải là thất tình hay không à, có cái gì thương tâm thì nói cùng ba ba nha.”

Tôi cười hì hì, bụng nói cha mình tâm tư vẫn còn rất nhạy cảm, còn có thể nghe ra trong lòng tôi đang có chuyện. Nhưng mà tôi rất hiểu cha mình, cho dù đem toàn bộ sự việc nói cho ông ấy biết, cũng cũng không có ích gì.

Tiếp theo cùng cha tôi nói chuyện phiếm, tôi đem toàn bộ quá trình Ngô gia chúng tôi từ Trường Sa đến Hàng Châu, tất cả đều lôi ra hết. Sau khi nghe xong, tôi phát hiện quả thực đó như một bộ phim dài tập vậy. Đặc biệt ngoài chuyện cũ của ông nội tôi và Hoắc tiên cô còn có chuyện của bà nội tôi nữa, lúc này nghe tới bối cảnh chuyện ngày trước, quả thực chính là một bộ phim truyện vô cùng hay.

Ông nội của tôi sau khi thành danh ở Trường Sa, ông thành danh khi tuổi còn rất trẻ, cũng là người đầu tiên dùng và huấn luyện chó ngửi đất trong giới trộm mộ. Một là huấn luyện chó rất thành thạo, thăm dò huyệt mộ hiệu quả hơn người gấp mười lần, hơn nữa chó còn có thể nhanh nhạy ngửi ra các loại cơ quan dầu hỏa, thậm chí có thể ngửi được là bánh tông đã thi biến hay chưa nữa.

Từ sau khi ông nội tôi bắt đầu huấn luyện được con chó đầu tiên, tài sản tích lũy của ông ấy càng nhiều. Không tới vài năm, ông tôi đã có thế có vài cái nhất ở Trường Sa như: Biết vị trí cổ mộ nhiều nhất, không lấy ra đồ vàng mã nhiều nhất, à chờ một chút. Còn có ngay cả Trương Đại Phật gia là thủ hạ nữa, cũng vì muốn vị trí này đã tới hỏi ông nội của tôi.

Lúc ấy, Hoắc gia, Tề gia, Giải gia tuy rằng đều đã có chút danh tiếng, nhưng Hoắc gia vì nội loạn vô cùng nghiêm trọng, sau lại mới bắt đầu từ từ đem tinh lực để đặt hết vào chuyện kinh doanh, ai cũng không đi xuống đất ( đi xuống đất rất dễ hao tổn binh tướng ), mà Tề gia sở trường vẫn là kinh doanh, không bình ổn cũng không nóng vội, Giải Cửu gia vừa mới từ Nhật Bản trở về, ông nội của tôi ở đây tích lũy trong vài năm, thậm chí còn nhiều hơn tích lũy của mấy đời Tề gia.

Ông nội của tôi lúc đó nói tới giai đoạn này của mình, có chút đắc ý, luôn luôn nói: “Sáng tạo khoa học kỹ thuật mới là sinh ra sức mạnh, đặc biệt là ở trong nghề đổ đấu này, chỉ cần một chút sáng tạo là có thể sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.”

Hoàn cảnh thực tế của ông nội tôi trong khoảng thời gian ở Trường Sa cũng thể hiện rõ điều đó, hơn nữa những huyền thoại khi ông còn trẻ không ít, nhưng mà không hề có một chút kiêu ngạo, xài tiền như nước, lại hòa nhã dễ gần, người như thế nhất định sẽ có vô số bằng hữu đến kết giao, vô số bằng hữu vô cùng ngưỡng mộ. Ông và Hoắc tiên cô bắt đầu tình cảm cũng chính là nơi này. Lúc ấy tuổi của Hoắc tiên cô so với ông thì lớn hơn, mà thích ông quả thực là thích đến muốn chết.

Sau đó thì gặp phải đại án ở Trường Sa trước đây đã từng nói qua, Cừu Đức Khảo bán đứng tất cả mọi người, gia sản của ông nội tôi tan hết, phải ở trong cổ mộ mà ẩn trốn một đoạn thời gian, sau này mới chạy trốn tới Hàng Châu. Giải Cửu gia lúc ấy đã đứng lên, tuy rằng tài sản không hùng hậu như ông nội tôi, nhưng là vì có gia tộc làm nền, giao thiệp lại rộng, giỏi về kinh doanh, vì thế Giải gia liền trở thành một nhà giải về kinh doanh và quan hệ chính trị ở trong lão Cửu môn. Đúng là thông qua sự bảo vệ của Giải Cửu gia, nên ông nội của tôi mới đụng phải bà nội của tôi.

Lúc ấy hẳn là ông nội của tôi sau khi được giới thiệu sẽ đến Giải gia ở, đầu tiên lại đến ở nhà của bà nội tôi ( bà nội tôi và Giải gia chính là quan hệ họ ngoại), vì bà nội tôi phụ trách chăm sóc ông nội của tôi. Lúc ấy con gái rượu Giang Nam và nữ trộm mộ tặc Nam Hồ khí chất hoàn toàn khác nhau, ông nội tôi lúc ấy hẳn là đang lừa dối. Lại ở dưới tình huống không có Hoắc Tiên Cô qua lại, liền trực tiếp hoàn bại với bà nội tôi. Đương nhiên, bà nội tôi lúc đó cũng không biết tình hình như thế nào cả.

Lúc ấy cả nước lại đang chiến tranh loạn lạc, ngay cả việc gửi thư cũng không được thuận lợi, chuyện này cứ chậm rãi trôi qua. Đại khái là hai năm sau, khi Hoắc tiên cô đi tới Hàng Châu, ông nội tôi đã kết hôn với bà nội tôi rồi, khi đó bà nội tôi cũng đã mang thai cha tôi. Lúc ấy Hoắc tiên cô cũng không có gặp được ông nội tôi, chỉ là rất lịch sự ở trong phòng cùng trò chuyện với bà nội tôi cả một tiếng đồng hồ trước khi đi khỏi.

Từ đó về sau mỗi người một nơi, mỗi người đều biết sự tồn tại của đối phương, cũng biết đối phương đã từng như thế nào, thế nhưng nhất định là không gặp nhau nữa.

Cũng không ai biết ngày hôm đó các bà đã trò chuyện cái gì, chỉ nghe người ở nói, các bà tán gẫu thật sự rất vui vẻ.

Đến lúc ông nội tôi nghe được cái tin đó, khẳng định là đổ mồ hôi như thác. Tôi nghe xong cũng không khỏi thông cảm cho ông.

Đại khái là ba năm sau, ông nội tôi mới tiếp tục trở lại Trường Sa làm ăn, lúc này cơ bản là đi đi về về ở hai vùng. Mỗi lần đi tới Trường Sa, bà nội tôi nhất định phải đi cùng, ông nội tôi và Hoắc tiên cô không có cơ hội tro tàn lại cháy. Tiếp đó được thêm một năm nữa, Hoắc tiên cô liền được gả đi Bắc Kinh. Ông nội tôi nhắc lại chuyện đó vẫn còn bùi ngùi, vào thời điểm đó, thì đúng là cảm thấy đáng sợ, đi rồi mà vẫn cảm thấy thương cảm.

Chắc là chú Ba đến ba mươi tuổi thì mới được tự mình tham gia, đầu tiên là lăn lộn xuống đất ở Trường Sa, sau này có được một ít kinh nghiệm và tiền, liền đi đến Hàng Châu, mua mảnh đất hiện tại này . Lúc đó vẫn còn chưa có khái niệm về việc này, chỉ là thông qua quan hệ mà mua được, xây nhà ở, rồi sau này mới từ từ chuyển sang tập trung vào kinh doanh. Chỗ này cũng đã trải qua nhiều lần tu sửa lại, cũng càng ngày càng tốt hơn.

Chú Hai lúc đó chỉ biết tới nghiên cứu học vấn, đại khái là mở quán trà vào bảy năm trước, cũng không phải là vì kiếm tiền, chỉ đơn giản là để cho chú ấy và những người bạn hữu của mình có chỗ gặp gỡ nhau thôi. Tôi chưa từng gặp được người phụ nữ của chú Hai, chú giống như hồng hoa tích thủy bất tiến (Câu này cả hai người làm đều chẳng hiểu ý là gì luôn :v ). Thế nhưng chú Hai là người tâm tư đặc biệt kín đáo, chuyện hư hỏng của chú ấy có lẽ cũng sẽ không có ai biết được. Cha tôi thì lại rời nhà từ rất sớm, lúc ấy chi viện cho biên giới, làm khảo sát địa chất đi từ phía nam sang phía bắc, vào cuối những năm bảy mươi thế kỉ trước mới trở về.

Sau khi trở về, ba kết hôn rồi có tôi, nhà của mẹ tôi là một gia đinh cường thế, con gái của quan lại trong vùng Hàng Châu này, sau này có một thời gian ngày nào cũng ầm ĩ đòi li hôn, thiếu chút nữa làm tôi buồn phiền muốn chết.

Toàn bộ quá trình của Ngô gia đến đây thì cũng đã được xác minh thực sự rõ ràng rồi. Vấn đề hiện tại là, căn phòng tối ở dưới tòa nhà này, rốt cuộc là được xây lên từ lúc nào? Là được xây dựng trong thời gian trước đó, hay là thời gian sau khi được tu sửa mới xây thành?

Nếu chú Ba thực sự không biết sự tồn tại của căn phòng tối kia, thì gian phòng đó nhất định là được lén lút xây thành, cho nên hoàn toàn không có khả năng là thiết kế xây dựng trước kia, rất có thể là mỗi lần tu sửa lại thì mới bắt đầu đào móc.

Vì tôi học ngành kiến trúc, nên tôi biết muốn đào tầng hầm ngầm dưới đất không phải là một chuyện đơn giản, tôi đi ra ngoài vài bước, dùng bước đi để đo đạc, rất nhanh tôi liền phát hiện, sự việc cũng không quá phức tạp như tôi nghĩ.

Vị trí của hầm ngầm này thực sự cũng không phải ở dưới phòng của Tam thúc, mà là ở bên dưới tường nhà hàng xóm kế bên.

Tôi nhìn nhìn nhà kế bên, tôi cũng chưa từng quá chú ý tới nó. Chỗ này nhà dân thực sự rất nhiều, mỗi lần tới nhà chú Ba, tôi đều là đứng trên lầu hai trực tiếp xem hàng hóa, cũng không có ở lại quá lâu, nhà hàng xóm bên kia là ai, tôi thật sự không biết được.

Đầu tôi rối tung thành một mớ, ngẩn ngơ mà đi tới trước cửa chính của nhà bên cạnh, ma xui quỷ khiến thế nào lại gõ cửa.

Đó là một cái cửa bằng sắt, vô cùng quen thuộc hơn nữa cũng rất chắc chắn, loại cửa này chuyên được nông dân dùng để chống trộm. Gõ vài cái, tôi phát hiện trên cánh cửa gần như đã bị bong ra từng mảng có dán một tờ giấy, bên trên có ghi  “Có phòng cho thuê”, phía dưới là số điện thoại.

Không có ai ra mở cửa, tôi gõ cửa cả nữa ngày trời, không hề có bất kì phản ứng gì. Tôi lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số đó gọi.

Chuông điện thoại đỗ lên rất nhiều lần, vẫn không có ai bắt máy.

Tôi nhìn nhìn bốn phía thấy không có người, liền tìm tìm một góc tường rồi phóng người lên, nhảy vào trong.

Thấy thân thủ của mình nhanh nhẹn như vậy, cũng không khỏi giật cả mình. Coi bộ đây là kết quả trong hai năm qua “xuống đất” rèn luyện mà ra.

Sau khi chạm đất, tôi liền phát hiện nơi này vốn không có người ở, trong sân là một mảng tiêu điều, toàn là lá rụng. Tôi cảm thấy kì lạ nhất là lá rụng này là từ đâu mà tới, thoáng cái liền thấy vài chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống.

Tôi ngẩn đầu lên nhìn thì thấy, trên sân thượng của ngôi nhà này có trồng một vài loại cây, chúng ở đây không có ai quan tâm chăm sóc, đều đã chết héo cả rồi, lá cây là từ phía trên đó mà rụng xuống dưới sân.

Tôi dùng biện pháp lúc nãy đo đạc lại, phát hiện nếu có người muốn đào một cái thông đạo từ bên này xuống dưới nhà của chú Ba, quả thật là có thể làm được. Thế nhưng tôi phải biết là nó được đào từ lúc nào.

Tôi đi tới cánh cửa kiểm tra, nơi này còn có một cái cửa cấm, đó là một cánh cửa được bọc đồng. Nhà này cũng không có địa vị gì, những cánh cửa lớn bằng đồng mới nhìn qua đều rất sán lạn, thực sự rất có khí thế, cho nên rất nhiều ông chủ đất ở nông thôn đều thích những cánh cửa như vậy.

Cửa này tuy rằng nhìn qua thực sự rất tầm thường, thế nhưng tính an toàn của nó vô cùng tốt, tôi đoán chừng dùng một ít thuốc nổ bình thường sẽ không phá ra được, hơn nữa loại cửa này đều có sáu bảy cái chốt cửa, muốn cạy nó lên thực sự rất là tốn sức.

Làm sao mới có thể đi vào đây? Tôi suy nghĩ một chút, nhìn thấy lầu hai cũng có lan can sắt rất nghiêm nghặt, che tất cả cửa sổ lại một cách chặt chẽ, giống như là đề phòng một đại bang trộm mỗi người tới cướp một phòng vậy. Ngay khi tôi đang vội vàng vừa định gọi người tới giúp một tay, bỗng nhiên điện thoại của tôi reo lên, tôi vừa thấy, chính là cái số điện thoại lúc nãy bây giờ đã gọi lại cho tôi.

Tôi bật máy nghe, bên kia là giọng của một người đàn ông, hỏi tôi có việc gì không, tôi nói tôi muốn thuê phòng ở, anh ta nói: “Phòng đã cho thuê lâu rồi.”

Tôi nói: “Không thể nào như vậy được, phòng vẫn chưa có ai ở mà.” Đối phương trả lời: “Phòng ở này đã được thuê vào mười chín năm trước rồi, có thể tờ giấy kia chưa được xé xuống. Nhưng mười chín năm qua, tiền thuê nhà hàng năm đều được gửi tới đúng giờ, cho nên tôi ở bên ngoài cũng chưa bao giờ hỏi tới chuyện này.”

Mười chín năm trước sao? Tôi sửng sốt một chút, nhìn lại kết cấu của căn nhà này, căn nhà này mười chín năm trước khẳng định không phải là như thế này, nhất định căn nhà đã từng được tu sửa lại, tôi liền hỏi anh ta căn nhà này vào mười chín năm trước có phải đã từng được tu sửa lại không.

Đối phương nói không biết, anh ta cũng không có cách nào khác quản được chuyện này, dù sao thì tiền nhà hằng năm đều được tăng lên dần, nói xong anh ta liền hỏi tôi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Tôi nói:“Cũng không có chuyện gì, chỉ là đang định thuê phòng ở thôi.” Nói xong thì tôi liền nhanh trí, hỏi anh ta, “Anh có thể cho tôi biết cách liên lạc với anh ta hay không, tôi nghĩ anh ta làm cò nhà, cho tôi thuê hai căn phòng nhỏ cũng được.”

Đối phương thật sự vẫn rất nhiệt tình, giải thích một chút, rất nhanh liền đem số điện thoại báo cho tôi biết, nói chính hắn cũng đã rất lâu rồi không có liên lạc, nếu có vấn đề gì, thì cứ tiếp gọi điện thoại tìm anh ta.

Tôi nghe anh ta nói thế liền thấy trong lòng ấm áp, thầm nhủ trên thế giới này dù sao vẫn còn có sự nhiệt thành như vậy. Vì thế, tôi liền bấm số gọi tới số điện thoại anh ta cho tôi. Điện thoại đổ chuông lên vài tiếng không có ai nhận máy, tôi buông điện thoại xem thử mình có bấm gọi nhầm số không, bỗng nhiên, tôi thấy trên màn hình điện thoại nhảy lên một cái tên, dãy số này thế mà lại nằm ở trong danh bạ di động của tôi!

Nhìn cái tên này, tôi liền bấm tắt ngay lập tức, bụng nói cẩu thật, không thể nào đâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.