Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký

Quyển 2 - Chương 11: Về quê



Ông bác Dương tiếp tục hỏi.

– Nè Lâm! Vậy mi tính làm sao với lá bùa trên chiếc hộp này đây?

Chú Lâm do dự một hồi:

– Hừm… khoảng thời gian tao ở cùng sư phụ để học thì cũng có nghe sư phụ nhắc đến Thiên Nhân sư phái và mối hiềm khích giữa bổn môn, nhưng sư phụ lại không nhắc đến việc khi gặp người của Thiên Nhân sư thì phải làm gì cả, ổng chỉ nói là nếu chạm mặt nhau thì tốt nhất là nên tránh xa ra khỏi bọn chúng, vì người của bọn chúng đa phần đều rất mưu mô xảo huyệt. Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao mà Thiên Nhân sư rất ít người biết.

Bác Dương chao mài:

– Thiệt sự ra thì… trước giờ chỉ nghe nói đến Nam Thiên sư Đạo hay Bắc Thiên sư Đạo thôi chứ tao cũng chưa nghe Thiên Nhân sư bao giờ đâu, mà kể từ khi qua đây thì tao mới biết và được ông già kể lại đó!

– Ừ! Kì thật tao cũng thấy làm lạ về nguồn gốc của phái này, sư phụ chỉ nói vỏn vẹn rằng đó là tà đạo, kêu tao chớ có mà vướng vào,… mà nếu trưởng hợp khó xử thì cứ sô lô cũng được…

– wao… lão già bảo thế luôn à! Mà thôi gác chuyện đó sang một bên đã, bây giờ đặt chiếc hộp xuống và thử thi triển ấn chú lên nó thử xem biết đâu mở được thì sao!

Chú Lâm gật gật đầu

– Chuẩn mợ nó luôn.

Vậy là chiếc hộp được đặt ngay ngắn trên bàn, bác Dương bắt đầu kết ấn bằng tay, tạo thành một hình, bên chú Lâm thì niệm ấn chú… được một hồi thì bác Dương điểm vào chiếc hộp, tức khắc chiếc hộp gỗ động đậy, chú Lâm thừa cơ đọc một hơi dài ấn chú rồi hô to “Phá Ấn”.

Kì thực là lúc chú Lâm đọc chú thì em không hiểu gì cả vì em biết đa số ấn chú đều xuất phát bằng tiếng Đà La Ni mà em thì có biết cái nồi gì về tiếng Đà La Ni đâu nên những lần nghe ổng niệm chú mà em chỉ biết đứng nhìn rồi trầm trồ thôi.

Niệm chú này không được thì thử linh phù kia, cứ thế mà hai ông thần đó làm liên tục suốt cả giờ đồng hồ, mồ hôi con mồ hôi mẹ chảy ra vật vả luôn thì đến khi thử niệm cùng lúc một câu chú với lệnh phù gì gì đó thì cuối cùng lá bùa trên chiếc hộp cũng biến mất, hai người thở phào nhẹ nhỏm. Mở chiếc hộp ra, một làn khói mờ mờ từ trong hộp thoát ra ngoài và hiện lên trong làn khói đó là hình dạng của một cô gái tuổi đôi mươi.

– Đạ tạ ân nhân đã giải thoát, nếu có kiếp sau nguyện sẽ báo đáp.

Chú Lâm mừng rỡ:

– Cô nương vất vã rồi, hay mau chóng đầu thai kiếp khác đi nhé, nhớ là đừng quên hai soái ca tụi tui là được rồi, hề hề hề:3

Vừa nghe xong bác Dương quay sang cú cho chú Lâm một phát vào đầu,

– Thôi đi! Cái thằng hâm này, người ta chết rồi mà vẫn còn tán tỉnh được nữa à? ~_~

Linh hồn cô gái mỉm cười nhẹ nhàng rồi biến mất vào trong không khí…

– Đi chưa?

Bác Dương nhẹ giọng:

– Đi rồi, vào kêu thằng đần ấy ra dọn cơm ăn, đói quá rồi.

– Ờ, tốt cực kì tốt luôn…! 

Khổ lắm mấy bác ơi, những tháng ngày ở chung với hai ông thần này em bị coi như ô sin, cái gì cũng bắt em làm hết.

Ở nhà được vài hôm thấy an toàn rồi thì cũng xin phép chú Lâm về lại quê ở dưới miền tây. Trước khi đi bác Dương cũng có nhét cho em lá bùa hộ thân, giữ bên mình cho bình an, còn chú Lâm thì cho một cái tràn hạt nhỏ đeo vào tay. Dù là thường ngày hai ổng hay chọc ghẹo em đủ thứ vậy đó nhưng mà cũng thương em lắm, bởi có thằng cháu đầy tài năng như thế thì ai mà chả thương cho được chớ. Hì hì

Hai người tiễn em ra bến xe lúc 3 giờ sáng.

– Đi về mạnh khỏe nghen Long, về dưới nhớ cho chú mày hỏi thăm mấy cô mấy bác dưới đó nhá, rãnh tao dẫn thằng Dương xuống thăm chú mày.

– Dạ

Em quay qua ôm bác Dương và chú Lâm một cái rồi lên xe, trên đường về em luôn giữ lá bùa bình an mà ông bác Dương tặng trên tay. Đang đi được một lúc thì chợp mắt em nghe có tiếng lụp bụp trên nóc xe, em dụi mắt rồi dòm lên nhưng chả thấy gì rồi lại quay ra ôm cái balô ngủ tiếp thì tiếng lụp bụp ấy lại vang lên và lần này tiếng động mạnh làm em bừng tĩnh hẵn, đảo mắt lia lịa hỗng thấy gì bất thường cả, mọi người trên xe đều ngủ rất ngon lành. Em lay lay cánh tay của cái chị hành khách ngồi kế bên

– Chị ơi chị, nãy giờ chị có nghe tiếng động gì trên nóc xe không vậy chị?

Chị gái ngáp ngủ do bị đánh thức giữa chừng rồi nói:

– không, chị ngồi đây có nghe gì đâu, nãy giờ xe chạy trên đường cao tốc mà em, chạy êm ru vậy thì làm gì có tiếng động nào.

Nói rồi chị gái quay người qua chỗ khăc ngủ tiếp, em ngồi ôm chặt ba lô và ráng ghé lỗ tai lên nghe lại

“Lụp Bụp” cái âm thanh rờn rợn ấy lại vang lên như chuông báo thức, em rùng mình ngồi rụt lại phía sau, liếc mắt qua cửa sổ của chiếc xe…

– Tr… trời!

Em hốt hoảng khi thấy thằng bé mờ ảo phản chiếu trên cửa sổ của chiếc xe, em chết trân người, thằng bé vẫn mở mắt trao tráo nhìn em. Sợ quá lấy cái vòng tràn hạt ra nhắm mắt niệm phật… cho đến khi không còn nghe tiếng động đáng sợ ấy nữa thì em mới dám mở mắt ra nhìn xung quanh… không còn thấy thằng bé đâu nữa, em mới nép nép vô chị hành khách ngồi kế bên mà ngủ cho đỡ sợ các bác ạ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.