Đạo Sĩ Kinh Kỳ

Chương 5: Anh là ai?



Tối đó, tại một căn phòng trọ nhỏ nằm trong hẻm…

– Mạc Thế Lâm… Có thể là nó lắm! – Một thanh niên đăm chiêu suy nghĩ, miệng lẩm bẩm – Thôi gọi thằng P lên hỏi cho dễ!

Nói đoạn, anh lôi ra một tấm bảng có ghi các chữ cái và những con số cùng nhiều hoa văn đẹp mắt. Tắt đèn, anh ta thắp một ngọn nến trước mặt rồi bắt đầu lẩm nhẩm gì đó, tay đặt trên một đồng xu nhỏ để giữa bàn cầu cơ…

– P, thằng nhóc lúc trưa có phải là người cần tìm không?

Đồng xu bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng:

– P…H…A…I…

– Vậy bây giờ phải làm gì?

– G…A…P…N…O…D…I

– Nhưng mà giờ này anh làm gì có ca trực, sao vào trường được?

– P…H…A…I…G…A…P…N…O

– Chơi khó nhau quá, nhưng mà thôi! Cũng tại anh tới trễ nên mày mới chết thảm như vậy, thôi anh sẽ cố chuộc lỗi để mày mau siêu thoát…haizz…

Ở phòng của Lâm…

– Đó, mọi chuyện là vậy. Tụi tao chưa kịp làm gì thì bị đuổi về rồi! – Lâm đang thuật lại chuyện lúc trưa cho Tuấn nghe.

– Vậy là phòng đó cũng bình thường hả? Tao thấy hổng có gì lạ hết á mày! – Cường nói.

– Mày không thấy lạ hả? Lúc ảnh mới bước vô thì tự nhiên đổi sắc mặt rồi đuổi tụi mình về liền đó. – Lâm cố nhớ.

– Có thể là ảnh không muốn tụi mình quậy phá gì thôi á mà! – Nam nói.

– Chưa chắc, tao nghĩ giống thằng Lâm, chắc chắn có gì đó mà ảnh muốn giấu tụi bây. Trưa mai tao đi chung với tụi mày tới phòng 318. – Tuấn có vẻ hướng suy nghĩ theo chiều Lâm.

– KHÔNG ĐƯỢC! – Một bóng người đứng trước cửa phòng gắt nhẹ.

– Hả? Là anh à? Anh tới đây làm gì vậy?

Anh bảo vệ từ từ bước vào phòng rồi đóng cửa lại, ngồi xuống giữa phòng nhìn Lâm rồi hỏi:

– Chú mày tên Lâm? Mạc Thế Lâm?

– Dạ, ủa sao anh biết tên em? – Lâm hơi ngạc nhiên – À là phù hiệu áo.

– Đúng, và anh còn biết “chuyện kia” nữa kìa.

– “Chuyện kia”? Không lẽ là P?

– Đúng, cứ gọi anh mày là Thiên. Trước ngày P chết nó có liên hệ với anh rồi kể về con nhện kia. Nhưng vì bận nhiều việc nên khi tới đây đã nghe chuyện nó chết rồi. Mấy lần cầu cơ gọi nó lên mà chỉ được có 6 chữ Mạc Thế Lâm. Bây giờ chú kể cho anh nghe toàn bộ sự việc được không?

– Dạ…chuyện là vầy… – Lâm kể lại mọi chuyện từ lúc phát hiện xác P cho đến khi được báo mộng kì lạ rồi gặp anh Thiên ở phòng 318.

Thiên lắng nghe, mặt có vẻ suy tư một chút. Đoạn, Thiên nói:

– Có vẻ đây chỉ là một con yêu nhện bình thường không có gì đáng ngại. Hồi trưa lúc mới vào phòng đó anh thấy có mùi hắc khí hơi nặng nên mới đuổi tụi mày ra. Bây giờ thì yên tâm, tối mai anh có ca trực sẽ diệt nó.

– Diệt nó? Vậy anh là…?

– Đệ tử đời thứ 46 Mao Sơn tông phái Thất sát – Lê Việt Thiên…

__________

-Còn nữa-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.