Chỉ yêu cầu chữa bệnh thôi.
Suy nghĩ như vậy, Ngô Kiến Trung cầm đầu một đám người, hợp tình hợp lý dẫn theo vài tên cơ bắp đến Bếp Lửa Cố Gia. Bọn họ không thèm tìm hiểu xem Cố Trường Sinh có đang ở quán không, chỉ lo cho bệnh của mình, lúc đi còn cố tình tới đúng giờ dùng cơm.
Giữa trưa 12 giờ đông khách đến ăn nhất. Ngô Kiến Trung muốn gây sự chú ý, khiến Cố Trường Sinh không thể từ chối bọn họ. Nếu dám cự tuyệt, bọn họ sẽ làm loạn.
Nháo long trời lở đất, một đống người đánh nhau ẩu đả, Cố Trường Sinh còn có thể ngồi im? Dù cậu khoanh tay mặc kệ, khách xung quanh cũng sẽ đứng ra hỏi han.
Con người đều có tính đồng cảm kẻ yếu. Bây giờ còn có ai yếu hơn bọn họ?
Một đám người tàn tạ gầy trơ xương, da dẻ tái xanh, thoại nhìn như mấy kẻ mắc bệnh nan y lâu năm.
Thật đáng thương!
Ngô Kiến Trung đứng gần quầy thu ngân nhất, hắn lập tức phát hiện nữ nhân viên trực quầy đang cầm điện thoại. Màn hình di động hiện rõ hàng số.
“Em gái, gọi 110 là không được đâu nha!” Ngô Kiến Trung ỷ mình cao hơn cô một cái đầu, trực tiếp với tay qua quầy cướp điện thoại.
Bị mất điện thoại, nhân viên phục vụ nóng nảy. Không cần nghi ngờ, chắc chắn là đến làm loạn. Chứ tự nhiên giật điện thoại làm gì?
“Chẳng lẽ cướp điện thoại là hay lắm? Trả điện thoại cho tôi, tôi nói cho anh biết, trong tiệm chúng tôi có camera theo dõi. Đây là phạm tội cướp bóc anh có biết không?” Nữ nhân viên dáng người nhỏ xinh, nhưng lá gan không nhỏ, vừa nói vừa giơ tay muốn lấy lại điện thoại.
Ngô Kiến Trung nào chịu trả, hắn ném điện thoại cho một tên cơ bắp phía sau, rồi cười tủm tỉm với nữ nhân viên, thương lượng: “Em gái em xem thế này được không? Chúng tôi có việc cần tìm ông chủ, em đồng ý không gọi cảnh sát và kêu ông chủ ra đây, anh liền trả điện thoại, thế nào?”
Thế nào?
Tao nhổ vào!
Nữ nhân viên sầm mặt nhìn Ngô Kiến Trung: “Anh không trả tôi cũng gọi ông chủ chúng tôi ra.” Chờ ông chủ nhỏ tới, để xem mấy người chạy trốn kiểu gì. Cũng không hỏi xem mấy kẻ trước đây làm loạn bây giờ thế nào!
Gọi cảnh sát còn tốt chán.
Động tĩnh tại quầy thu ngân quá lớn, không ít khách hàng chú ý. Trước khi nữ nhân viên tìm Cố Trường Sinh, cậu đã nhận được thông báo.
Quán ăn tại gia trong giới rất có uy danh, chẳng mấy ai dám đến tận cửa náo loạn. Hơn một năm nay, chỉ có vài khách hàng mánh khóe tìm cách quỵt tiền cơm. Những kẻ thuê lưu manh muốn gây sự, trước khi tới có tìm hiểu thông tin về Bếp Lửa Cố Gia, không cần ai khuyên đã tự động đánh trống lui binh. Cố Trường Sinh thấy vấn đề an ninh có vẻ ổn, rảnh quá đưa nhiệm vụ quản lý cho người khác, còn cậu chuyển sang phòng bếp hỗ trợ.
Không biết đám người này hỏi thăm thông tin kiểu gì, cứ ngu ngơ dắt vài tên to cao đến đây, chả tìm hiểu kỹ càng.
Cố Trường Sinh vừa than thở rắc rối, vừa tới phòng bảo vệ quan sát tình hình.
Bảo vệ và các nhân viên khác đều đã chạy đến quầy thu ngân. Họ ngăn cách hai phe, che chở nữ nhân viên, tiện thể canh chừng đồ đạc trong tiệm.
Ông chủ nhỏ từng dặn, đồ trang trí trong tiệm đều quý giá, có không ít đồ cổ. Lỡ xảy ra xô xát, mấy người kia dù xong việc đồng ý bồi thường, cũng chưa chắc bồi thường được hết.
“Có sao không?” Một nhân viên phục vụ hỏi nữ nhân viên trực quầy.
“Tôi thì có thể gặp chuyện gì!” Nữ nhân viên liếc Ngô Kiến Trung, bổ sung: “Nhưng điện thoại của tôi bị hắn cướp rồi.”
“Điện thoại mới đấy, tháng trước ông chủ nhỏ phát tiền thưởng tôi mới dám mua, đắt lắm!” Nữ nhân viên cường điệu.
Các nhân viên nghe mà cáu. Á à dám đụng vào điện thoại mới? Phải cướp về!
“Là mấy người này hả?” Cầy Vòi Mốc nhìn màn hình theo dõi, kích động nhảy bổ vào máy tính, suýt thì cào nát màn hình. Biểu hiện rõ ràng, tất nhiên Cố Trường Sinh hiểu ngay. Hơn nữa thông qua màn hình, cậu vẫn có thể thấy nghiệt nợ nồng đậm trên người bọn họ.
Mình còn chưa tìm, bọn họ đã chủ động đưa tới cửa?
Bớt việc.
Cố Trường Sinh vòng đến quầy thu ngân, vừa lúc nghe nữ nhân viên nói.
Hồi nãy cậu xem camera quay sát, hình như điện thoại trong tay người kia? Cậu đảo mắt qua, đúng là tay trái đối phương đang cầm một chiếc điện thoại màu hồng nhạt.
Đến gần tên cơ bắp, Cố Trường Sinh giơ tay gõ cánh tay hắn, không biết gõ kiểu gì mà tên cơ bắp bủn rủn tay chân, không tự chủ thả lỏng tay. Điện thoại rớt xuống, vừa vặn rơi vào tay Cố Trường Sinh.
Cố Trường Sinh lịch sự văn nhã, mi thanh mục tú, Ngô Kiến Trung tưởng là khách đến xem náo nhiệt. Nhìn như thằng mọt sách, nhưng vừa ra tay đã thấy bất thường. Hắn không phải dân chuyên nghiệp, vẫn nhìn ra đối phương không đơn giản.
Muốn khuyên bảo giảng hòa?
“Anh này, chúng tôi tới để tìm ông chủ Cố, tuy đông người nhưng không phải đến phá gì cả.” Cho nên mày đừng đứng đây nữa, tránh ra chỗ khác cho bọn tao làm chính sự! Biết người này đáng gờm, sợ đắc tội cao thủ, Ngô Kiến Trung hiếm khi áp chế tính tình, lễ phép mời cậu đi ra chỗ khác.
Ai đó trong đám người bỗng phì cười, tiếng cười như công tắc mở khóa, mọi người vây xem bắt đầu đua nhau cười lớn.
“Ai u, cười chết mất!” Không ít người ở đây đều là khách quen của Bếp Lửa Cố Gia, ít nhiều đều biết mặt Cố Trường Sinh. Bọn họ đến quán tìm người, chính chủ ngay trước mặt mà không nhận ra, còn muốn đuổi đi. Ôi, cười nhiều đau bụng quá.
“Mấy người cười cái gì?” Không đúng, sao không ai đứng ra nói đỡ mà chỉ lo cười họ? Ngô Kiến Trung mất kiên nhẫn trừng mắt đám người, hơi hối hận vì mang vài tên cơ bắp vào quán. Biết thế đã để người bên ngoài, bao giờ cần mới gọi vào. Vậy thì thế yếu chính là bọn họ, quần chúng chắc chắn bênh vực họ. Đâu có giống bây giờ chỉ lo cười.
Cố Trường Sinh kệ hắn, đưa điện thoại cho nữ nhân viên: “Có phải cái này? Kiểm tra xem có hư hỏng gì không. Hỏng thì bắt họ đền bù!”
“Đúng rồi.” Nữ nhân viên cao hứng nhận lại: “Vẫn là ông chủ lợi hại nhất!”
“Không hư.” Cô kiểm tra một lần, điện thoại còn nguyên vẹn.
Nghe nữ nhân viên gọi Cố Trường Sinh là ông chủ, lúc này Ngô Kiến Trung mới phản ứng lại: “Anh là ông chủ quán ăn này?” Hèn chi hắn bị mọi người cười nhạo. Trong lòng Ngô Kiến Trung khó chịu, nhưng ngại có việc nhờ vả, đành phải cố nén. Ngữ khí hơi sượng.
“Nơi này không phù hợp để nói chuyện, không bằng chúng ta đổi sang chỗ khác?” Ngô Kiến Trung ý bảo Cố Trường Sinh xem xung quanh: “Việc làm ăn quan trọng, chúng tôi cũng không muốn gây trở ngại cho anh, đúng không?”
Cố Trường Sinh gật đầu, rất phối hợp dẫn Ngô Kiến Trung đến quán trà bên cạnh để nói chuyện.
Vài phụ bếp muốn đi theo bị cậu đuổi về. Họ không yên tâm, tính lén lút bám đuôi thì bị nữ nhân viên cản lại: “Anh quên thân thủ của ông chủ nhỏ à! Mấy anh qua đó để hỗ trợ hay kéo chân sau?”
Nhóm nhân viên cẩn thận tưởng tượng, vũ lực hai bên chênh lệch. Cả bọn ủ rũ cúi đầu, thành thật lưu lại trong tiệm, lê bước về phòng bếp.
Aizzz, anh hùng không đất dụng võ!
May mà sau bếp còn một đống nguyên liệu chờ họ chế biến, không thì chả biết làm gì. Mỗi tháng được nhận lương cao thật ngại nha.
Cố Trường Sinh cùng đám người vào quán trà, gọi trà và bánh ăn kèm. Thành phố A nổi tiếng ăn ngon uống tốt, nhưng giá cả cũng đắt. Ngô Kiến Trung dư dả tiền bạc, ngày thường còn ít khi uống trà tại quán.
Nhìn Cố Trường Sinh từ tốn uống trà, ví Ngô Kiến Trung đau đến mức nhỏ máu.
Ai bảo hắn có việc cầu người!
Quán trà này là kiểu dùng trước trả tiền sau. Ngô Kiến Trung cắn môi, kêu mấy người muốn chữa bệnh, chia hóa đơn tính tiền.
Gom tiền xong, Ngô Kiến Trung nghĩ mời cậu ăn uống mắc tiền, thành ý biểu đạt đã đủ, dù Cố Trường Sinh không muốn chữa bệnh, ít nhất phải cho sắc mặt hòa nhã. Ai ngờ cả quá trình cậu chỉ lo ăn, một lời cũng không thèm nói, chứ đừng nói nhìn họ một cái.
“Cố đại sư.” Đợi mười phút, Ngô Kiến Trung bồn chồn, nhịn không được mở miệng.
Cố Trường Sinh không ngẩng đầu, xua tay: “Có chuyện gì chờ tôi ăn xong rồi nói.” Bó tay, Ngô Kiến Trung đành phải ngồi nhìn Cố Trường Sinh ăn từng miếng bánh, uống thêm một ly trà. Động tác ưu nhã nước chảy mây trôi, nhưng không che được cái dạ dày không đáy của cậu.
Quỷ chết đói đầu thai! Ăn bao nhiêu trà bánh rồi hả?
Nhìn hóa đơn mà khóc không ra nước mắt. Tiền ơi là tiền.
Cuối cùng Cố Trường Sinh cũng ăn xong, Ngô Kiến Trung thuật lại lý do hắn đến.
“Sự tình chính là như vậy, Cố đại sư, chúng tôi không cần báo thù, chỉ mong ngài nhìn xem có phải Hoàng Đại Tiên gì đó gây ra. Nếu đúng là vậy, mong ngài giúp chúng tôi, xin đại tiên giơ cao đánh khẽ. Chúng tôi không cố ý, thật sự, không biết chúng nó là hậu thế của đại tiên.” Nếu biết, bọn họ mạo hiểm tính mạng ăn thịt chúng làm gì? Chán sống à.
Trên thế giới món đặc sản nhiều như vậy, cũng không kém vài con thú đúng không!
Cố Trường Sinh im lặng, cô gái trẻ ngồi cạnh Ngô Kiến Trung tiếp lời: “Đúng thế, Cố đại sư, tục ngữ có câu không biết không có tội. Chúng tôi thực sự không biết gì. Hơn nữa,” Cô gái liếc ông chủ tiệm ăn khuya ngồi chếch phía đối diện, lão già bất tử chết bầm: “Hơn nữa chúng tôi không hề cầm dao mổ thịt. Tôi chỉ tới quán ăn cơm thôi, ai mà biết quán ăn bán món đặc sản làm từ con cháu đại tiên? Tưởng êm đẹp ăn một bữa thì lại thành tình trạng bây giờ, ngài xem tôi vô tội mà?”
Ám chỉ của cô gái, Cố Trường Sinh nghe hiểu, những người khác cũng nghe hiểu, ông chủ quán ăn khuya càng nghe hiểu. Hắn đứng bật dậy, vỗ bàn: “Làm như cô là bạch liên hoa thuần khiết vô tội á. Lúc tôi xuống tay giết chúng, là ai ghét bỏ chúng kêu rên không đủ thê thảm, muốn tôi tàn nhẫn hơn?”
Một người khác đang tính đổ hết tội cho ông chủ quán ăn khuya, nghe vậy vội ngậm miệng.
Bọn họ cũng từng nói thế. Thậm chí lúc ông chủ quán ăn khuya giết thịt, nếu động vật kêu quá nhỏ, họ bọn sẽ chê bai món đặc sản không đủ mới mẻ, thiếu sức sống.
Ông chủ quán ăn khuya nói xong câu đó, quét mắt nhìn mọi người, ngồi xuống. Muốn hắn làm người chịu tội thay hả, không có cửa đâu!
“Tôi cũng không biết gì cả!” Ông chủ quán ăn khuya khóc lóc kể lể, vẻ mặt ủy khuất: “Tôi mở quán ăn bán món đặc sản thôn quê, buôn bán nhỏ miễn cưỡng có thể duy trì, tiền chẳng kiếm được bao nhiêu. Tôi không được học hành đàng hoàng, sao mà biết chuyện này? Còn bọn họ, một đám người tài giỏi học cao chắc chắn phải biết.”
“Ông nói cái quái gì đấy, trường học không dạy mấy cái đó!” Có người sợ Cố Trường Sinh tưởng thật, vội vàng phản bác.
“Chưa chắc. Người xưa có câu, không mua được thì giết. Kẻ đầu sỏ gây tội không phải tôi, mà là mấy người mới đúng.” Ông chủ quán ăn khuya cãi lại.
Cố Trường Sinh còn chưa nói gì, chính bọn họ đã đấu đá nội bộ lẫn nhau. Cầy Vòi Mốc ngồi bên cạnh xem kịch, kẻ thù quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn chưa biết nên cào ai trước. Rối rắm nghĩ một hồi, nó quyết định chọn ông chủ quán ăn khuya.
Cầy Vòi Mốc nhảy lên người ông chủ quán ăn khuya, điên cuồng dùng móng vuốt cào bụng hắn. Tuy kết quả không bằng trong mộng cơ vẫn dùng được. Sát khí trong mộng là của các bạn nhỏ đã đi đầu thai lưu lại, chỉ ở trong mộng mới có hiệu quả.
So với tiêu tốn oán khí, còn không bằng chịu khó cào vài cái. Hắn bị cào không đến nỗi bệnh nặng, nhưng khi về nhà sẽ không thoải mái, bụng đau âm ỉ. Uống thuốc không có tác dụng, bệnh viện khám không ra, kết quả chẩm đoán là di chứng của viêm dạ dày. Hắn chỉ có thể chờ âm khí của vết cào tự tan mới hết đau.
Thật vất vả nội chiến xong, mọi người nhất trí đạt thành mục tiêu chung, nhìn về phía Cố Trường Sinh.
“Cố đại sư, yêu cầu của chúng tôi là như vậy, ngài xem thế nào?” Ngô Kiến Trung nói: “Đương nhiên, chỉ cần ngài làm được, chúng tôi khẳng định sẽ không bạc đãi ngài. Một người 10-20 vạn, chúng có đủ sức trả. Nếu vẫn thấy thấp, có thể thương lượng lại. Trong phạm vi hợp lý, chúng tôi sẽ hết sức cố gắng thỏa mãn ngài.”
“Sao mấy người biết mình đắc tội Hoàng Đại Tiên Bạch Đại Tiên gì đó?” Cố Trường Sinh chậm rì rì hỏi.
“Ơ…” Mọi người hai mặt nhìn nhau: “Không phải đại tiên thì là cái gì?”
Cầy Vòi Mốc hung tợn cho mỗi người một vuốt, đắc tội quỷ đại tiên này nè!
Cố Trường Sinh không nói rõ, dưới những ánh mắt mong chờ, cậu chỉ nói: “Không phải tôi không muốn giúp, gần đây tôi khá bận, vừa nhận được ủy thác của người khác, không có thời gian. Mọi người mời người khác đi.” Ừm, cậu đã nhận ủy thác của Cầy Vòi Mốc, rất là bận, thật sự không rảnh.
Cố Trường Sinh không nói dối, nhưng đám người tưởng là Cố Trường Sinh chê tiền quá ít, vội vàng tăng giá: “Đại sư, chỉ cần có thể giải quyết việc này, tiền bạc có thể thương lượng, ngài muốn bao nhiêu, chúng tôi đập nồi bán sắt cũng đưa đủ. Ngài làm ơn giúp đỡ, cứu chúng tôi với!”
Tiền tuy quan trọng, nhưng mạng quan trọng hơn. Hết tiền thì đi làm kiếm lại, mạng thì không. Lỡ mơ thấy ác mộng lần nữa, liệu họ còn có thể sống sót.
“Trà bánh tôi ăn thì tôi trả tiền. Thế này, tôi chỉ cho mấy người hướng đúng. Tóm lại từ nay về sau đừng săn bắt ăn thịt động vật hoang dã. Khi giết gia cầm thì đừng giày vò chúng, làm dứt khoát.”
“Chúng tôi nào dám, về sau chắc chắn chỉ mua đồ chế biến sẵn.” Vài người bị dọa nhớ đời, còn vài người không cho là đúng. Sau này tránh ăn trúng các vị đại tiên thôi, còn lại thích ăn gì thì ăn chứ.
Mặc kệ trong lòng họ nghĩ thế nào, trên miệng đều nói dạ bảo vâng. Liên tục thề thốt không dám, khẳng định quyết tâm sửa đổi lỗi lầm.
“Nếu đại sư không có thời gian, xin ngài giới thiệu cao nhân khác. Chỉ cần đối phương giải quyết chuyện này, phí giới thiệu tuyệt đối không thiếu phần của ngài.” Ngô Kiến Trung đã tính tới khả năng Cố Trường Sinh sẽ không giúp, vội vàng đưa ra yêu cầu khác.
Cố Trường Sinh nhịn không được cười nhẹ: “Việc này tìm ai cũng vô dụng, đây là mấy người tự làm bậy.”
Tự làm bậy, không thể sống.
“Cũng đừng cầu thần bái phật tìm đại sư, chúng ta nói thẳng với nhau nhé. Tự thú đi, tự thú là xong!” Chỉ có tự thú, thú cưng nhà mình mới chịu tha cho bọn họ. Nhưng vết thương trên cơ thể họ không thể hồi phục. Coi như chút trừng phạt.
Cố Trường Sinh lười quản bọn họ ngầm nghĩ gì, khuyên một câu rồi ôm Cầy Vòi Mốc đã hả giận, tính rời đi.
“Tự thú cái rắm! Tao đéo quan tâm mày đồng ý hay không, có thời gian rảnh hay không. Tóm lại hôm nay mày phải làm rõ chuyện này.”
Người ăn động vật thiên kinh địa nghĩa, ăn gà vịt heo không có việc gì, dê bò cũng ăn được, tại sao động vật khác lại không thể? Chúng nó và gà vịt có cái gì bất đồng. Chẳng phải do số lượng thưa thớt à, hắn thèm vào!
Phạm pháp quần què, đầu thú giẻ rách. Tự thú và đi chết khác đéo gì nhau, sống làm đéo gì nữa.
Ngô Kiến Trung giận dữ, muốn cầm ghế đánh người, ai ngờ không nhấc nổi ghế, đành phải đổi thành cầm đĩa bánh trên bàn, đập vào gáy Cố Trường Sinh.
– —–oOo——