Tuy khoai sọ có tác dụng thật nhưng khá bất tiện.
Ông Trần gọi người giúp việc lấy nồi và bếp ra sân nấu khoai sọ. Vì tiết kiệm thời gian, bỏ qua các bước phức tạp, trực tiếp đổ nước vào luộc hết.
“Cậu cứ thoải mái làm, xong xuôi ta kêu người đưa khoai tới siêu thị. Đã liên hệ với người phụ trách rồi, đến lúc đó sẽ lấy lý do tri ân khách hàng, hóa đơn trên năm tệ tặng một phần khoai sọ.” Năm tệ không nhiều, phần lớn khách hàng sẽ nhận được. Chẳng sợ người ta không thích ăn, trong siêu thị thường phân phát sản phẩm thử, khách hàng luôn thích dùng chúng.
Nếu không muốn tiêu tiền cũng không sao. Ông Trần nói: “Còn nữa, cắt nhỏ khoai sọ thành nhiều miếng nhỏ, làm đồ ăn miễn phí. Nói đây là loại khoai sọ mới của siêu thị, khách ăn thử xem thế nào.” Không tốn tiền, nhiều người sẽ đồng ý nếm thử một miếng.
Nếu vẫn không đảm bảo tất cả người bị ảnh hưởng ăn được khoai sọ thì để siêu thị tổ chức chương trình rút thăm trúng thưởng. Điều kiện rất đơn giản, chỉ cần người chơi ăn thử một miếng khoai sọ, phản hồi đánh giá về khoai sọ, thế là có thể rút thăm trúng thưởng.
Phần thưởng là một ít gia vị và đồ dùng sinh hoạt. Quà như vậy gia đình nào cũng cần, có thể nhận miễn phí, dù không thích khoai sọ cũng sẽ chịu ăn thử một miếng.
Sử dụng nhiều cách để giải quyết vấn đề nhưng thiếu sót là khó tránh khỏi.
“Người bị dị ứng khoai sọ, hoặc ghét khoai sọ hơn phần thưởng, sẽ không chịu ăn. Nếu không còn biện pháp khác, ban ngành đặc thù sẽ sắp xếp người giả thành nhân viên bảo trì, trà trộn vào nhà dân để phá giải.” Thuật sĩ trong ban ngành đặc thù có năng lực phá tà thuật không nhiều lắm, nhưng lượng công việc không quá lớn, từ từ làm rồi cũng xong.
“Vậy đừng nấu hết toàn bộ khoai sọ.” Cố Trường Sinh cầm một củ khoai: “Mua trên năm tệ tặng khoai sọ còn sống, ăn thử và rút thăm trúng thưởng thì dùng khoai nấu chín.” Vừa hữu hiệu vừa giảm bớt khối lượng công việc. Giải quyết vụ túi nilon càng sớm càng tốt: “Nếu có thể, để siêu thị nấu khoai sọ trước mặt khách hàng. Vài khách hàng thích thức ăn vừa chế biến xong, nấu sẵn ngược lại không yên tâm.”
Có thể nhanh chóng đưa khoai sọ đi, ông Trần đương nhiên không ý kiến gì, chỉ hỏi: “Hiệu quả vẫn ổn chứ?”
“Nấu hay không đều phá được tà thuật ạ.” Nấu một phần khoai để mọi người tiện dùng, chứ không chẳng cần nấu gì cả.
Vấn đề còn lại là chờ khoai sọ đến tay người bị hại.
Nhiều địa phương trong nước có tập tục ăn khoai sọ vào trung thu. Vỏ khoai sọ nhìn giống da quỷ, trong dân gian, lột khoai sọ nghĩa là lột da quỷ. Bởi vậy từ xưa đến nay, không ít người cho rằng ăn khoai sọ có hiệu quả trừ tà. Sở dĩ Cố Trường Sinh chọn khoai sọ giữa các loại đồ ăn khác cũng vì suy xét điểm này.
Giống lý do trước đây cậu dùng bánh chưng bắt thủy quỷ. Phòng khách vừa lúc có mâm bánh chưng, tiện sử dụng là một nguyên nhân. Quan trọng hơn là ngày xưa bánh chưng thường dùng làm cống phẩm hiến tế Khuất Nguyên. Khuất Nguyên rơi xuống sông mà chết, bánh chưng bảo hộ anh linh Khuất Nguyên khỏi cá tôm, thủy quỷ quấy rầy. Nên bánh chưng có sức tấn công thủy quỷ đặc biệt mạnh. Mà Đóa Đóa chết trong bể nước, thi thể bị cá ăn vào bụng, tương đương với thủy quỷ ở sông nước hồ biển.
Đối phó thủy quỷ thì dùng bánh chưng sẽ gấp đôi sức mạnh, mà tà thuật yểm trên túi nilon, sử dụng khoai sọ ngụ ý đuổi tà, khi phá giải đương nhiên sẽ dễ dàng hơn.
“Thiên xá lệnh, vạn pháp đuổi âm tà; địa xá lệnh, ngàn thuật tán lén lút; thần xá lệnh, trăm chú trấn yêu ma. Hàng ma giải thuật, đán có mệnh hạ, không chỗ nào không từ.” Cố Trường Sinh một tay cầm khoai sọ, một tay bấm ngón tay niệm chú, hiệu suất vô cùng thấp.
Nhìn đống khoai tràn đầy sân, ông Trần lặng lẽ nuốt ngụm nước bọt, lấy quạt máy để bên cạnh Cố Trường Sinh
Cứu người quả nhiên vất vả, niệm từng củ khoai đến khi hết, chắc hỏng giọng luôn.
Đáng tiếc ông già này không giúp được gì.
“Thiên xá lệnh… Không chỗ nào không từ.” Cố Trường Sinh đứng trong sân, lặp đi lặp lại một câu buồn tẻ. Những người giúp việc hỗ trợ nấu khoai sọ lần đầu tiên thấy thuật sĩ thi pháp, đều có chút tò mò, lâu lâu trộm nhìn một tí. Thậm chí lúc rảnh rỗi sẽ chạy qua nghe một chút.
Nửa giờ sau, lòng hiếu ký của nhóm giúp việc tắt ngúm, vẻ mặt chết lặng.
Sao thi pháp chán thế, còn chẳng thú vị bằng nấu khoai sọ.
Ít nhất nấu khoai sọ cần canh lửa, phải liên tục đứng dậy kiểm tra xem khoai chín hay chưa. Còn Cố đại sư niệm chú, niệm mãi niệm mãi, ngữ khí vẫn đều đều.
Họ cảm thấy đồng tình với cậu.
Cố đại sư thật kiên trì, các nhân viên giúp việc vô cùng kính nể.
Hèn chi người ta là đại sư, còn họ chỉ có thể làm chút việc tay chân lặt vặt.
Thời gian trôi qua vài tiếng đồng hồ, hơn nửa ngày bận rộn, Cố Trường Sinh đã uống năm sáu ly nước, giữa chừng còn vào toilet vài lần.
Dù uống lười ươi* giữ giọng nhưng âm thanh của cậu vẫn dần dần mất độ trong trẻo.
“Đại sư, tượng Táo Vương trong phòng bếp hình như có gì đó bất thường.” Trừ bếp lò mới mua để ngoài sân, nồi cơm điện, bếp điện từ, lò nướng, tất cả đồ điện có thể nấu chín đồ ăn đều được ông Trần huy động dùng nấu khoai. Người phụ trách nấu khoai sọ trong phòng bếp bỗng chạy ra ngoài, nói với Cố Trường Sinh.
Tượng Táo Vương?
Cố Trường Sinh cả kinh, chú niệm được một nửa cũng mặc kệ, chạy thẳng vào phòng bếp.
Táo Vương trong nhà ông Trần là loại hình dán giả tượng, mỗi năm đổi một lần. Vào cuối năm lúc cúng ông Táo về trời sẽ bóc ra đốt cùng vàng mã, đêm 30 sẽ dán hình mới lên tường. Hiện ảnh này đã dán lên tường hơn nửa năm, bức hình màu đỏ dưới tác động của thời gian dần mất vẻ tươi sáng, trông khá cổ xưa.
Cố Trường Sinh kinh ngạc phát hiện bức hình cũ đã thay đổi, trở nên lung linh rực rỡ, thậm chí còn hoàn mỹ hơn tượng thần do thợ thủ công chế tác đặt trong nhà cậu.
Không biết Tổ sư gia làm sao vậy, Cố Trường Sinh vội vàng buông khoai sọ, thắp cho ngài một nén nhang. Thắp nhang xong, tượng thần liền khôi phục bình thường, Tổ sư gia không cho gợi ý gì. Cố Trường Sinh tưởng mình bạc đãi Tổ sư gia, có chút chột dạ.
Sắp tối rồi, cậu còn chưa ăn cơm tối, chứ đừng nói về nhà thay đồ cúng cho Tổ sư gia. Tổ sư gia bất mãn là đúng. Nhưng bây giờ thực sự không rời đi được, Cố Trường Sinh quyết tâm sau khi về nhà phải bồi thường đầy đủ cho ngài ấy.
Vì muốn hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn, thắp nhang xong, Cố Trường Sinh giành giật từng giây mà thi pháp. Cậu cầm khoai sọ nằm trên bàn, vừa đi ra ngoài vừa niệm chú.
“Thiên xá lệnh, vạn pháp đuổi âm tà; địa xá lệnh, ngàn thuật tán lén lút; thần xá lệnh, trăm chú trấn yêu ma. Hàng ma giải thuật, đán có mệnh hạ, không chỗ nào không từ.”
Không chỗ nào không từ.
Mới đọc xong, trong nhà đột nhiên lóe kim quang. Cố Trường Sinh niệm chú ngữ, không chỉ thêm công năng trừ tà lên khoai sọ trong tay, đồng thời cũng thêm vào những khoai sọ khác trong bếp.
Tổ sư gia hiển linh?!
Cố Trường Sinh hiểu rất rõ năng lực bản thân còn chưa đạt đến trình độ này. Với thiên phú của cậu, phải tu luyện thêm mười năm mới đủ.
Cảm kích cúi lạy Táo Vương gia, Cố Trường Sinh kiểm tra toàn bộ khoai sọ trong phòng bếp. Thực sự tất cả khoai sọ đều có hiệu quả trừ tà, thậm chí so với từng củ khoai cậu thi pháp còn mạnh hơn.
Chẳng lẽ ý của Tổ sư gia là, ngài ấy có thể giúp cậu?
Cố Trường Sinh suy đoán, kêu một người giúp việc: “Mang thêm khoai sọ vào đây.”
“Hai sọt đủ không?” Người giúp việc không thấy kim quang, có hơi khó hiểu. Nhưng hắn rất nể năng lực của cậu, hơn nữa ông Trần đã dặn, tất cả đều nghe lời Cố Trường Sinh, hắn không hỏi nhiều, thành thật mang khoai vào phòng bếp.
“Nhiều vào. Lấp toàn bộ phòng bếp.”
Người giúp việc nghe vậy, kêu thêm đồng nghiệp, nhanh chóng hoàn thành việc Cố Trường Sinh giao.
Động tĩnh dọn khoai hơi lớn, ông Trần pha thêm một bình hạt lười ươi mang ra sân, không thấy Cố Trường Sinh đâu, theo tiếng động vào phòng bếp. Cố Trường Sinh đứng giữa phòng bếp chất đầy khoai sọ, tiếp tục niệm chú.
Một lần niệm chú xong, kinh quang lại lóe lên, khoai trong phòng bếp đều được thi pháp.
Vẫn là Tổ sư gia thương đệ tử.
Cuối cùng đã có thể thoát khỏi cảnh cơ cực 囧. Cố Trường Sinh trong lòng kích động, vẻ mặt khắc chế: “Khoai sọ trong bếp đã xong, đổi lượt khoai mới đi.”
Khoai sọ liên tục dọn vào dọn ra. Ông Trần tò mò hỏi chuyện gì đang xảy ra. Cố Trường Sinh có tâm muốn gia tăng tín đồ cho Tổ sư gia, thời cơ đã tới, cậu không giấu giếm, kể lại tỉ mỉ hiện tượng lạ vừa xảy ra.
Ông Trần rất là hối hận: “Sớm biết thế, trước đây ta đã xây phòng bếp rộng hơn.” Thì bây giờ đã xong việc, cũng cứu người nhanh hơn.
Lúc trước mua nhà, ông tính làm thông với phòng bên cạnh, nới rộng phòng bếp. Nhưng nghĩ lại, phòng bếp chỉ là nơi nấu ăn, không cần lớn quá, xa hoa lãng phí. Nhớ lại, ông Trần lão hận không thể đảo ngược thời gian, trở về tự tát mình một cái.
Lớn thì sao? Đại tài hữu dụng!
Phòng bếp là nơi quan trọng, càng lớn càng tốt. Giá như mình kiên trì sửa phòng bếp, thì bây giờ không liên lụy thằng bé khổ cực.
Nghe giọng nói khàn đặc của Cố Trường Sinh, ông Trần áy náy lắm.
Một củ biến thành một loạt, Cố Trường Sinh nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Ông Trần thấy thế vội vàng gọi điện kêu quản lý các siêu thị đến nhận khoai.
Khoai sọ được mang đi luôn. Để phòng ngừa bất trắc, Cố Trường Sinh lên xe, đi theo đến siêu thị.
Cậu có cảm giác, sự tình không dễ giải quyết như vậy, những tà tu đó chắc chắn có hậu chiêu.
Cho dù cực lực che giấu, động tĩnh của họ vẫn quá lớn. Dù lấy cớ siêu thị có hoạt động thu hút khách hàng, người có tâm vẫn có thể phát hiện ra.
Chưa kể, sau khi phân tán túi nilon, chúng sẽ liên tục chú ý các siêu thị. Chờ đến khi tà thuật bị phá, tà tu bị phản thệ, không muốn biết cũng khó.
Đa phần tà tu có tính chi li cố chấp, sau khi phản thệ nhất định sẽ dùng mọi cách để trả thù. Cần có người thủ sẵn. Cố Trường Sinh không đi một mình, ngồi trên xe chở khoai, cậu gọi điện cho ban ngành đặc thù, kêu họ điều động nhân thủ canh chừng xung quanh các siêu thị.
“Biết đâu, đám thuật sĩ âm tà sẽ chui đầu vô lưới.”
Cây Ươi (tên gọi khác: đười ươi, lười ươi, an nam tử, cây thạch, ươi bay, bàng đại hải, lù noi, sam rang, som vang, đại đông quả) có danh pháp khoa học: Scaphium macropodum. Loài này thuộc chi Ươi, họ phụ Trôm của họ Cẩm Quỳ. Hạt của nó (hạt lười ươi) được sử dụng trong y học cổ truyền có tác dụng thanh nhiệt và cũng có thể dùng để trị chứng rối loại tiêu hóa hoặc làm mát cổ họng.
– —–oOo——