Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 50



Chuẩn bị xong, Tiền Hoan dẫn đường, ba người chạy tới tỉnh C.

Miếu Tà Thần đang được tu sửa, cũng may đội thi công là của nhà mình, Tiền Hoan biết chuyện kịp thời kêu ngừng. Công trường thi công khá bừa bộn. Nhân viên công tác đã giải tán, nhưng cấu trúc miếu cũ vẫn còn. Cạnh cửa miếu chồng chất bó củi, miếng ngói, khiến thần miếu vốn cũ nát càng thêm khó coi.

Trước khi vào thôn, Cố Trường Sinh không cảm nhận được điều gì bất thường, tưởng Tiền Hoan nhầm đường. Mãi tới khi vào trong thôn, loáng thoáng thấy âm khí phiêu đãng trên nóc các mái nhà. Công phu ẩn nấp rất tốt, hèn chi vẫn chưa bị phát hiện.

Nếu không phải đối phương hấp thu tinh khí người trong thôn, lộ ra chút dấu vết, không chừng cậu đã không thể nhìn ra manh mối. Mắt thấy cửa miếu ngay trước mặt, Cố Trường Sinh rút dao phay trong túi ra, dặn dò hai người theo phía sau: “Thứ tôi dặn, hai người không quên chứ?”

“Nhớ rõ, có mang. Trước khi ra ngoài kiểm tra một lần, nãy xuống xe lại kiểm tra lần nữa. Yên tâm!” Hôm nay Tiền Hoan và Dương Phàm cố ý mặc quần áo có túi, nghe Cố Trường Sinh hỏi, bọn họ theo bản năng sờ túi, xác định đồ vật bên trong còn nguyên.

“Vậy là tốt rồi.” Cố Trường Sinh cùng bọn họ vào miếu.

“Không đúng!”

Trong khoảnh khắc bước vào cửa miếu, Cố Trường Sinh đột nhiên hét lớn: “Huyền thiết đúc thân đao, gỗ đào hóa tay bính. Lưỡi đao lợi nhưng thiết vạn vật, chuôi đao trọng nhưng áp ngàn quân. Nhân gian pháo hoa tụ tại đây, trừ tà không cần thân, vạn pháp tự nhiên phá.”

“Cấp tốc nghe lệnh!” Dao phay nhỏ nhanh chóng biến lớn, bay về phía sau, cắt ngang tượng thần. Chém tượng thần thành từng khúc như củ cải, rơi vãi xuống đất.

Tiền Hoan và Dương Phàm thấy thế, trong mắt đều mang chút vui mừng. Nhưng Cố Trường Sinh vẫn đề cao cảnh giác, biểu tình ngược lại càng ngưng trọng.

“Mau lấy đồ ra!”

Bọn họ bị lừa. Đây không phải thần miếu, chỉ là ảo giác. Thứ trong miếu giống như ngư dân đánh cá, đầu tiên tung lưới ngoài thần miếu, chờ cá tự chui vào lưới.

Có lẽ không phải không có thuật sĩ phát hiện ra nơi này, tất cả người phát hiện điểm bất thường đều không thể thoát khỏi lưới đánh cá, bị ăn luôn.

Tà Thần này am hiểu thuật che giấu, còn thông thạo cố lộng huyền hư.

Địch trong tối ta ngoài sáng, đối mặt đánh nhau kết quả có thể giống nhau?

Thấy Cố Trường Sinh gấp gáp nghiêm túc, hai người không dám chậm trễ, vội vàng lấy trong túi một viên hạch đào, cẩn thận đặt vào lòng bàn tay. Hạch đào là loại còn nguyên vỏ, Cố Trường Sinh không cầm lấy, trực tiếp niệm chú: “Trên núi có cây cao to, hồ đào quải quả trám. Này xác dày như vách tường, này nhân hương bổ dưỡng. Xác vì hộ thân giáp, nhân là phá pháp nhân.”

Chiêu này là lần trước cậu làm khoai sọ được Tổ sư gia chỉ điểm thì lĩnh ngộ. Không cần tiếp xúc trực tiếp với đồ ăn, cách không thi pháp, còn có thể thi chú cùng lúc nhiều loại đồ ăn, vô cùng tiện.

Chú thành, hai viên hạch đào tự động thoát xác, lộ ra nhân bên trong. Phần nhân vẫn nằm trên tay Tiền Hoan và Dương Phàm, xác hạch đào rơi xuống đất phóng to, lớn đến mức cao bằng người thì khép lại như vỏ sò biển, bảo vệ chặt chẽ hai người bên trong.

Dương Phàm và Tiền Hoan nấp trong xác hạch đào an toàn, ăn nhân hạt. Hai người vừa ăn vừa nghĩ, may mà chỉ có xác hạch đào biến to, nếu phần nhân cũng to không biết ăn đến bao giờ mới hết, đúng lúc quan trọng chẳng phải kéo chân sau à!

“Nhân là phá pháp nhân, phá hủy tà ma pháp!” Cố Trường Sinh không vội ép Tà Thần ra mặt sớm, cậu hủy nguyền rủa trên người Dương Phàm, để phiên phú của hắn trở về.

Nguyên nhân không giải quyết tà phép ngay khi phát hiện ra, còn mạo hiểm mang theo hai người thường đến đây chính vì phòng ngừa điểm này. Tuy ảo cảnh là ngoài dự đoán, nhưng cũng may nhận ra sớm, ảnh hưởng không lớn.

Sợ tà ma trốn mất tìm không thấy? Vậy khỏi tìm.

Đánh tới khi nó chịu chui ra mới thôi!

Cố Trường Sinh điều khiển dao phay, tiếp tục tàn sát bừa bãi miếu thần. Lưỡi đao lướt qua nơi nào, trụ đổ tường sập tới đó.

Dù đây không phải chân thân của miếu thần, nhìn miếu bị phá hủy, Tà Thần vẫn đau lòng vô cùng. Huyễn hóa ra mấy thứ này phí của hắn không ít tâm huyết và tín ngưỡng. Không thể để kẻ đó phá nữa.

Biết bản thân đánh không lại Cố Trường Sinh, Tà Thần cố nén phản thệ thuật pháp thất bại, ra tay công kích xác hạch đào.

Đánh không lại thuật sĩ, chẳng lẽ giết không nổi hai phàm nhân?

Nó chưa từng gặp phải đối thủ mạnh, những người trước đó chỉ toàn kẻ giả nhân giả nghĩa, chỉ cần nó lấy tính mạng người thường uy hiếp, đối phương sẽ bị vướng tay vướng chân, nó sẽ dễ dàng giải quyết hết. Nó tin kẻ này cũng giống vậy.

Ai ngờ phóng một luồng hắc ám qua, xác hạch đào vẫn nguyên vẹn, không chút sứt mẻ. Tà Thần khó thở, công kích phóng tới như mưa rào. Cuối cùng hạch đào đã có chút lắc lư, nhưng người bên trong vẫn được che chở an toàn, lông tóc vô thương. Ngay lúc Tà Thần muốn ra tay tiếp, Cố Trường Sinh đã phát hiện vị trí của nó.

Tốn quá nhiều sức, hơn nữa bị phản thệ khó thở, chỗ ẩn nấp của Tà Thần xuất hiện kẽ hở. Cố Trường Sinh bám theo hơi thở bị lộ phóng đao qua.

“Chuôi đao trọng áp ngàn quân, lưỡi đao bén thiết vạn vật. Nhân gian pháo hoa tụ tại đây, tất cả ảo cảnh đều có thể diệt.”

Một nhát chém xuống, cảnh quan xung quanh như trò chơi ghép hình bị đánh tan, vỡ nát thành từng mảnh. Thần miếu biến mất, thay bằng một con đường mòn. Cuối đường mòn là tòa thần miếu có kiến trúc không khác mấy so với ảo cảnh.

“Sao miếu thần hơi đổ nát nhỉ?” Cố Trường Sinh thu dao phay, quan sát miếu thần, mặt tỏ vẻ đã hiểu: “Khó trách mày muốn mê hoặc con người, thì ra sợ mất mặt.”

Ai chẳng có tâm hư vinh.

Tà Thần bị Cố Trường Sinh chọc tức đến mức đau ngực, vết thương chịu phản thệ càng nặng hơn. Nhưng nó nhận ra mình không thể làm gì đối phương, sợ miếu thần lại bị đập, nó đành phải nhịn xuống, coi như không nghe thấy gì.

Gọi nó là Tà Thần còn dễ nghe, thật ra chỉ là một con mèo già trong núi. Cơ duyên xảo hợp đi lên con đường tu hành, vốn nó là bảo gia tiên cho một gia đình, miễn cưỡng có thể tu hành. Ai ngờ đám người cung phụng nó lòng tham không đáy, về sau phát hiện nó không thể thỏa mãn toàn bộ nguyện vọng của mình, liền ngừng cúng bái.

Không còn cung phụng, tư chất của nó không tốt lắm, việc tu luyện trở nên khó khăn. Vào lúc cùng đường, nó phát hiện tòa miếu Văn Xương đế quân bị bỏ hoang, đánh liều chiếm miếu, giả mạo thành đế quân hiển linh một hai lần. Có tín ngưỡng, việc tu luyện dần tốt trở lại.

Nhưng dù là hiển linh, vì tiết kiệm linh lực, mèo già cách mười ngày nửa tháng mới ra tay một lần. Thỏa mãn một chút nguyện vọng của loài người, thu đủ thù lao, đồng thời thể hiện sự linh nghiệm của nó với thôn dân xung quanh, hấp dẫn thêm người tới cúng bái.

Ngày Tiền Hoan tới, mèo già mới ra tay không bao lâu, tính mặc kệ hắn. Nhưng thấy Tiền Hoan ăn mặc mắc tiền, theo lời người trong thôn nói là: Vừa thấy đã biết không phải người bình thường.

Miếu đế quân thật sự quá nát, dù mèo già giả làm đế quân hiển linh, thôn dân tới sửa chữa vẫn như cũ.

Hiện tại việc tu luyện của mèo già toàn dựa vào tòa miếu này. Vất vả lắm mới thấy kẻ có tiền, tất nhiên nó muốn tận dụng cơ hội, lợi dụng hắn để tu sửa miếu. Không cần dát vàng dát bạc hay xa hoa lộng lẫy, nhưng ít nhất nóc nhà phải kín kẽ không dột mưa, vách tường không bị bong tróc. Nếu không sau này còn ai tin nó?

Lần trước có một người mộ danh mà tới, kết quả thấy cửa miếu cũ kỹ lập tức quay đầu: “Cái miếu nát này có thể linh cỡ nào? Thôi dẹp đi, mất công mình chạy một chuyến, lãng phí thời gian!”

Bởi vậy mặc dù yêu cầu của Tiền Hoan hơi khó, mèo già vẫn nghĩ cách thỏa mãn. Thậm chí vì Tiền Hoan thức thời, không đợi nó ám chỉ đã chủ động quyên tiền tu sửa miếu, nó nể mặt chưa vội thu thù lao.

Nói thật là trong lòng mèo già rất ủy khuất.

Đang yên lành tu sửa miếu tự dưng có người đến xử lý nó. Thật sự quá phận! Biết thế nó đã hút hết thọ mệnh của hắn, không nên chờ miếu sửa xong mới đòi thù lao.

“Chúng ta không thù không oán, đánh nhau cũng chỉ lưỡng bại câu thương, không bằng tính thế này?” Mèo già nói có chút chột dạ, rõ ràng thực lực Cố Trường Sinh cao hơn nó. Nó vẫn cố cứng miệng: “Tao có thể không so đo việc mày phá chút thuật, tha cho chúng mày. Chỉ cần Tiền Hoan tiếp tục kêu người tới tu sửa miếu, sau đó coi như không phát hiện ra tao là được, thế nào?” Mèo già cảm thấy đề nghị này rất tốt. Dù Cố Trường Sinh không đáp ứng, cũng sẽ cẩn thận suy xét.

Ai ngờ đáp lại nó là động tác ném dao phay của Cố Trường Sinh. Dao phay trực tiếp bổ về phía cửa miếu, khiến cửa miếu đang lung lay lập tức đổ sập, không còn cửa chặn đường, Cố Trường Sinh tiến quân thần tốc, chém mạnh vào tượng thần, ép mèo già trốn trong tượng thần phải chui ra.

Dân gian có năm đại tiên, mèo già là hôi tiên.

Nhìn chân thân Tà Thần, Cố Trường Sinh nhướng mày, ra tay không lưu tình. Bảo gia tiên đều là tiên đàng hoàng, còn thứ trước mắt là tà đạo.

Mèo già nhảy nhót la hét, biết đánh không lại, nó không tính kháng cự, vì giữ mạng đành phải nhịn đau vứt bỏ miếu thần. Thấy Cố Trường Sinh đang ép sát, mèo già bay ra ngoài, chuẩn bị chạy trốn.

Rừng xanh còn đó, sợ gì thiếu củi đốt.

“Xắt rau đao, đuổi quỷ đao, cũng là sát phá tà pháp đao.” Dao phay bắn ra, mắt thấy mèo già muốn chạy trốn, ngay cả mèo già cũng tưởng nó sắp chạy thoát thành công, giây tiếp theo, cơ thể chia lìa.

Tiền Hoan và Dương Phàm thoát khỏi xác hạch đào, chạy tới cửa miếu, đúng lúc nhìn thấy cảnh này. Dao phay giải quyết xong mèo già bay về tay Cố Trường Sinh thu nhỏ. Cố Trường Sinh vẩy sạch máu trên lưỡi đao, ngẩng đầu thì thấy ánh mắt lấp lánh của Tiền Hoan, ngay cả Dương Phàm cũng không giữ nổi biểu tình bình tĩnh.

“Tôi chưa bao giờ ghét bỏ dao phay này tầm thường.” Tiền Hoan lẩm bẩm.

Đạo thuật gì đó hắn không hiểu, nhưng hắn có cảm giác Cố Trường Sinh biết võ công. Phóng ngàn dặm lấy đầu địch, tuy hồi nãy chỉ khoảng mười mét, nhưng vẫn ngầu vãi chưởng!

Cố Trường Sinh đúng chuẩn nam chính trong truyện võ hiệp. Hồi trước hắn viết văn, tất cả vũ khí của nam chính đều là đại đao hoặc kiếm, bây giờ lại thấy tất cả đều cùi bắp. Đao kiếm quái gì, dao phay mới là chân ái!

Tiền Hoan kích động không ngừng. Cuối cùng Dương Phàm đã bình tĩnh lại, nhìn thi thể trên mặt đất: “Đây là Tà Thần?”

Hai ngày gần đây hắn tra cứu không ít tư liệu, cũng biết về bảo gia tiên. Bởi vậy lúc thấy xác Tà Thần là một con mèo cũng không quá ngạc nhiên, chỉ xác nhận một chút.

Cố Trường Sinh gật đầu, phẩy tay tạo một đốm lửa. Ngọn lửa rơi xuống thi thể mèo già, lập tức thiêu cháy toàn bộ, tro cũng không còn. Một luồng sương khói màu xám đen lén lút bay ra ngoài. Cố Trường Sinh không thèm liếc mắt một cái, thiêu xong thi thể thì bắt lấy luồng khói đó, thuận tay tiêu hủy.

Khói xám hét thảm một tiếng, không còn dấu vết gì lưu lại.

Tiền Hoan trợn mắt há hốc mồm: “Bây giờ mèo già đều thông minh như vậy?” Đánh không lại thì chạy, chạy không nổi thì giả chết.

Diệt trừ Tà Thần, nghĩ đến suy đoán trước đó, Cố Trường Sinh đi quanh miếu thần, tìm được mấy thi thể đã hóa thành xương trắng

Tổng cộng có ba thi thể, nhìn trang phục trên người họ, có lẽ là hai đạo gia một thầy tăng.

Đạo phục và tăng phục đều bình thường, bên trên không có dấu hiệu đặc thù, không phân biệt được là nhà ai. Cố Trường Sinh quyết định gọi cảnh sát, để người ban ngành đặc thù xử lý nốt.

Giải quyết xong Tà Thần, việc kế tiếp sẽ có người khác giải quyết, Cố Trường Sinh tính về nhà. Dương Phàm quyết định cùng cậu về, không thể ghé thăm Nông Gia Nhạc, có hơi tiếc nuối. Còn Tiền Hoan, vì tạm thời có việc riêng nên ở lại.

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.