Darkness Holder - Kẻ nắm giữ bóng tối

Chương 21: Chúa Quỷ



-Ngươi muốn gì đây, Vile? Cái thái độ đó là sao?

Kaspakov ngẩng đầu lên một chút khi thấy tay hắn tuôn ra bóng tối. Eugenie để ý như vậy cũng ngay lập tức cảnh giác, vì thứ này hắn chưa từng sử dụng khi đấu với cô. Còn nhớ trong qua khứ, bằng “bóng tối” này, một kẻ được mệnh danh “Chúa Quỷ” đã càn quét tan tành cả vũ trụ. Về phần Vile, hắn giấu nghề nãy giờ chỉ vì, hắn không muốn giết ai thì sẽ không dùng đến năng lực thật sự.

Hấp thụ sinh khí, tuôn trào tử khí, rút máu đối phương, áp chế tinh thần đối thủ,… tất cả đều chỉ là trò mèo so với một kích sử dụng bóng tối.

-Muốn chơi gì đó vui vui không, chủ nhân của Rosered?…

Giọng hắn trầm thấp một cách kinh khủng, Tử Nhãn tắt đi, chỉ sử dụng hai camera cảm biến nhiệt – đơn giản vì màu sắc của nó ngầu.

Rosered đôi chút ngạc nhiên khi hắn đoán ra được cô có một “chủ nhân”. Mà cũng phải thôi, lúc nãy lẩm nhẩm tên “cậu ta”, hẳn Vile đã nghe thấy được.

-Chà, Vile, ngươi thực sự nghĩ có thể thắng ta? Với một chút sức mạnh như thế này?

Hắn không đáp, cởi áo khoác vứt văng xuống đất. Hai tay áo dài bên trong xắn lên cho dễ cử động. Không biết do vô tình hay hữu ý, tất cả đều trông thấy vết sẹo hình chữ “V” trên bàn tay phải của hắn.

-Xem ra không chiến không được rồi…

“Cậu ta” lẩm bẩm, những hình xăm trên tay sáng lên một màu đỏ. Khắp người cậu ta bùng lên ngọn lửa xanh nhàn nhạt.

Đôi mắt Vile khép hờ, trông có vẻ lờ đờ như đang buồn ngủ. Có điều, miệng hắn đang cười nhẹ, và hình ảnh này là thứ khiến tâm trạng hắn trở nên khó đoán nhất. Kaspakov, Eugenie, những người đã từng gặp được “hắn” trong quá khứ kia, không khỏi có một chút run sợ khi đứng trước kẻ mang áp lực tối thượng của vũ trụ này.

-Yaaaah…

Vile gầm gừ một tiếng dài và buồn ngủ.

-Ai không muốn chết oan thì bước khỏi tầm mắt của ta.

Bóng tối lan ra từ từ khắp cơ thể hắn. Eugenie không biết làm gì khác hơn ngoài việc lập tức kéo Rosered ra khỏi chỗ đó.

-Không bao gồm ngươi.

Ngay khi cô vừa đẩy Rosered qua cánh cổng về chỗ Vladimir, Eugenie bị Vile gọi giật lại. Với một nụ cười run rẩy, cô ra hiệu cho Vladimir ngắt kết nối không gian trước khi quay trở lại, mặt đối mặt với hai ác quỷ kinh hoàng nhất trong lịch sử.

-Sẵn sàng?

Vile chậm rãi lên tiếng, khớp tay bẻ răng rắc.

-Sẵn sàng.

-Sẵn sàng.

Một làn khói đen nổi lên bao phủ toàn bộ khu vực…

—————–

Này, Constan, một Quỷ Vương thì mạnh đến đâu nhỉ?

Gấp lại cuốn sách về những thông tin vô dụng mà hắn đã tìm kiếm mấy hôm nay, Vile quay sang hỏi thằng bạn thân một chuyện không tưởng.

-Mày nói thế thì tao chịu! Nhưng chắc cũng ghê lắm.

-Vậy sao bọn họ không thống trị được cả vũ trụ nhỉ? Lục đục nội bộ à?

Hắn vừa gài bút lên vành tai, vừa ngồi gác cả hai chân lên bàn, lẩm bẩm.

-Mẹ mày! Cứ làm như thằng nào có sức mạnh cũng vào vai phản diện ấy! Chẳng lẽ ngày mai mày biến thành Quỷ Vương rồi mày cũng định thống trị vũ trụ?

Constan cười sặc, nhưng không được tươi cho lắm. Thật tình cờ, những gì hắn nói là đúng.

-Mày nói phải… Cơ mà nếu, chỉ là “nếu” thôi, Quỷ Vương mà xâm chiếm Trái Đất thì bọn mình chống trả kiểu gì nhỉ? Bọn họ có sợ gì không?

-Chắc vũ khí hạt nhân có thể gãi ngứa một chút nếu cần thiết…

-Nghiêm túc đi! Cái này mày cũng biết là quan trọng mà!

-Hừ hừ…

Constan cười nhạt, nhưng trong đầu thực sự lo lắng.

-Nghe này, tao đọc được chuyện là hồi xưa có một ông tên là Kakuzan đã cân hết cả Quỷ Vương lẫn Lực Lượng Khởi Nguyên. Chắc là bọn họ sợ cái ông đấy, nếu được tao sẽ nghĩ cách triệu hồi tử linh thử xem sao, người ta bảo ổng cũng chết lâu rồi.

-Thế hả?

Vile không nói gì nữa. Lúc giao chiến với một bọn Quỷ Nhân, đã có kẻ vì bất ngờ trước năng lực bóng tối của hắn – khi ấy hắn vẫn còn bị mất kiểm soát vào ban đêm – mà gọi hắn là “Kakuzan”. Kiểu như…

-Mày cẩn thận! Thằng đó điên lắm!

-Lùi lại đi! Có chết tao cũng phải đấm được thằng Kakuzan này…!

Đấm được hay không thì không rõ, nhưng thằng ấy cũng đã nằm duỗi chân cùng với hơn năm mươi anh em của nó.

—————–

Ngay lúc này đây, trong một cuộc chiến một chấp hai, Vile biết thừa khả năng thắng của mình bằng 0. Hắn còn quá yếu kém để sử dụng năng lực này, nhưng hắn muốn nhìn thấy giới hạn của việc sử dụng bóng tối là ở đâu. Nên hắn sẽ dùng tới một vũ khí nguy hiểm mà bản thân rất ghét trước đây.

-Vile, ta biết ngươi nghĩ ngươi mạnh, nhưng tỉnh lại đi. Ngươi chưa đủ năng lực để đấu lại cả hai bọn ta đâu.

-Anh hông có nên đánh em thiệt mà, em sẽ hông nương tay đâu, nên dừng lại đi~~~

Vile vẫn đứng yên đấy, lẩm bẩm những chú ngữ hắn nghĩ ra mà hai Quỷ Vương cho là những câu chửi thề.

-Thôi đi, Vile, chấm dứt trò đùa ngu ngốc này thôi và về Trái Đất nào, nhanh lên trước khi Yusupoff tới.

-Phải đấy anh, anh biết là hắn mà tham gia thì sẽ còn có thêm hậu quả nữa mà~~~

Bất chợt, hắn cười phá lên một tràng man rợ, làm cả hai đều giật mình.

-Kuhahaha! Các ngươi nghĩ sao ta lại đi đấu các ngươi khi thậm chí chưa biết điều khiển năng lực của mình?

-Vậy anh định làm gì?

Eugenie hỏi, cảm thấy tận đáy lòng dâng lên cảm giác bất an, nhưng không biết phải sợ Vile chỗ nào khi hắn phải vật lộn mấy tiếng mới đả thương được cô một vết xước nhỏ.

Thì ngay lúc này, trời đất tối sầm, hai con mắt camera của hắn sáng rực lên một màu quỷ dị. Nụ cười của hắn thực sự làm bất kì ai cũng phải cảm thấy lạnh người không ít.

-Ngươi đang định…!

Kaspakov giật mình kinh hoảng, không nghĩ Vile sẽ thực sự chơi trò này. “Cậu ta” vội vã dốc toàn năng lượng lên, sẵn sàng nghênh chiến hoặc bỏ chạy bất cứ lúc nào.

-Ờ… Haha, phải mẹ rồi đấy. Nếu ta không biết phải làm gì với bóng tối, ta sẽ nhờ thằng khác làm hộ.

Đến đây thì cả hai đã thực sự hiểu tình trạng nguy ngập của bản thân. Những chú ngữ hắn vừa đọc lên ban nãy là để khai triển ma trận “Hắc ám bao phủ”, làm cho không gian xung quanh mất sạch ánh sáng như bị một màng chắn vô hình che mất, đồng thời ngắt đi lí trí, tự để bản thân rơi vào một trạng thái gọi là “Bóng tối điều khiển”. Sức mạnh chi phối cơ thể để tung ra năng lực tối đa, đây chính là trò chơi cuồng sát điên dại và tàn ác nhất hắn từng nghĩ ra trong quá khứ.

-Nightmare Form!…

Gầm lên một tiếng dữ tợn, Vile hoàn toàn mất kiểm soát, cơ thể hắn lúc này thuộc sự điều khiển của bóng tối, hắn chỉ còn ngồi xem chuyện gì sẽ xảy ra với hai đối thủ này.

Một vòng tròn bán kính 50 mét được dựng lên. Đây là cảnh giới của Vòng Tròn Hắc Ám, nội bất xuất, ngoại bất nhập, tất cả những gì đã lọt vào bên trong sẽ bị càn quét đến chết thì thôi. Tất cả, miễn là có bóng.

Kaspakov và Eugenie lúc này nội tâm chấn động. Vile như một con dã thú lao đi trong bóng tối với một tốc độ kinh hoàng, vuốt quỷ trên tay liên hoàn vung xuống. Tất cả mọi cách để nắm bắt chuyển động của hắn chỉ là dựa vào hai con mắt sáng rực trong một không gian tối đen mà họ không thể nhìn thấy cả tay chân của mình.

-Gaaahh…

Một tiếng gầm vang lên nhè nhẹ, Kaspakov nhảy giật lại phía sau thật mạnh, nhưng không ngờ một tay của mình đã bị cắt phăng mất. Đây đúng là một trải nghiệm kinh hoàng của “cậu ta”: Chìm trong một không gian tối tăm, chỉ nghe tiếng gió rú rít điên cuồng, tuyết giẫm dưới chân thùm thụp và tiếng gầm gào ác mộng của một con quỷ thượng cấp đang trong cơn mất kiểm soát.

Cảm giác vô lực ấy “cậu ta” chưa từng nếm trải. Đó là cảm giác khi không biết dưới chân mình là tuyết hay cánh tay vừa bị cắt, là cảm giác mù đặc khi lửa không phát ra ánh sáng, là cảm giác kinh hoàng khi thấy hai vật duy nhất phát sáng lướt lại với một vận tốc phi thường.

“Rắc!”

-AAAAAA!

Những tiếng xương gãy của mình, tiếng kêu thất thanh của Eugenie “cậu ta” đều nghe rõ. Ngã quỵ xuống nền tuyết trắng, cuối cùng cậu ta đã hiểu mình đang đánh giá thấp Vile như thế nào.

“Hắn không quá mạnh, nhưng hắn biết cách sử dụng đầu óc. “Trò chiến thuật và đòn chiến lược”, phải không? Ông già luôn làm ta bất ngờ đấy.”

—————–

-Tỉnh dậy đi! Nè nè!

Kaspakov giật mình mở mắt khi nghe tiếng Rosered gọi kề bên. Nhưng mà, buồn quá, cô đang lay cho Eugenie tỉnh dậy, trong khi chủ nhân thì lại chẳng đoái hoài gì cả. “Thế đấy, biết ngay là sai lầm khi nuôi và huấn luyện con người mà…”

Bất chợt cô quay lại.

-Ô, ngươi tỉnh rồi à?

-Ừ.

Đôi mắt Rosered ánh lên vẻ hạnh phúc. Kaspakov muốn nói gì đó tiếp nhưng…

-Ngươi thua rồi nhé, blè! Thách thức Vile à, gáy sớm ăn gì ngươi biết chưa???

“Ta muốn dzộng vỡ đầu ngươi ra quá… Thuộc hạ như cái lìn.”

-Mày vừa nghĩ gì trong đầu thế hả, thằng oắt kia?

Thình lình tiếng Vile sang sảng quát ầm lên từ hướng cửa ra vào làm Kaspakov giật mình nhìn ra. Mặt hắn đang đen như đít nồi và, nếu ánh mắt có thể giết người được, thề quyết “cậu ta” không còn nằm liệt giường như thế này được nữa đâu.

Rosered ngẩng dậy khỏi giường “cậu ta”, nhìn cái bản mặt sát khí nồng đậm của Vile, có thể thấy ngay hắn đang ghen tuông một cách kinh khủng. Mà nhắc mới nhớ, hắn chủ động khiêu chiến là vì ghen đấy thôi; hắn thậm ghét thằng Quỷ Vương nào đã dám ra lệnh cho Rosered suốt thời gian qua, chỉ có vậy.

Bằng một lí do nào đó tương tự, Eugenie không hề bị thương nặng mà chỉ bị hắn đánh ngất thôi. Nếu Kaspakov muốn hỏi gì thì “Ai biết, lúc đó tao mất kiểm soát mà.”, Vile sẽ nói vậy nhưng mà có chó nó tin. Thằng này tính cả rồi nhưng cứ làm vẻ bệnh tâm thần để người ta khỏi nghi ngờ. Giống kiểu “Adrenaline tăng” xong đè Lily ra sàn rồi bóp bóp các thứ ấy, đầu óc hắn không phải bình thường đâu.

Vile lẳng lặng bước ra ngoài. Một tay hắn chạm nhẹ lên vết khâu trên cổ, vừa nghĩ mấy thứ linh tinh vừa thở dài. Bây giờ cả bọn đã đứng ở Trái Đất, tức là về rồi, nhưng hắn còn một chuyện phải xử lí.

—————-

-Ái… Chà chà chà! Xem ai ở đây nào!

Vile vừa tỉnh dậy khỏi cơn điên cuồng của bóng tối đã thấy ngay một đám người đứng chắn trước mặt.

-Huh, không phải Phẫn Nộ Quỷ Vương và Háu Ăn Quỷ Vương đây sao? Hai người này sao lại nằm ở đây?

Một kẻ cao giọng nhìn lên Vile:

-Ối dào, mày hay nhỉ, dám đánh lén hai vị Quỷ Vương? Mày có biết Yusupoff mà nghe tin này, ngài ấy tưởng mày là Chúa Quỷ, lập tức sẽ cho người giết chết mày không?

Cười ầm lên mấy tiếng điên dại, tên này tiếp tục nói:

-Thôi vậy thế này đi! Mày, cút, để lại hai người này cho tao, coi như công sức là của tao cả. Mày biết đấy, thằng ngu hay điên tiết này là kẻ thù của “ngài ấy”, và con bé này thì tao có thể chăm sóc qua rồi gửi lại cũng được. Nhưng mà mày, thằng vô dụng ạ, mày đừng có đứng đấy mà nhìn nữa, lập tức cút đi, nếu không tao sẽ giết mày!

-Hừ… ý của ngươi là… Yusupoff muốn giết Chúa Quỷ?

-Mày biết thì để làm gì, thằng Phàm Nhân ngu muội? Tao không nói lại…

Chẳng thèm nghe nốt, Vile bật nhảy lên không ba mét, bóng tối trong tay tuôn trào, luân chuyển thành một thanh kiếm đen tuyền. Không thèm nương tay, hắn chém chết ngay toàn bộ những kẻ đứng đó, chỉ còn lại một tên lảm nhảm nãy giờ.

-Mày… mày…

-Về nói với thằng ngu ấy là, tao không tiếp những thằng thích mượn toàn bọn súc vật để làm bẩn tay. Muốn giết Chúa Quỷ thì tự đi mà dẫn xác đến gặp tao.

Dứt lời hắn vung kiếm phạt đứt hai tay tên quỷ nhân trước mặt, móc hai mắt bóp nát ngay bên tai gã. Và trong sự đau đớn tột cùng của tên kia, hắn chĩa mũi kiếm xuống giữa hai chân gã, chém “phập” xuống không do dự.

-AAAAAAAAAAAAA!

-Câm! Thằng đĩ chó, tao lôi luôn dạ dày mày ra bây giờ!

Tên quỷ nhân quằn quại dưới đất, đau đớn đến phát khóc, nhưng hắn không ngờ rằng một ngày lại đối đầu với kẻ mà chủ nhân hắn sợ nhất, Chúa Quỷ.

Lại “Phập” một tiếng nữa, lưỡi kiếm đâm xuyên qua vai hắn, truyền vào một cơn đau đớn kịch liệt thấu đến tận xương. Và Vile quát:

-Độc bóng tối đã truyền vào trong người mày. Mày còn 24 giờ để chứng tỏ lòng trung thành với Yusupoff bằng cách báo cái tin trên và chết. Giờ thì cút ngay đi!

———————-

Vile đứng khoanh tay, nhìn về phía mặt trời đang lặn.

“Không biết thằng ngu này có nói ngay cho Yusupoff không, hay lại ghé vào một nhà thuốc nào đấy xin thuốc giải độc bóng tối nhỉ? Hoặc nó có đi thẩm mĩ viện nối lại cái gì đấy không? Ta lại phải chờ thôi, chán thật.”

Ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc bay trong gió, hắn vô thức mà nhếch mép lên thành một vầng trăng lưỡi liềm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.