*Nhắn riêng: @caothaison109qt ông đừng có giận anh em nữa mà plzzzzz 😢😢😢
—————
Vile nằm ngủ trong căn phòng này tính đến giờ là hơn hai mươi tiếng đồng hồ.
Nguyên hắn đâu muốn chảy thây ra như vậy, nhưng đang vướng phải một loạt nghi vấn liên quan đến vụ đập nhà hôm trước, giờ phải trốn tịt trong này, tranh thủ tái khởi động và bảo trì toàn bộ hệ thống động cơ trong cơ thể. Nói hắn không cần chúng nó thì cũng được thôi, nhưng căn bản hắn thích chơi cơ bắp hơn. “Với cả cứ nằm ườn ra cả ngày thì ai mà không làm được…”
…
Nhưng bây giờ thì hắn đã khá khó chịu. Thất nghiệp là một tội lớn. Sau khi chờ cơ thể reset, hắn sẽ sẵn sàng cho chuyến hành trình thu thập Quỷ Vương, gây dựng đạo quân lật đổ vũ trụ.
“Thế này… Chắc được rồi.”
Hắn tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt rồi bước ra ngoài. Tình cờ thế nào lúc ấy lại mới vừa đúng ba giờ sáng, một khung giờ hoàn hảo để tra tấn tinh thần các nạn nhân mới, lỡ vướng vào con đường vốn dĩ độc đạo của hắn.
-BỌN MẮM CÁC NGƯƠI! TA ĐẾM TỪ MỘT ĐẾN BA, KHÔNG XUẤT HIỆN TRƯỚC MẶT TA CHO NẰM ĐO VÁN TỪ GIỜ ĐẾN TỐI! MỘT!…
Ba bóng người xông ra nhanh như chớp giật. “Ngoan lắm!”
Đám người gồm có hai đàn ông và một phụ nữ. Không, một đàn ông, một gay, một phụ nữ.
-Anh có việc gì phải gọi bọn tôi vào giờ này? Không phải anh nói tái khởi động cơ thể mất 24 tiếng sao?
Thiếu nữ vừa ngáp hỏi vừa nhìn lên đồng hồ.
-Ừ, đúng. Nhưng ta chán rồi. Các ngươi tổng hợp toàn bộ tin tức trên Trái Đất trong thời gian qua, có gì hot hot kể cho ta nghe với.
Ba người trao đổi ánh mắt cho nhau, “Chỉ có thế mà phải gọi vào ba giờ sáng?”
Hắn vẫy vẫy tay tỏ ý lui ra, rồi quay vào bếp lục đồ ăn. Đây không phải nhà của hắn mà là của thiếu nữ kia, chắc cũng thuộc hàng khá giả nhưng hắn không coi tiền tài là cái đinh gì trong mắt, nên cái nhà này đồng dạng với cái chuồng lợn hai tầng của hắn cũng không hơn. “A, tí quên nhỉ, hình như hôm nay Rosered trở về đúng không? Ra đón cô ấy vậy.”
——————
Olga và Eugenie nãy giờ đứng trước mặt Bog và Salotha, chờ phản ứng, nhưng cả hai người đều có những biểu hiện không mấy dễ nắm bắt.
-Vậy… Ông nghĩ sao?
Olga quyết định phá tan sự im lặng.
-Ta chẳng biết. Vốn ta là đồng đội của kẻ sáng tạo các ngươi, bây giờ tụt xuống làm hạ cấp, chuyện này có hơi khó nuốt.
Bog nói ra, khuôn mặt mang vẻ bực mình nhè nhẹ. Dù gì anh cũng là Huyết Quỷ, một trong bộ tứ Quỷ Nhân Thượng Cổ, làm cái chức Quỷ Vương chẳng khác nào gọi bạn bè một tiếng “Chủ nhân” cả, nếu là Vile chắc hắn sẽ: “Kinh bỏ mẹ, chết ta cũng không làm.”
Đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng động dữ dội, liền sau đó các Thiên Thần hò reo như vũ bão. Có thể nghe thấy những tiếng như…
-Ngài đã về!!!
-Chúng ta sống rồi!
-Lão Bog sẽ lại bị tống giam thôi!! Yo yo!!
Bên trong này ai nấy nghệt mặt ra. Kẻ nào mà thực lực thâm sâu đến vậy?
Bog đứng dậy, cởi tung áo choàng vứt ra một bên. Ba nữ Quỷ Vương đứng sau anh, sẵn sàng chiến đấu. “Một kẻ mà bọn Thiên Thần kia tin tưởng, chắc chắn thực lực vô cùng kinh khủng! Rốt cuộc hắn là ai đây…?”
Kẹt!
Ba Quỷ Vương sững sờ hét lên một tiếng:
-Là ngươi!!
Và Bog sững sờ hỏi một câu:
-Mày đấy à?
Yupia lặng lẽ bước vào. Giống như anh trai, đôi mắt anh cũng đỏ rực một màu máu. Nhưng nếu nói với một đứa trẻ theo đạo rằng anh là một thiên thần, chắc chắn nó sẽ đáp:”Đéo tin!”
Anh mặc một bộ trang phục trắng toát, đến nỗi người ta có thể tưởng anh không mặc cái gì. Quàng trên cổ Yupia là một cái khăn len màu hồng sáng, và đặc biệt, anh đeo một cặp kính mát hất lên trán, giống phong thái của một anh xã hội đen trái mùa lạc hậu hơn là một Thiên Thần Khởi Thủy.
Sau lưng anh thiên thần là một cây dùi cui – chuẩn xã hội đen nhé – và hai đôi cánh trắng tuyền được viết lên bằng bút dạ đỏ một dòng chữ: “ĐÂY LÀ LÔNG VỊT”
Phong cách thời trang hết sức dị hợm thế này làm Bog có đôi chút mất hứng.
-Ê, thằng kia đứng lại.
Yupia dừng lại. Bog nheo mắt, hỏi to:
-Mày định tìm anh đánh nhau hay đi quẩy thế?
Bạch Vũ Thiên Thần không vội đáp. “Vù” một cái, anh xuất hiện ngay bên cạnh anh trai mình, làm tất cả Quỷ Vương phải giật mình. Nhưng dựa vào Huyết Thuật thượng thừa của mình, Bog thở dài một tiếng trước hành động hết sức mất hình tượng sắp tới của Yupia.
Anh dựa người vào song sắt nhà giam, cầm điếu thuốc lào, bỏ thuốc, rồi búng tay một phát ra ngọn lửa trắng, rít một hơi dài.
Cả phòng chết sững.
Anh phun khói ra như một con rồng, hất cằm lên cho cặp kính rơi xuống mắt.
-Ngầu waaaa…
Có tiếng ai đó thì thầm trong đám đông.
Bog tương đối khó chịu với thằng em này rồi. Cái gì mà Bạch Vũ Thiên Thần, huyền thoại mạnh mẽ và tàn ác nhất trong lịch sử Quân Đoàn, té ra chỉ là lời đồn nhảm! Anh không thể tìm đâu ra hình ảnh một chiến binh dũng mãnh trong thằng em như năm vạn năm trước. Tất cả những gì sót lại đây chỉ còn là sự thất vọng vô bờ.
-Này, Yupia…
-Hử?
-DẸP MẸ CÁI KIỂU ĂN NÓI HỖN LÁO THẾ VỚI ANH MÀY ĐI NHÁ!
Bog quát lên một tiếng, xuất thủ với tốc độ kinh hoàng, chỉ thấy hào quang đỏ chói phát ra trong tích tắc, Yupia đã bay đi, để lại một lỗ thủng to trên tường ngục. Anh giấu khuôn mặt chán nản của mình vào đôi tay, thở dài ra một tiếng. “Yếu kinh khủng…”
-Olga! Eugenie!
-Vâng?
-Dọn sạch chỗ làm việc của Yusupoff trên Moisleist đi, từ mai ta sẽ đến đó làm việc.
-Rõ!
Hai người bay đi.
-Còn Salotha!
-Tui đây?
-Lỗi thằng Yupia xuyên tâm đúng một ngàn ngôi sao cho ta, xem đầu óc nó có tỉnh ra không. Nếu không, tìm thằng Kakuzan đến đây cho ta.
-Tui rõ rồi!
Cô nhảy vù ra ngoài tìm thân ảnh trắng toát kia. Bog ngồi bệt xuống hầm ngục, than thở:
-Team thế này thì bét rồi, đánh đấm gì nữa…
Mà anh không hề để ý hàng ngàn Thiên Thần đang sững sờ nhìn mình.
—————–
-Vile!
-Sao?
-Bọn tôi đã tìm được thông tin mới này, có thể cậu có hứng thú?
“Chậc, đang định đi đón Rosered cơ mà…”
-Được rồi, nói thử xem.
Ông già cao hai mét rút trong túi áo ra một tờ báo, trầm giọng đọc:
-Theo một số nguồn tin gần đây…
-Dẹp mẹ đi! Chuyện chính thôi!
Hắn xua tay cắt ngang. Vẻ sốt ruột làm khuôn mặt hắn có chút dễ thương, nhưng cứ nghĩ đến những trò tắm máu của hắn thì đúng là kinh khủng.
-Thế thì… Người ta vừa tìm được một hòn đảo có năng lượng sống hết sức lớn, có thể nói là sự kiện ngàn năm có một, nếu được chúng tôi cũng muốn đi, biết đâu tìm được bảo vật gì đó.
-Vậy thì đi đi, can gì đến ta?
-Ừm thì… Năng lượng lớn như vậy nếu biết sử dụng có thể khiến một người tăng lên được đến một cảnh giới khác, chúng tôi nghĩ cậu nên thử. Dù gì cũng là sự kiện được cả thế giới quan tâm, không tham gia quả là phí. Mà cậu cũng chưa có việc gì làm đúng không…
“Sao lão già tự dưng tốt quá như vậy? Muốn ta thăng lên Tam Môn cảnh giới à?”
-Được rồi, vậy cứ thử một lần cho biết.
-Tốt quá!
Bất chợt thiếu nữ bước vào, vỗ tay lên tiếng.
-Vừa hay bọn tôi mua bốn vé, nếu anh đi được đúng là tốt.
Thực ra bọn họ đâu có chào đón gì hắn, chẳng qua lần này đến một sự kiện lớn, chắc chắn nhiều cường giả sẽ xuất hiện, không biết chừng có cả người đạt Ngũ Môn, Lục Môn, có vậy mới cho hắn biết được thế giới này rộng lớn thế nào. Cơ bản họ vẫn chỉ nghĩ, sức mạnh tối đa của Vile là ở cảnh giới Tứ Môn mà thôi.
Việc sắp xếp chẳng mất nhiều thời gian, ngay chiều hôm đó, bốn người lên một chuyến tàu sang trọng, sẵn sàng xuất phát.
Vile chẳng cần phải là thiên tài cũng đoán được thiếu nữ ở cùng hắn mấy ngày nay thân phận không tầm thường; nhưng cứ việc hắn thậm chí không thèm xem tên hỏi tuổi thì đủ biết hắn chẳng coi cô là cái đít muỗi gì.
Cũng bởi thế mà nhân viên soát vé khi thấy một kẻ lạ lùng tóc trắng mắt tím, đeo cái khẩu trang sắt hết sức dị hợm bước lên tàu, có ý nghi ngờ kẻ này là Vile, định cản lại. Nhưng nhìn trước ngó sau, không thấy Rosered mà lại đi cùng một tiểu thư khác, anh không muốn lôi thôi nữa. Anh biết thừa, có ngu đến mức nào cũng không có chuyện một thằng đàn ông sẽ bỏ Rosered để đi với cô gái khác – cho dù đó chỉ là tin đồn.
Nhưng chuyện đó bỏ qua, nói chung là Vile thản nhiên bước lên tàu mà không tốn một hột sức. Giờ hắn chỉ cần kiếm một chỗ kín đáo ngồi ngắm tàu chạy trong khi chờ đến đảo – và tránh xa rắc rối – thế là được.
Vậy là hắn bỏ lại đám ba người để nhảy lên nóc tàu và cứ ngồi ở đó ngắm hoàng hôn thôi. Đời đơn giản thế này biết bao nhiêu là tốt…
-Ngươi có phải Lerragass Vile?
“Chó thật, lại nữa…” Hắn không muốn rắc rối, nhưng trốn đến thế này mà vẫn bị rắc rối tìm tới thì chỉ còn nước chấp nhận số phận.
-Ta đây.
Hắn đáp, không thèm quay mặt lại. Phía sau lập tức vang lên tiếng cười hắc hắc, “Cười éo gì giả tạo nghe chỉ muốn sút vào mồm.”
“Mày muốn cười, ông cho mày cười đến chán!”, hắn nghĩ vậy và không thèm phản ứng.
Một lát, có tiếng đàn ông sang sảng quát khẽ sau lưng:
-Cậu thật quá ngông cuồng rồi đấy! Không biết gặp người thực lực mạnh hơn thì nên chào hỏi à?
Ông ta cố nhấn vào bốn chữ “thực lực mạnh hơn”. Vile thở hắt ra một hơi.
-Thế cũng được. Tạm biệt.
Hắn nói xong tiếp tục ngồi im không thèm ngoái lại. Lúc này giọng thiếu nữ hắn gặp mấy hôm nay mới vang lên:
-Anh không nên tự tin quá vào sức mạnh của bản thân đâu đấy, ngay sau lưng anh là một người thuộc đẳng cấp Ngũ Môn bằng xương bằng thịt!
-Ừ, ta biết, ta chỉ là Nhị Môn thôi mà.
Hắn nhàn nhạt đáp, thò chân xuống nóc tàu, vung vẩy ngay trên đầu mấy ông quan khách. Thình lình vai hắn bị một lực đạo nắm chặt lấy, rồi thanh niên vừa cười ban nãy ghé sát bên tai hắn mà đe dọa:
-Cho ngươi biết, Tứ Môn của Lagoona City tuy quả thật là hiếm, nhưng so với ta thì chẳng là cái đinh gì đâu. Người mà ngươi đối xử tệ bạc mấy ngày nay, ngươi có biết là ai không?
Gã cao giọng hơn một chút.
-Là hôn thê của ta! Catherine Katrina!
-Ta không phải hôn thê của anh.
Mặc cho có bị hét vào tai như vậy, Vile vẫn nghe rõ câu nói tiếp theo của thiếu nữ. Và câu này làm gã đàn ông đôi chút bực mình:
-Em vừa nói nếu anh xử được gã này thì…
-Chính anh đòi như vậy đấy chứ, ta đã nói gì đâu.
Vile vẫn lẳng lặng ngắm hoàng hôn. Nếu không có tiếng ồn chó sủa này bên tai, chắc hắn đã huýt sáo một bài vui nhộn.
Tên đàn ông được cho là Ngũ Môn tiếp tục quay sang hắn, quát lên:
-Thôi thì mặc kệ! Ta nói cho ngươi biết, vật trong thế gian, ta muốn có là phải có được! Kể cả mạng ngươi, tình yêu của Katrina, hay tiểu thư Rosered xinh đẹp của ngươi!
Hắn đang định huýt sáo thật, chợt nghe thấy tiếng cuối, máu nóng bắt đầu sôi sùng sục lên. Hắn vung tay, tóm lấy cổ thanh niên, từ từ đứng dậy, nhấc lên cao:
-Mày nói CÁI ĐÉO gì cơ, thằng kặk?
Bất kì ai đứng đây cũng có thể thấy một luồng sát khí điên cuồng trào ra từ người Vile, biến cả không gian xung quanh thành tử địa. Thanh niên bị bóp cổ cố sức giãy giụa, phóng ra những luồng lửa đỏ rực sang bốn phương tám hướng, tưởng như nuốt chửng Vile, nhưng thình lình nghe “boong” một tiếng, đầu gã đã bị nện xuống nóc tàu như một quả bóng.
Ai nấy không khỏi bàng hoàng, lùi lại vài bước. Thiếu niên tóc trắng trước mặt họ, tuyệt đối vượt xa Ngũ Môn, nhưng nếu nói là Lục Môn, e rằng sau này sẽ lại bị bất ngờ nữa. Để cho an toàn, bọn họ mặc định hắn là “Vô Định Võ Sư”, dựa theo lối đánh bạo lực và đẳng cấp khó lường của hắn…
Đang nghĩ lan man một chút, lại bốn tiếng “boong” vang lên, Vile đã nắm lấy chân thanh niên xấu số mà quăng quật như một cái giẻ.
-A! Khụ! Au!
-Đ*t mẹ mày câm mồm! Thằng chó đẻ! Mày muốn cướp vợ tao á? Nghĩ đéo gì trong đầu vậy?
-Tô..i xi… aaaaaaaaaaaaa! Lỗi!….
-Xin lỗi à? Muộn mẹ mày rồi!
Vile xách cổ thanh niên lên một lần nữa.
-Nhìn thẳng vào mắt tao!
Thanh niên sợ hãi làm theo, nhưng mọi người chỉ thấy mắt phải của hắn nứt ra từng vết đen, tròng mắt tan biến, hốc mắt đen ngòm, phát ra tử khí nồng nặc đến lạnh người.
-Tử Nhãn! Khai!
Thanh niên gào thét trong đau đớn, nhưng một khi đã rơi vào tầm nhìn của con mắt quỷ này thì không cách nào thoát ra được. Gã quằn quại, gào thét, giãy giụa, la hét một cách điên cuồng, nhưng đôi mắt hắn chỉ cứ thế mà từ từ thủng toác. Một luồng khí lục nhạt bay ra dần dần khỏi cơ thể gã, mỗi lúc biến gã trở nên còm cõi hơn, cho đến khi thành một cái xác không hồn, da bọc xương, và bị ném thẳng xuống biển như một thứ rác rưởi.
Mắt Vile trở lại bình thường, sáng rực lên một màu thạch anh quỷ dị, quét qua đám người đang run rẩy một quãng xa xa.
-Đứa nào lại bảo dám thách thức ta nữa đi?