Darkness Holder - Kẻ nắm giữ bóng tối

Chương 8: Đêm hôm ấy



Thực ra Vile không phải kẻ có ý chí mạnh mẽ hay gì cả, đơn giản hắn nhận được một sự trợ giúp để khống chế bóng tối. Đó đơn giản là ánh sáng.

Vừa mới đây thôi, hắn hóa chó dại, giết ngóm hai chục con chó con, rồi bay ra ngoài phố. Giữa đường hắn gặp Constan đang vừa đi bộ vừa huýt sáo miệng bài “Chó con ngồi sủa trên miệng nồi!”, hắn lao xuống định hỏi xem cậu muốn nghe hắn sủa cái gì…

Constan đứng từ xa thấy đã có chuyện chẳng lành, bàn tay cậu bùng lên một ngọn lửa xanh lam. Ngọn hắc hỏa hóa thành một quả cầu lửa sáng rực, phóng thẳng vào mặt Vile… Thế là hắn lại biến thành chó nhà như trước.

-Hayya, vừa có chuyện gì xảy ra vậy?

Thức tỉnh sau một trận chiến đấu tinh thần với bóng tối, Vile hỏi khi thấy Constan đang đứng trước mặt, trên tay là một ngọn lửa xanh. Hắn đã sớm đoán được cậu không phải người thường, nên cũng chẳng lấy gì làm bất ngờ cho lắm, chỉ thêm tò mò thôi.

-Mày vừa định đấm chết tao, nhưng tao đã cho mày tỉnh lại.

-…Bằng cách nào…?

Hắn hỏi nhỏ một cách nghi hoặc, nhưng vẫn vừa để Constan nghe thấy.

-Cách mày biến thành một thực thể bóng tối hay cách tao lấy lại ý thức cho mày?

-Cả hai?

-Thế thì nghe đây…

Cậu ngồi xuống một cái ghế đá gần đấy, ra vẻ bí mật, nói nhỏ:

-Chuyện mày bị bóng tối khống chế có liên quan đến các Quỷ vương…

-Biết rồi, lắm mồm! Đừng lảm nhảm nữa, nói gì nói mẹ đi!

Constan thở dài.

-Thôi thì ngắn gọn: Mày mang trong người dòng máu của quỷ, chấm hết.

“Nói thế ngay từ đầu có phải tốt không, vòng vo…”

-Làm sao mày biết tao có mang máu quỷ hay không?

Câu vừa rồi Vile hỏi không phải để biết, thực ra dù biết hắn cũng chẳng quan tâm, chủ yếu là để vặn sang nguồn gốc của Constan thâm sâu như thế nào.

-À thì… Tao là thiên thần.

Nhưng có vẻ Constan thẳng thắn hơn hắn tưởng.

-Mày? -Hắn kêu lên, không tin vào tai mình.

-Chứ chẳng lẽ là bố tao?

-Vậy sao mày không giết tao?

-Ừ thì… Tao bị đuổi việc, vì tội tán gái trên Thượng giới.

Đó là một lối nói, thật ra Constan đã “chăn rau” không dưới ba trăm thiên thần, bị đày xuống làm người, chết một cách đau đớn rồi tái sinh và lấy lại kí ức ở kiếp này.

-Ờ, thế mày cũng không phải một thiên thần trách nhiệm cao nhỉ…

-Ừ, nhưng mà tao đủ mạnh để ngăn chặn bóng tối xâm chiếm cơ thể mày, con ạ, nên câm mồm lại và làm theo những gì tao nói đi.

Vile giật giật khóe mắt, bình thường Constan có ăn nói giống hắn thế này đâu? Nhưng thôi kệ, có người bắt chước hắn là vui rồi, “Coi như mình có fan” – Vile tự hào nghĩ.

-Rồi sao, làm gì?

-Thứ nhất, hứa với tao, không được để lộ chuyện tao và mày cho ai biết, bằng không…

Trên tay cậu bùng lên một ngọn lửa xanh. Nhìn thoáng qua thì nó giống ngọn lửa gas bình thường nhưng thực chất đây là Hỏa Hồn, thứ có thể thiêu đốt thẳng vào linh hồn mục tiêu – nghĩa là không cách nào chống đỡ – và đốt cháy tất cả mọi thứ ra bụi với ánh sáng Thanh Tẩy mang bên trong. Tuy bản chất cao quý là thế, nhưng Constan là pháp sư hắc ám và cậu thậm chí đã áp dụng được loại lửa này trong thuật hồi sinh người chết…

-Rồi rồi, mày giết tao chứ gì, nhưng mày… – Vile gằn giọng – … đéo có cửa đâu con ạ! Dù sao tao cũng không phiền, nên cứ coi như vậy đi. Rồi, nói tiếp.

Constan thở dài lần nữa, đối mặt với loại bất cần đời như thế này, cậu cảm thấy thật run sợ.

-Điều thứ hai, tao đang định đi dạo nhưng mày phá hết nhã hứng của tao rồi nên làm tô phở đi. Mày trả tiền.

-Ờ cái này thì được… Ừ, mà tao cũng phải đi mua đồ gì đó ăn đêm cho một người nữa.

-Ái chà, khá nhỉ, mày có bạn từ bao giờ thế?

-Bạn gì đâu, chẳng qua là…

Vile đang định nói “Bạn cùng lớp”, chợt nhớ đến hình ảnh Rosered ngồi trên băng ghế vô cùng xinh đẹp, hắn chợt ngắc cả cổ.

-Là gì nào?

-Là… là ông bác thợ rèn ở quê sang chơi, mày cứ biết thế đi.

Constan không nói gì nữa, dẫn hắn đi. Chuyện ông Stuart, cậu từng nghe hắn kể, là người đã nuôi dạy hắn những ngày còn khốn khó, rồi chết vì một tai nạn. Mỗi lần nhắc về kí ức này, Vile không buồn bã cũng nổi cáu, nên từ đó về sau, hễ hắn nhắc chuyện “Ông thợ rèn ở quê sang chơi” thì mặc định là đồng nghĩa với “Đừng có hỏi nữa!”. Tuy nhiên, điều này chỉ mình cậu biết.

Và thế là hai người đi mua ba suất phở bò cỡ lớn tại một tiệm bán đồ ăn người Việt rồi ra về.

Đúng như dự đoán, dù không có vấn đề gì nhưng hễ nhắc đến kí ức đau buồn của mình là tinh thần Vile lại sa sút thấy rõ, nên hắn sớm tìm đến nhà Rosered để quên đi chuyện năm xưa…

—————-Sau nửa tiếng

-Mãi cũng dọn xong, mệt quá!

-Ừ, hừ hừ…!

Vile cười khùng khục khi thấy Rosered ngồi thở dốc sau khi dọn “bãi đồ chơi” mà hắn bày ra. Hắn có thể tự quẳng đống xác chó ấy đi được mà không tốn chút sức lực nào, nhưng cô khăng khăng đòi giúp nên đành chịu vậy.

-Mà này, cậu có biết chuyện gì vừa xảy ra không?

-Chuyện gì là chuyện gì?

-Lúc cậu… Bị thế đấy…

Thấy Rosered cứ lấy tay vẽ vẽ những hình thù ngáo ngáo trong không khí, hắn bật cười:

-À, chẳng có gì cả! Tớ thấy tầm nhìn tối đen, hốt hoảng quá nên chạy loạn mãi, cuối cùng đâm đầu vào cột điện và mọi thứ trở lại mình thường.

“Thật dễ hiểu”, Vile nghĩ thêm.

Lông mày Rosered vẽ ra một đường parabol tuyệt hảo.

-Thật hả?

-Thật chứ, đùa gì! Chắc là do lần đầu sử dụng thì mấy ngày phải bảo trì một lần…

-Khoan đã, bảo trì cái gì?

-Mắt!

Hắn nói, lấy tay móc mắt trái ra ngay trước mặt Rosered làm cô sợ tái xanh. Bên trong lủng lẳng đầy dây điện và những bóng đèn chớp.

-Cậu… là người máy?!

-Máy máy cái nấm, tớ còn nguyên não và các bộ phận khác… À trừ nội tạng.

Hắn nói xong định đưa tay bẻ đầu mình cho Rosered kiểm tra não nhưng cô vội lắc đầu xua tay lia lịa:

-Thôi khỏi! Tớ tin rồi! Nhưng ai cơ khí hóa cơ thể cậu thế?

-Ai ấy hả?

Hắn cắn môi, không biết có nên nói hay không. “Thôi kệ nó, giấu như mèo giấu c*t hoài làm tao mệt hết cả người… Phọt cha nó ra cho xong.”

-Mấy ông nhà khoa học bên chính phủ. Chắc mấy hôm nữa tớ đến cho các ông ấy kiểm tra lại.

Rosered lúc này hiện ra quá nhiều thắc mắc trong đầu về Vile. Nào là thân phận thực sự của hắn? Quyền năng thật sự của hắn? Bản chất thật sự của hắn? Và tại sao bắt buộc phải là cô mới thuyết phục được hắn?

Những điều ấy cô chưa thể trả lời được, và có hỏi chắc hắn cũng lại bịa ra mấy chuyện dở hơi siđa để lòe mặt cô thôi, nên cứ giữ lại đó trong lòng.

Về phía Rosered, thực chất, (câu này Vile mà nghe được chắc hắn vỡ tim) cô chẳng có tình cảm gì với hắn. Bị gán ghép một cách vô cớ từ Kaspakov, những gì cô làm trước giờ chỉ là một màn diễn hoàn hảo để thu phục hắn thôi. Và thế là thằng này tin sái cổ, thế mới thích chứ…

Nhưng đó là chuyện lúc trước, bây giờ bản thân cô cũng đã lung lay. Độ nhây và bựa của hắn phải nói không ai sánh nổi – tất nhiên, trừ mấy thánh trong anime – hắn làm cô cười và mang đến cảm xúc cho cô mỗi ngày. Điều đó, chủ nhân, đồng đảng hay các mục tiêu trước đây của cô đều chưa từng làm được; nó chỉ cho cô thấy rằng Vile không phải là người như những kẻ đó. Hơn nữa, cô luôn cảm thấy bình an và được bảo vệ một cách vô điều kiện khi cảm giác có bóng hình cao gầy của Vile ở gần đấy. Một cảm giác mà người ta gọi là…

-“Vợ chồng”…

-Vợ chồng? Cái vẹo gì cơ?

Rosered chết điếng, hình như có vài từ vừa vô tình thoát ra khỏi miệng cô. Mắt Vile lúc này nheo nheo lại như một điều tra viên sẵn sàng gọi điện cho trung tâm đánh ghen bất cứ lúc nào.

-Kh…Không có gì, tớ đang nghĩ đến vài cuốn truyện đọc gần đây ấy mà.

-Ờ, thế hả…

Vile nhìn quanh, mọi thứ đã lại sạch sẽ và ngăn nắp như trước, chắc hắn cũng không còn việc gì làm ở đây nữa rồi. Dù lúc nãy cô có rủ hắn ngủ lại nhưng “Nope, ta không muốn sáng mai chúng nó nhìn ta với những ánh mắt như thế đấy, nên đành tính chuyện ra về thôi.”

-Thôi tớ về nhá, bye…

-Không! Khoan đã!

Hắn địnhlỉnh lỉnh ra phía sau – định chôm luôn bộ đồ quản gia – nhưng phản ứng của Rosered dữ dội hơn hắn tưởng. Hắn thở dài, “Chậc, chỉ là một bộ quần áo thôi mà, có cần khắt khe như vậy không?”

-Sao nữa?

-Thì…

Lần đầu tiên phải nói ra điều này, Rosered không khỏi đỏ mặt, dù lí do của nó hoàn toàn chong xáng:

-Cậu ngủ lại đây đêm nay được không?

-Nhưng mà để làm gì?

-Chẳng để làm gì cả…

Hắn nheo mắt, kiểu người này thật phức tạp quá đi a… “Chẳng lẽ là Tsundere…?”

-Nhưng nghe nó vô lí sao sao ấy!

-Thôi mà… đi~~~

Rosered phồng má lên trong khi túm lấy áo hắn mà giật giật. Vile cảm thấy chấn động, vẻ dễ thương như này, hắn chỉ muốn từ từ nhấm nháp. Vả chăng, hắn cũng tự nhủ, người ta đề nghị chứ mình có đòi đâu mà phải ngại, chẳng gì cũng được chăn ấm nệm êm, có số mà không biết hưởng ấy là ngu kinh điển. IQ 183 không cho phép hắn sa chân vào con đường ấy, và thằng này tỉnh bơ:

-Thế cũng được.

Cô dẫn hắn lên phòng ngủ. Oh, lúc này thì mới thật là vấn đề, không những chỉ có một cái giường mà nó còn khá là nhỏ nữa. “Thế lại nằm sàn. Chẳng thà ta về nhà còn hơn…”

-Ồ… Có lẽ tớ nên tìm một cái chăn hay cái đệm gì đó…

-Không cần đâu! Cậu cứ… ngủ trên giường cũng được.

-Thế cậu nằm đâu?

-Ở… bên cạnh…

Hai má Rosered đỏ lựng, lòng không ngừng chửi rủa Kaspakov.

Vile cười nhạt. “Ông nội mày tuyên bố là tao số hưởng, hehehe…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.