Dấu Chân Của Chúa

Chương 37



Chuyến bay El Al 462

Tám km trên Đại Tây Dương

Thiếu tướng Kinsky của Mossad đã đặt toàn bộ khoang trên của chiếc El Al 747 cho cuộc hành trình của chúng tôi trở lại Mỹ. Các nhân viên Mossad canh gác không cho hành khách cũng như tiếp viên bước chân lên cầu thang. Khi máy bay đến New York, Rachel và tôi được chuyển sang một chuyên cơ phản lực riêng, đưa chúng tôi đến Albuquerque, New Mexico. Từ đó, một trực thăng chuyên dụng lại chở chúng tôi đến tận cổng Bãi thử White Sands.

Để trả công cho sự bố trí này, tôi đã phải dành ba giờ trên ghế đầu hàng, lược thuật cho năm nhà khoa học Israel về Dự án Trinity. Một chiếc camera ghi lại những lời tôi nói, nhưng hầu hết các nhà khoa học đều tự mình ghi chép. Tướng Kinsky có vẻ thích thú khi thấy tôi có thể thoải mái thảo luận về một công trình nhạy cảm như thế, nhưng gã không nắm bắt nổi bản chất thiết yếu của Trinity. Sự tồn tại của máy tính đơn Trinity đã xóa sổ những mô hình an ninh quốc gia cũ. Với loài người, sẽ không còn an ninh nữa.

Rachel ngồi sau các nhà khoa học hai dãy, trên một chiếc ghế bên lối đi giữa. Khi tôi nói, đôi mắt đầy biểu cảm của nàng bộc lộ những cảm xúc không nén được: lo lắng, buồn bã, nghi hoặc, giận dữ. Tôi muốn đưa nàng ra phía sau máy bay mà trấn an nàng, nhưng những người Israel lại nghĩ khác.

Tướng Kinsky chốc chốc lại bước về cuối khoang trên để gọi điện thoại vệ tinh. Qua báo cáo của gã, tôi biết rằng bức e-mail tôi gửi từ tiệm Strudel đã tạo ra sự hoảng loạn mà tôi muốn. Những lý thuyết đằng sau Dự án Trinity đã nhanh chóng được các nhà khoa học máy tính hàng đầu thế giới công nhận. Trong nỗ lực đặt câu chuyện vào đúng hoàn cảnh, nhiều nhà bình luận trên các phương tiện truyền thông đã so sánh với cuộc tranh cãi về nhân bản vô tính năm 1998. Nhưng tác động của Trinity đã khiến ý tưởng về nhân bản vô tính trở nên gần như lỗi thời. Lần thứ sáu trở lại từ phía sau khoang máy bay, tướng Kinski chạm vai tôi, mặt căng ra vì lo lắng.

“Cái gì thế?” nhà khoa học từ viện ChaimWeizmann hỏi. “Có chuyện gì vậy?”

Sếp tình báo Mossad xoa chiếc cằm rám nắng. “Các chuyên gia điện toán khắp nơi trên thế giới bắt đầu chú ý đến một chuyện đang diễn ra trên Internet.”

“Chuyện gì?”

“Một thực thể chưa xác định đang di chuyển một cách có hệ thống qua tất cả các mạng máy tính lớn và cơ sở dữ liệu trên toàn thế giới. Các tập đoàn, ngân hàng, văn phòng chính phủ, căn cứ quân sự, thiết bị phòng vệ từ xa. Mạng lưới an ninh hiện có như tường lửa hầu như không ngăn chặn được nó. Mọi người đang suy đoán công khai nó là máy tính Trinity.”

“Có lẽ chỉ là một hacker có tài thôi,” người khác đoán. “Hay một nhóm. Thực thể này có phá hủy các file không?”

“Không. Nó chỉ xem xét mọi thứ. Gần như thể nó đang lập bản đồ thế giới máy tính. Một số kẻ nghiệp dư – những hacker – tuyên bố đã lần ra dấu vết nguồn của những mẫu này là từ New Mexico.”

“Vậy tôi nghĩ chúng ta phải giả định đó chính là Trinity,” nhà khoa học Weizmann nói. “Điều tôi không hiểu là tại sao người ta không cắt nguồn điện của cái máy ấy nhỉ.”

Tôi lắc đầu. “Godin đã có kế hoạch cho nó từ lâu rồi. Tôi ngờ rằng cắt nguồn điện của Trinity sẽ gây ra hậu họa khôn lường.”

Tướng Kinsky rõ ràng đã đi trước các nhà khoa học. “Chúng ta đã nói nhiều về thiết kế và các khả năng của máy tính đó. Chúng ta chưa thảo luận xem ý định của nó có thể là gì.”

“Cơ hội tốt nhất cho ngài hiểu được điều đó là hiểu Peter Godin,” tôi nói. “Nếu có một mẫu thần kinh nào được tải lên thành công, thì đó là của Godin.”

“Ông biết người ấy hai năm rồi. Ông có thể cho chúng tôi biết những gì?”

“Ông ta cực kỳ thông minh.”

“Cái ấy thì rõ rồi.”

“Ông ta có quan điểm cứng rắn về chính trị.”

“Chẳng hạn?”

“Ông ta từng nói rằng nguyên tắc một người, một lá phiếu, đã làm cho nước Mỹ hùng mạnh thì cũng chính cái nguyên tắc ấy sẽ phá hủy nước Mỹ hoàn toàn.”

Kinsky phá lên cười. “Còn gì nữa?”

“Godin đã đọc rất sâu về lịch sử, lý thuyết chính trị và có kiến thức triết học vững vàng. Ông ta không theo tôn giáo.”

“Tôi cho rằng giống như tất cả những người thành đạt, ông ta có bản ngã mạnh mẽ.”

Tôi gật đầu.

“Tôi biết điều ấy mang nhiều tính lịch sử,” tay trùm Mossad nói. “Trao cho một kẻ thông minh quyền lực vô hạn thì sẽ nảy sinh nhiều chuyện động trời.”

Các nhà khoa học trang nghiêm gật đầu, nhưng tài tuyên bố những chân lý hiển nhiên của ông tướng khiến tôi mỉm cười.

“Xin cho tôi biết, bác sĩ,” Kinski nói. “Tại sao ông nôn nóng muốn đến White Sands như vậy?”

“Để ngăn chặn ông ta. Để ngăn chặn Godin.”

“Ông định làm thế nào?”

“Nói chuyện với ông ta.”

“Ông nghĩ chỉ nói chuyện thôi có thể ngăn chặn được ông ta ư?”

“Tôi là người duy nhất có thể làm được điều đó.”

Kinsky lắc đầu. “Làm sao ông biết được.”

“Ông không muốn biết đâu.”

Gã nhìn tôi như nhìn một kẻ loạn trí trên phố. “Nhưng tôi muốn biết.”

“Tôi nói nhầm, thưa thiếu tướng. Đáng lẽ tôi phải nói Godin là người duy nhất làm được việc đó. Ông ta là người duy nhất có thể ngăn chặn chính mình.”

“Tổng thống Mỹ có thể có ý kiến khác về vấn đề này, chưa nói gì đến các tướng lĩnh Mỹ.”

“Đấy là điều tôi lo ngại.” Tôi lấy cả hai tay xoa mặt. “Bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi, nếu có thể.”

Kinsky vỗ vai tôi. “Chóng thôi, bác sĩ. Nhưng trước hết có vị nào hỏi thêm gì không?”

White Sands

Nara Ravi thích thú nhìn các binh lính đến từ căn cứ Huachuca dựng một bốt chỉ huy cực kỳ tối tân quanh y trên khu đất bỏ không của tòa nhà Hành chính vốn trước kia là kho chứa máy bay. Skow không thèm giới thiệu tướng Bauer với y, nhưng qua nghe ngóng, y cũng thu lượm được nhiều.

Tình báo Quân sự từ lâu đã tạo ra một phòng Tình thế di động có thể đặt ở bất cứ nơi nào trên thế giới. Tập trung xung quanh một bàn bầu dục lớn là những màn hình plasma khổng lồ được cắm vào hàng loạt máy tính và đầu nối truyền tin. Một chảo ăng ten vệ tinh nối phòng Tình thế với tất cả các cơ sở tình báo Mỹ và vệ tinh giám sát trên quỹ đạo hoặc trên trái đất.

Khi Skow hỏi tướng Bauer làm thế nào ông ta biết mà đưa các thiết bị chuyên dụng đến, Bauer chặc lưỡi cay đắng.

“Tuyên bố của bác sĩ Tennant về khả năng của máy tính này khá chi tiết. Và tôi hiểu Peter Godin. Ông ta không đời nào tự nguyện từ bỏ thứ quyền lực lớn đến vậy. Đó là thực tế của Nietzsche 1 .” Viên tướng khinh bỉ liếc nhìn Skow. “Tôi không tin có lúc anh lại nghĩ rằng nhà Cách ly đã được cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.”

“Nhưng đó là điểm chính trong thiết kế của nó,” Skow nói.

Bauer khịt mũi. “Anh làm cái quái quỷ gì ở Bắc Carolina? Chơi golf à? Các kỹ sư của Godin đã quản lý khu này trong nhiều tháng. Ông ta bay đi bay lại nhiều lần bằng máy bay chở hàng. Có lẽ họ đã làm mọi chuyện ở đây. Nếu anh tin máy tính ấy không được nối kết với bất cứ cái gì thì tôi có mấy mảnh đất ven biển ở gần căn cứ Huachuca muốn bán cho anh.”

Mười phút sau, các chuyên gia tín hiệu của ông tướng phát hiện ra một đường ống chạy sâu dưới cát xung quanh tòa nhà cách ly. Ống thép nhìn bề ngoài như đường ống nước, nhưng nó ngăn chặn bức xạ điện từ. Đường ống chạy về phía Bắc hàng cây số và nhiều khả năng có chứa đường cáp nối máy tính Trinity với cơ sở dữ liệu chính OC48c phục vụ cho Bãi thử White Sands.

Trong khi dựng phòng Tình thế thì xảy ra mấy sự kiện sau. Đầu tiên, một khu nhà tạm của cánh nhà báo và xe truyền hình lưu động xuất hiện bên ngoài cổng chính. Hai là, giới chuyên môn về máy tính trên khắp thế giới đã phát hiện ra sự hiện diện kỳ lạ trên Internet, một thực thể di chuyển qua tất cả các mạng máy tính và cơ sở dữ liệu với tốc độ dễ dàng và càn quét mọi chỗ. Ba là, McCaskell đã cất cánh khỏi căn cứ Không lực Andrews trên một chiếc phản lực siêu thanh và sắp đến White Sands.

Khi một người trong nửa tiểu đội lính đang lắp bảng điều khiển trong phòng Tình thế thông báo máy bay của McCaskell sắp hạ xuống đường băng của White Sands, Bauer quay sang Skow.

“Tôi muốn đưa Godin vào đây.”

Skow lắc đầu. “Chúng ta không muốn ông già nói chuyện với McCaskell đâu.”

“Tôi cóc cần cái ấy. Godin biết nhiều điều mà tôi cần biết. Ông ta chết ở đây thì cũng như ở bệnh viện thôi.”

Skow miễn cưỡng bước đi.

“Nói với con gái tôi, tự tôi sẽ bảo đảm an toàn cho Godin!” Bauer hét với theo. “Nó có thể nằm trên giường với ông ta cùng khẩu súng nếu muốn.”

Sau khi Skow đi khỏi, tướng Bauer ngước nhìn lên màn hình có cảnh tòa nhà Cách ly ngập trong ánh sáng. Ông ta nhìn chăm chú vào đó một lát rồi quay sang Ravi.

“Anh là bác sĩ tâm thần phải không, bác sĩ Nara?”

“Phải, thưa thiếu tướng,” Nara lại gần chiếc bàn bầu dục.

“Godin đã mất trí rồi phải không?”

“Không, thưa sếp.” Ravi đoán viên tướng sẽ khoái nghe gọi sếp dù là dân thường nói. “Ông ta hoàn toàn tỉnh táo.”

“Căn bệnh u não của ông ta thế nào?”

“Khối u đã tồn tại trong não ông ta một thời gian, nhưng khi máy Siêu-MRI của chúng tôi phát hiện ra thì nó còn rất nhỏ. Hồi ấy khối u đã không mổ được, nhưng nó không ảnh hưởng đến trí tuệ của ông ta. Ngay cả bây giờ tôi nghĩ cũng không ảnh hưởng.”

Tướng Bauer trừng trừng nhìn Ravi. “Nhưng anh có thể làm chứng khác đi trong cuộc điều trần ở Quốc hội.”

Ravi tránh cặp mắt của ông ta. “Điều ấy hoàn toàn có thể. Đây là một ca rất phức tạp.”

“Skow nói với tôi là anh đã định giết ông ta. Ý tôi là Godin ấy.”

Ravi không biết nên trả lời thế nào.

Bauer ngoác miệng cười với y. “Đừng đi đâu xa, bác sĩ. Tôi có thể cần anh đấy.”

Ravi cúi đầu.

Evan McCaskell sải bước vào phòng Tình thế với hai nhân viên Mật vụ tháp tùng hai bên. Cũng giống như Skow, ông tốt nghiệp Đại học Massachuset, nhưng ông đã bỏ lại tít phía sau vẻ màu mè của dân tinh hoa. Chánh văn phòng phủ tổng thống có bộ tóc đen và mặc bộ đồ màu xanh hải quân sẫm đến mức trông gần như đen. Ông ngự trên ghế đầu bàn và ra hiệu cho tướng Bauer đến ngồi bên phải mình.

Skow đã trở lại và ngồi vào một chiếc ghế xa hơn dọc bàn. Khi viên tướng vẫy Ravi cùng tham gia, Ravi rón rén ngồi vào cuối bàn, đối diện McCaskell.

“Peter Godin sẽ đến đây trong ít phút nữa,” Skow nói. “Họ đang chuyển các thiết bị trợ giúp sự sống của ông ta đến đây.”

McCaskell gật đầu và đưa mắt nhìn quanh bàn, đôi mắt ông sáng lên chăm chú như tia laser. “Thưa ông, tôi đến đây để đánh giá tình hình này và cũng để dập tắt bất kỳ nguy cơ nào nhằm đến tổng thống trước khi nó xảy ra.”

Vẻ mặt của tướng Bauer trở nên căng thẳng.

“Bây giờ,” McCaskell tiếp tục, “chúng ta sẽ thảo luận vấn đề bằng cách quái quỷ nào mà cái cơ sở trái phép này mọc ra, và khi mọi việc xong xuôi, đầu ai sẽ lên thớt đây?”

Skow nhìn xuống bàn.

“Peter Godin nói với tổng thống rằng chưa có mẫu thần kinh nào được tải lên máy hết, nhưng các phương tiện truyền thông đã loan truyền về một máy tính đang thâu tóm mạng Internet. Chuyện gì đó đang xảy ra trên Internet. Đây chính là chuyện chúng ta phải xử lý đấy, phải không thưa ông?”

Tướng Bauer nói, “Tôi cho rằng anh Skow và tiến sĩ Nara đây có thể nói về vấn đề này rõ hơn tôi.”

“Ai biết rõ hơn thì xin nói đi,” McCaskell gắt.

“Chúng ta phải giải quyết một việc mà trước nay chưa ai từng đối mặt,” Skow nói. “Gần như chắc chắn đã có một mẫu thần kinh được tải lên chiếc máy tính đó. Và mẫu thần kinh ấy gần như chắc chắn là của Peter Godin. Nhưng tất cả chúng ta có thể tin chắc rằng chúng ta đang phải đối đầu với một trí thông minh siêu việt.”

McCaskell không thích câu trả lời ấy. “Nhưng vẫn là Peter Godin, đúng không?”

“Đúng và sai. Mẫu thần kinh của Peter Godin là trí tuệ của ông ta, theo nghĩa chính xác nhất của từ này. Nhưng từ thời điểm nó đi vào máy tính, nó hoạt động với một tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với khi bị giới hạn trong mô hữu cơ của bộ não. Tiến sĩ Nara?”

Ravi coi đây là dấu hiệu tốt rằng Skow đã tin cậy y. “Các tín hiệu điện trong máy tính truyền nhanh hơn khi ở trong óc người khoảng một triệu lần, thưa ngài McCaskell.”

“Và sự khác nhau không chỉ ở tốc độ,” Skow làm sáng tỏ thêm. “Một khi nó bắt đầu hoạt động dưới dạng số hóa, trí tuệ của Godin sẽ có năng lực học hỏi theo cách hoàn toàn mới. Một khối lượng dữ liệu lưu trữ khổng lồ có thể được tải vào. Do đó rất có thể, ít nhất là về mặt lý thuyết – từ thời điểm máy tính đạt đến trạng thái Trinity, các kỹ thuật viên của Godin đã nạp dữ liệu vào. Lịch sử, toán, chiến lược quân sự. Nó cũng có thể rà soát Internet và tiếp thu hết những gì nó thấy, từ tất cả các dấu hiệu ta có thể giả định điều này đang diễn ra.”

McCaskell kinh ngạc lắc đầu.

“Sẽ là sai lầm nếu coi máy tính Trinity chỉ như sự mở rộng trí tuệ của Peter Godin,” Skow nói. “Mẫu thần kinh Godin đã rời bỏ con người Godin cách đây vài giờ. Và một giờ với Trinity là một thế kỷ đối với chúng ta. Lúc này, mẫu Godin đang tiến hóa tới độ không ai trong chúng ta có thể dự liệu cách giải quyết.”

“Anh nói cứ như nó là một kiểu thần thánh gì ấy,” McCaskell nói.

Skow nhìn vị chánh văn phòng phủ tổng thống với vẻ kẻ cả.

“Đó chính là lý do chúng ta nói về một mẫu thần kinh hoạt động như hiện tại trong ‘trạng thái Trinity’. Nó vừa là người vừa là máy, nhưng nó kỳ diệu hơn cả hai.”

“Vậy tôi trình bày với tổng thống thế quái nào đây?”

“Rằng chúng tôi vẫn chưa biết đang phải xử lý chuyện gì,” tướng Bauer nói.

“Thế bao giờ thì biết?”

“Khi nào máy tính nói gì đó với chúng ta,” Skow đáp.

“Khốn kiếp,” McCaskell buột miệng. “Tôi vẫn chưa hiểu sao không có ai cắt điện cái máy ấy.”

Tướng Bauer hắng giọng. “Godin đã cảnh báo chúng ta rằng làm thế sẽ là một sai lầm đắt giá.”

“Thì ông có thể mong ông ta nói gì khác nữa?”

“Tôi đã biết Godin từ nhiều năm nay, thưa ngài. Tôi không có ý định thử tính trung thực của ông ta trong trường hợp này.”

“Ông sợ gì vậy, thiếu tướng?”

Tướng Bauer căng người ra trước lời ám chỉ mình hèn nhát, nhưng ông ta cố giữ giọng bình thản. “Ngài McCaskell, NSA tài trợ cho Dự án Trinity vì tin rằng cỗ máy này có tiềm năng trở thành thứ vũ khí mạnh nhất trong lịch sử. Vũ khí đó lúc này đang tự định hướng và nhằm vào chúng ta. Không cần phải có bằng đại học kỹ thuật California mới biết được nước Mỹ phụ thuộc vào hệ thống máy tính như thế nào. Tôi sợ cái gì, thưa ngài? Tôi sợ chiếc máy này sẽ ở vào thế tống tiền chúng ta giống như cách Liên Xô chưa bao giờ giải quyết được vấn đề vũ khí hạt nhân. Bởi vì chúng ta không có cách gì ngăn cản được nó. Nó không có con cái mà phải lo bảo vệ. Không có các thành phố. Không dân cư. Ta cứ giả định rằng nó muốn tiếp tục sống, nhưng gần như không khao khát sống như chúng ta.”

“Tống tiền chúng ta à?” McCaskell láy lại. “Nó là một chiếc máy. Nó có thể muốn cái quái gì được?”

Có tiếng lanh canh bên ngoài vòng màn hình, rồi tiếng bánh xe lăn rin rít.

“Giường bệnh của Godin,” Skow thốt lên.

Ba người lính đẩy giường Godin vào phía trong vòng màn hình. Bốn người lính khác đi theo, đẩy xe dụng cụ y tế và một cây truyền tĩnh mạch. Bác sĩ Case từ Viện Y khoa Johns Hopkins bước đi cạnh giường, cùng Geli Bauer theo sau đám rước như cận vệ hoàng đế.

“Ông ấy còn tỉnh không?” McCaskell hỏi.

Bác sĩ Case nói, “Tôi muốn công khai phản đối việc này.”

“Cừ đấy,” McCaskell nói. Ông đứng lên đến gần bên giường.

Godin ra hiệu bằng tay cho Geli. Ả bước đến quay một tay quay bên giường để nâng Godin lên ngang tầm mắt McCaskell. Ông già thở nặng nhọc hơn.

“Chào ông Godin, chúng ta đã từng gặp nhau rồi,” McCaskell nói. “Tôi không có thừa thời giờ để đùa bỡn, mà ông cũng vậy. Tôi muốn ông cho tôi biết ông có ý định gì khi phá vỡ giao ước và nạp mẫu thần kinh vào chiếc máy đó.”

Godin chớp chớp mắt như một người cố định hướng khi bước ra khỏi phòng tối. “Trinity không tự nói được sao?”

“Không. Nó tự nói được ư?”

“Tất nhiên.”

“Ông chưa trả lời câu hỏi của tôi. Mục đích của việc này là gì?”

“Ông không biết sao?”

“Không.”

“Các hệ thống cũ đã hỏng cả, ngài McCaskell ạ. Ngay cả các hệ thống của chúng tôi, cái thí nghiệm tuyệt vời nhất trong tất cả. Bây giờ đã đến lúc cho một hệ thống mới.”

“Ông đang nói về những hệ thống nào?”

“Rousseau đã nói rằng chế độ dân chủ là hệ thống chính trị hoàn hảo nhất nếu con người là thánh. Nhưng con người không phải là thánh.”

McCaskell liếc nhanh về phía Skow và tướng Bauer. “Ông Godin, điều đó chẳng dẫn đến đâu cả. Liệu tôi có nên suy ra rằng ông có mục tiêu chính trị?”

“Chính trị,” Godin thở dài nặng nhọc. “Thế giới này làm tôi ghê tởm, ngài McCaskell ạ. Những con người như các ngài đã làm dơ bẩn nó. Ý tưởng của các ngài về chính phủ là một cái nhà thổ. Một cái chợ trời bẩn thỉu nơi những lý tưởng của cha ông chúng ta bị đem bán lấy mấy đồng bạc rách.”

McCaskell nheo mắt nhìn Godin như nhìn một kẻ thuyết giảng đạo đức trên đường phố đang la hét chửi mắng khách qua đường. Ông định nói thì đám người ngồi ở chiếc bàn sau lưng ông bỗng há hốc miệng kinh ngạc.

Trên màn hình plasma lớn xuất hiện bốn dòng chữ thông báo màu xanh.

Tôi có một thông điệp cho tổng thống Mỹ. Sau đó, tôi sẽ có một thông điệp cho nhân dân thế giới. Đừng dại dột can thiệp vào hoạt động của tôi. Sự can thiệp sẽ bị trừng trị ngay tức khắc. Đừng thử tôi.

“Lạy trời,” Skow thở ra. “Nó nói thật đấy. Nó đã làm được điều đó. Chúng tôi đã làm được điều đó.”

“Phải, các anh đã làm điều đó,” Ewan McCaskell nói. “Các anh là đồ chó đểu ngạo mạn. Và các anh có thể bị treo cổ vì chuyện này.”

“Nhìn kìa,” Ravi Nara kêu lên. “Còn nữa.”

Thông điệp đầu tiên được cuốn xuống dưới màn hình, và những dòng chữ khác xuất hiện.

Tôi chỉ chấp nhận những dữ liệu từ phòng Tình thế của Nhà Trắng và từ sở chỉ huy ở White Sands là có hiệu lực. Các thông tin sẽ được gửi tới Địa chỉ Giao thức Internet 105.674.234.64.

“Nó biết chúng ta đang ở đây,” Ravi vừa nói vừa liếc quanh gian phòng tìm camera an ninh.

“Tất nhiên là nó biết,” Skow nói. “Đó là Godin. Và Levin đã tóm tắt cho ông ta mọi việc xảy ra cho đến lúc này.”

“Nhìn kìa,” McCaskell kêu lên.

Một lời nhắn mới nhấp nháy trên màn hình.

Peter Godin còn sống không?

“Ai sẽ nói chuyện với cái của này?” tướng Bauer hỏi.

“Trả lời nó đi,” McCaskell nói.

Viên tướng ra hiệu cho các kỹ thuật viên ngồi bên bảng điều khiển. “Hạ sĩ, hãy trả lời khẳng định. Bắt đầu đối thoại với máy đi.”

“Rõ, thưa ngài.”

Có tiếng bàn phím lách cách khi câu trả lời được gõ vào. Một thông điệp mới hiện ra gần như tức khắc.

Tôi muốn nói chuyện với Godin.

“Gõ theo lời tôi nói,” McCaskell ra lệnh.

Tướng Bauer gật đầu ra hiệu cho kỹ thuật viên của mình.

“Tôi là Ewan McCaskell, chánh văn phòng phủ tổng thống Mỹ.”

Người lính gõ thông điệp của McCaskell. Câu trả lời đến tức khắc.

Tôi biết ông là ai.

“Tôi không biết ông là ai,” McCaskell nói. “Ông có thể cho biết quý danh?”

Màn hình lớn tối đen mất một lúc. Sau đó xuất hiện hai từ nhấp nháy rồi sáng ổn định.

Ta là.

“Trời ơi,” Ravi thầm thì.

“Gõ câu này,” McCaskell nói “Không hiểu câu trả lời. Làm ơn cho biết danh tính. Ông có phải là Peter Godin không?”

Tôi đã từng là.

“Bây giờ ông là ai?”

TA LÀ 2 .

Mọi người ngồi bên bàn nhìn nhau, nhưng không ai nói câu nào. Những chữ cái trên màn hình tiếp tục sáng rực rồi dịu đi, như thể chiếc máy hiểu rằng cần có thời gian cho đám người kia hiểu nó. Ravi cảm thấy một nỗi sợ không giống bất kỳ nỗi sợ nào y từng có, và y thấy nỗi sợ phản chiếu trong mắt những người khác. Chỉ có khuôn mặt Peter Godin bình thản. Đôi mắt xanh của ông già mở to và dán chặt lên màn hình, gương mặt nhăn nheo dãn ra thành một cái nhìn thán phục như trẻ thơ.

— —— —— —— ——-

1 Triết gia Đức (1844-1900).

2 Đây là cách Jesus Christ tự xưng danh: “Các người sẽ chết trong tội lỗi của mình trừ phi các người tin rằng TA LÀ (Chúa).” (Jn.8:24)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.