Nana biết tên hồn đấu la đã đi xuống mật thất phía dưới, cô liền lấy bộ dáng hoảng hốt chạy tới đỡ Cung Ngôn: “Tiểu ca ca, ngươi không sao chứ, đó là chủ của ngươi hả? Thật hống hách.”
Cung Ngôn đưa ngón tay lên miệng làm dấu ý bảo Nana nhỏ tiếng, hắn gật đầu: “Là Tư Nặc đại nhân, chủ tiệm, lão ta rất ghét nhìn thấy thường dân vì thế mới ít ra ngoài, ngươi đi mau, đừng đến đây nữa.”
“Vậy sao được chứ? Ta sẽ cẩn thận không gặp lão ta là được, hắn cũng không thể giết ta đi, đây là Cung Pháp Nhĩ thành đấy, nhà ta có rất nhiều hồn sư.” Nana nhỏ nhẹ khoe mẽ với Cung Ngôn.
Cung Ngôn lắc đầu: “Ngươi quá ngây thơ rồi, hắn muốn ai chết, người đó nhất định sẽ chết.”
Nana: “Thật đáng sợ! Tiểu ca ca, ngươi là người tốt, sao lại theo hắn, ta đưa ngươi đi trốn. Được không?”
“Trốn sao? Haha, nếu trốn được ta đã đi từ lâu. Ta cũng đâu phải người tốt, ngươi đừng khiến ta buồn cười.” Cung Ngôn ánh mắt thoáng qua một vẻ u buồn.
Nhìn biểu cảm của Cung Ngôn, Nana trong lòng có nghi ngờ, từ ngoại hình, thái độ cho thấy Cung Ngôn khác hẳn với đám sát thủ hắc y nhân trước đó, hắn bảo vệ Nana trước mặt Tư Nặc và cả lời đe dọa Tư Nặc đã nói là có ý gì? Toàn bộ thợ rèn trong tiệm xem ra cũng vô cùng bình thường hầu như không có chút cảnh giác đề phòng nào như đám sát thủ hay làm. Kì lạ.
Nana cố dò hỏi thêm chút thông tin, hy vọng Cung Ngôn có thể nói thật: “Tiểu ca ca, lão ta bắt ngươi làm việc rất mệt sao? Ta bảo cha ta tới chuộc ngươi ra nhé.”
“Đừng phí công.” Cung Ngôn cười khổ: “Ta trừ khi chết, sẽ chẳng thể rời khỏi đây.”
“Hả? Sao lại thế, có phải ở đây có bí mật gì không muốn người khác biết mới phải bắt ngươi ở lại?” Nana bắt được chút gì nhất quyết dò hỏi.
Cung Ngôn giật mình nhìn xung quanh, hắn một phát kéo Nana ra khỏi tiệm rèn, nhỏ tiếng: “Đi đi, đừng quay lại, ta đây là thật lòng khuyên ngươi. Ta không phải vì mình, ta không thể rời khỏi, ngươi hiểu rồi chứ?”
Cung Ngôn đẩy Nana ra sau đó quay người trở vào tiệm, Nana biết hôm nay đã hết cơ hội dò hỏi, liếc nhìn bóng trắng vừa xuất hiện, Nana nhếch môi cười nói với bốn cái đầu lấp ló bên vệ đường: “Về thôi.”
Cung điện A Nhĩ Pháp, phòng họp.
Nana: “Đây là tiểu Tuyết trộm về, những thứ này được rèn dũa tỉ mỉ, có rất nhiều dưới mật thất, tiểu Tuyết ước chừng có đến một kho chứa khoảng 100m chiều dài, ta không biết chúng là gì.”
Đới Mộc Bạch cầm vài quả cầu kim loại Nana đổ ra trên bàn ngắm nghía. Quả cầu phủ màu đen nhìn qua rất bình thường, kích thước to nhỏ là năm loại, nhỏ nhất bằng một đốt ngón tay, lớn nhất bằng nắm tay. Đới Mộc Bạch lắc đầu mờ mịt: “Ta chịu, nếu có tên Đường Tiểu Tam ở đây thật tốt, cái tên cuồng ám khí… Đợi đã!”
“Ám khí! Ngươi muốn nói cái này là ám khí?” Chu Trúc Thanh bật thốt nắm quả cầu cầm xem.
Nana nhíu mày, chắc chắn không phải, ám khí là Đường Tam đưa từ thế giới trước kia tới mới có, ở đây là chưa thể có khái niệm này chứ đừng nói làm ra tinh xảo như vậy. Nhưng mà không phải ám khí thì là gì? Có lẽ chỉ có những tên thợ rèn mới biết đi.
Nana vuốt cằm phân tích: “Ta không nghĩ là ám khí, có điều thứ này chắc chắn không phải vô dụng, cần moi thêm tin tức từ đám thợ rèn dưới lòng đất. Ngoài ra sau khi tới tiệm rèn ta có phỏng đoán này.”
Phỏng đoán của Nana, bốn người Đới Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh, Chu Trúc Vân và Đới Cẩn chăm chú nghe.
Nana vẻ mặt nghiêm trọng nhấn mạnh: “Ta nghĩ, Sát Nguyệt Các không chỉ đào tạo sát thủ, mà còn cưỡng ép hồn sư lương thiện làm việc cho chúng, nhưng ta tò mò, chúng làm cách nào?”
“Cái gì?” Bốn người đồng thanh kinh ngạc.
Chu Trúc Vân hỏi: “Ngươi vì sao nghĩ tới điều đó? Trước nay bọn ta điều tra chưa bao giờ có manh mối.”
Nana: “Bởi vì các ngươi lần theo dấu vết đều là từ những nạn nhân bị Sát Nguyệt Các giết đúng không? Cho nên các ngươi mới nghĩ Sát Nguyệt Các đơn thuần là tổ chức sát thủ, nay bọn ta điều tra theo nhiều hướng khác nhau và tới tận hang ổ, tất nhiên sẽ khác.
Về tiệm rèn, mọi người thấy tên thanh niên lôi ta ra rồi đó, ngoại hình và khí chất của hắn khác hẳn đám hắc y nhân chúng ta đã giết, lúc ta gặp Tư Nặc bị lão ta đe dọa, hắn vậy mà giúp ta đứng ra còn bị Tư Nặc làm thương, hắn nói hắn muốn trốn nhưng không thể, dường như Tư Nặc đã nắm điểm yếu của hắn, tra rõ điểm yếu này chúng ta có thể giúp hắn, kéo hắn về phe chúng ta. Còn có, ta rất nhạy cảm với sát khí, đám thợ rèn trong tiệm nếu là sát thủ bình thường ít nhiều đều có cảnh giác đề phòng nhưng đám thợ rèn đó vô cùng thân thiện hòa nhã, vì vậy ta mới đưa ra kết luận, họ là bị ép làm việc ở tiệm rèn Tư Mã.”
“Ngươi nói là làm ở tiệm rèn chứ không phải Sát Nguyệt Các?” Chu Trúc Vân hỏi.
Nana: “Phải, Sát Nguyệt Các nổi danh sát thủ tàn ác, bọn chúng rất cẩn thận che dấu hành tung. Đối với những người không bán mạng cho chúng chắc chắn chúng sẽ giữ bí mật về tổ chức.”
Đới Mộc Bạch gật gù: “Rất có khả năng, vậy bây giờ điều ưu tiên chính là tìm ra điểm yếu của Cung Ngôn. Nana, ngươi nói ngoại hình hắn rất khác, khác ở điểm nào? Ta thấy rất bình thường.”
Đới Cẩn gật đầu tán thành với Đới Mộc Bạch: “Ta cũng thấy bình thường mà, khác gì đâu.”
Nana khóe miệng giật giật, chuyện này, không thể nói là do mắt thẩm mỹ của nữ nhân đi. Nana cười trừ chuyển hướng qua Chu Trúc Thanh và Chu Trúc Vân: “Trúc Vân tỷ, Trúc Thanh, tin chắc hai người biết đến, hai người nói đi. Ta đã nói nhiều, có chút… đau họng, khụ khụ.”
Chu Trúc Vân và Chu Trúc Thanh nhìn Nana rồi lại nhìn nhau, hai người khuôn mặt bỗng chốc cứng đờ: Nana giả bộ, quá lộ liễu đi.
Chu Trúc Thanh ho nhẹ nói: “Chắc là do đám hắc y nhân gầy gò hung dữ, Cung Ngôn cơ thể cường tráng, thái độ thân thiện hơn vả lại, mái tóc rất bắt mắt.”
“Ừm, ta cũng nghĩ là do tóc hắn màu sắc rất thu hút haha.” Chu Trúc Vân tiếp lời.
Đới Cẩn khó hiểu: “Tóc hồng thì có gì thu hút, quá lòe loẹt.”
“Là do thiếu nữ thích màu hồng, haha!” Hửm? Tóc hồng, hình như trước giờ chỉ thấy có một người. Nana giật mình bật thốt: “Lão đại, Trúc Thanh, ở Tinh La tóc hồng có nhiều sao?
Đới Mộc Bạch nghĩ một chút sau đó lắc đầu: “Không nhiều lắm, sao thế?”
Nana có chút vui mừng nói: “Các ngươi còn nhớ trước đây ta đã đấu với một nữ tử tóc hồng sao? Không chắn có liên quan nhưng phải thử hỏi một chút.”
“Ý ngươi là Tử Linh Nhi? Cô ta giờ chắc là đang ở học viện Hoa Tư thành Tinh La. Nhưng ngươi muốn hỏi gì?” Đới Mộc Bạch vẫn chưa hiểu ý Nana.
Nana trong lòng nuôi hy vọng hào hứng nói: “Cùng có mái tóc hồng, lỡ như Tử Linh Nhi biết Cung Ngôn thì sao, biết đâu cùng thuộc một gia tộc? Có chút manh mối không thể bỏ qua.”
Chu Trúc Vân: “Ta e là ý tưởng của ngươi khó lòng thực hiện, đừng quên các ngươi hành tung ở Cung Nhĩ Pháp thành, đột nhiên bay về Tinh La thành điều tra sẽ khiến người xấu nghi ngờ.”
Nana: “Vậy ta đi một mình, ta ở Tinh La chẳng có gì nổi bật, ai sẽ chú ý hành tung của ta chứ?”
“Ngươi nghĩ một mình ngươi có thể gặp được Tử Linh Nhi sao?” Chu Trúc Thanh liếc Nana: “Đã quên ngươi đánh cô ta thành cái dạng gì? Hơn nữa học viện Hoa Tư không cho phép ‘nhóc thường dân’ như ngươi tự ý vào đâu, làm sao tìm người? Chưa kể nếu để Hoa Dạ Vũ biết ngươi xuất hiện trong học viện, ta đoán cô ta sẽ cào nát ngươi ra không biết chừng.”
Mọi người nghe Chu Trúc Thanh nói đều bất giác nhìn Nana cười cười, Đới Cẩn và Chu Trúc Vân đâu ngờ Nana thế mà có ‘giao tình’ sâu bậc này với học viện ở Tinh La. Nana vẻ mặt biến ngu không thể tả, ai bảo chuyên đi tạo nghiệp khắp nơi đây, giờ thì tự cắt đi sinh cơ của chính mình.
Nhưng xe đến chân núi ắt có đường, Nana đại não vụt sáng bóng đèn vui vẻ nhìn Đới Cẩn: “Không thành vấn đề, chẳng phải chúng ta có thiếu chủ phân tộc Tà Mâu sao? Thiếu chủ bây giờ đang ở thành Tinh La, thiếu chủ muốn gặp một nữ tử ở học viện cho dù có trăm lá gan cũng chẳng ai dám ngăn cản nhỉ?”
Bốn người hiểu ý, nhìn Nana ánh mắt đầy kinh hỉ và người vui vẻ nhất không ai khác chính là, Đới Cẩn.
Đới Cẩn khoanh tay liếc Nana: “Ngươi muốn nhờ bổn thiếu đưa ngươi vào học viện Hoa Tư?”
Nana: “Đúng nha, ngươi tới đây không ai biết, rất thích hợp.”
Đới Cẩn: “Nhưng ngươi thì có, vậy thì làm sao để ngươi âm thầm xuất hiện ở thành Tinh La đây?”
Nana: “Chẳng phải cải trang chút là được sao? Tài diễn xuất của ta đâu ai bằng haha.”
Nana đang rất hài lòng về kế hoạch mà không phát giác ra ánh mắt Đới Cẩn đã lóe lên tia giảo hoạt. Ba người khác đã biết Đới Cẩn đây là muốn làm gì, cả ba im lặng mỉm cười nhìn Nana.
Đới Cẩn vẫn khoanh tay, nhếch môi gọi một tiếng: “Được thôi, bổn thiếu đại lượng sẽ giúp ngươi lần này. Nha, đầu.”
Nha đầu? A hoàn? Hả? Nana ngơ ngác quay phắt nhìn Đới Cẩn, chỉ thấy hắn đắc ý gật đầu cười cười.
Xong rồi, tên này muốn trả thù! Nana trong lòng dấy lên hồi lo sợ.
Nhưng không sao, Đới Cẩn sẽ lại về Cung Pháp Nhĩ thành, và ở đó, hắn sau cùng vẫn là tùy tùng của Nana, dám trả thù sớm, Nana mới phải khen hắn.
P/s: Xin thông báo đến các bạn đọc yêu quý, do thời gian này mình bận nên lịch ra chương sẽ không đảm bảo được ạ, mình sẽ cố gắng ra một ngày một chương, khi nào rảnh sẽ thêm chương sau nhé.
Cảm ơn các bạn đã yêu thích thời gian qua! Love all.