Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Chương 146: Khổ Nhục Kế



Nana thả ra Mã Nặc, thấy hắn, Đới Giai Chính một phát bật tới chụp cổ áo hắn xách đứng lên, Đới Giai Chính mắt nhíu chặt giận giữ, nghiến răng ken két.

“Đới Hiên, phân tộc phía bắc.”

“Đúng là người của phân tộc phía bắc!” Đới Mộc Bạch hừ lạnh, hắn để Đới Giai Chính thả Mã Nặc xuống, nếu không sợ là Mã Nặc sẽ ngạt thở mà chết trong cơn mê, Đới Mộc Bạch nói: “Phụ hoàng, Đới Hiên ở căn cứ Sát Nguyệt Các gọi Mã Nặc, hắn đã mang lòng thà chết không khai may nhờ Nana khả năng trị liệu mà đem hắn bắt sống mang về, tiếp sau đây tùy phụ hoàng xử trí. Còn có, bảy mươi hồn sư này khoan hãy thả đi, Trúc Vân tỷ sẽ sớm tới hoàng cung, tỷ ấy sẽ nói tình hình cụ thể cho người và ca ca sau, bây giờ ta và Nana phải trở lại A Nhĩ Pháp chuẩn bị ngày mai tới thuộc địa phía bắc, thời gian này vô cùng căng thẳng, phụ hoàng hãy cẩn thận đề phòng Đới Chân, tránh cho hắn có ý đồ xấu.”

Nhìn Đới Mộc Bạch nhiệt huyết cùng can đảm, Đới Giai Chính ánh mắt lo lắng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, hắn chỉ thở dài gật đầu.

Nana bước tới đưa cho Đới Giai Chính một túi Phục Hồi Đan, căn dặn: “Bệ hạ, đây là thuốc ta điều chế, trị bách thương bách độc, nếu Đới Hiên dở trò người cứ dùng hoặc là để phòng thân cũng được. Bọn ta đi nha.”

Nana nói xong đã cùng Đới Mộc Bạch theo đường cửa sổ bay qua đại hải, trở lại A Nhĩ Pháp. Bóng dáng hai người dần bị màn đêm nuốt chửng, Đới Giai Chính vẫn thẫn thờ nhìn theo, thân là hoàng đế hắn đang dần cảm thấy tự trách, bất lực trước tình hình biến động của đế quốc, đồng thời cũng đầy trông chờ vào tương lai mà đám trẻ của hắn đang hướng tới, lúc lâu để tâm bình tĩnh lại, Đới Giai Chính quay người, vị hoàng đế uy quyền thế mà lần nữa bị dọa giật nẩy mình.

“Ngươi, sao còn chưa đi?”

Đới Giai Chính tâm trạng rối bời mà quên mất trong phòng còn hiện hữu một người. Đới Cẩn gãi gãi đầu, bộ dạng rất lúng túng: “Bệ hạ chưa bảo ta lui a.”

Đới Giai Chính xem đến Đới Cẩn không hiểu sao cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, phân tộc phía nam trước đây hắn rất đề phòng thế mà giờ nhờ đám trẻ lại thân thiết thế này đây, ngược lại chính là phân tộc trung thần…

“Ài, đúng là thế sự khó lường. Đới Cẩn, ngươi thật giống cha ngươi lúc trẻ, Đới Cẩm a, có lẽ ta đã hiểu lầm hắn. Đi dạo với ta chút sao?”

Lời đề nghị bất ngờ của Đới Giai Chính khiến Đới Cẩn ngạc nhiên cùng khó hiểu, nhưng hắn không từ chối.

Cung điện A Nhĩ Pháp.

Nana và Đới Mộc Bạch đã trở lại chỗ Chu Trúc Thanh.

Nana: “Theo như bàn bạc, ta sẽ để hai người ở không gian sủng vật, phía bắc có địch đề phòng vạn nhất, không thể đột nhập từ không trung.”

Chu Trúc Thanh: “Ta hiểu. Bản đồ chỗ trồng Bạch Sa là ở khu dân thường, khả năng đây cũng là nơi đun nấu mới khiến nhiều dân thường bị trúng độc như dịch bệnh. Nếu như phá hủy chỗ này, có khi nào dân thường ở đó toàn bộ sẽ bị liên lụy.”

Đới Mộc Bạch: “Không đâu, dân thường thể chất không chịu được độc Bạch Sa lâu ngày, có thể là do ngoài ý muốn Sát Nguyệt Các mới để rò rỉ khí độc khiến họ bị nhiễm. Người điều chế chắc chắn là hồn sư, như vậy mới có thể thu khí.”

Nana: “Cho dù là dân thường, chưa chắc đã tốt, để đến lúc đó hãy xem xét tha hay diệt đi.”

“Được rồi, đến nơi hẵng tính, may mắn bề ngoài phân tộc phía bắc đang diễn vai người tốt, nên thái độ với dân thường vào thành vẫn là coi được. Nana, nhớ cẩn thận đấy.”

“Yên tâm, lão đại.”

Chu Trúc Thanh thở dài chán nản: “Từ giờ đến lúc trời sáng còn ba canh giờ, thật chán. Kế hoạch của tỷ tỷ phiền phức có thực hiện được không đây, Mặc Diệp dù sao cũng là hồn đế.”

Kế hoạch của Chu Trúc Vân, là ba người nhóm Đới Mộc Bạch phải biến mất ngoài tầm nhìn của mật thám Sát Nguyệt Các cài xung quanh bọn họ, từ giờ một chút sơ suất, sẽ dẫn đến họa đế quốc. Tuy nhiên, như Chu Trúc Thanh đang bận tâm, họ sẽ đấu với người của phe mình diễn nên một vở khổ nhục kế, mà hiện tại đội trưởng đội kỵ binh hoàng gia, Mặc Diệp thực lực cường đại hơn họ nhiều.

Về điều này, có người thật may mắn, có nên nói là ‘chó ngáp phải ruồi’?

Nana cười gian xảo: “Hehe, hồn đế thì có là gì, hai người xem đây là ai?”

Nana hất hất cằm chỉ một hướng, nơi đó dần xuất hiện bóng người. Thấy rõ, Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh kinh ngạc đồng thời hô lên: “Tư Nặc!”

Nana đứng dậy đi đến chỗ ‘Tư Nặc’ đắc ý vỗ vai hắn: “Đúng nha, may mà lúc đó ta thông minh giữ hình nhân này lại, nhưng cái tên Tư Nặc xấu quá đi, ta gọi nó là, Thuộc Hạ Của Nana!”

“Thuộc Hạ Của Nana, tên kiểu gì vậy?” Đới Mộc Bạch nhíu mày, trình độ đặt tên của Nana vẫn là quá kém.

Nana: “Có gì không đúng sao?”

Chu Trúc Thanh cười trừ: “Cũng không có gì không đúng, nhưng nó, quá dài. A, hay ngươi gọi là Tùy đi, tùy trong tùy tùng.”

“Tùy sao? Tùy tùng, tùy ý, tùy ta xử lý.” Nana nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lúc sau mới phấn khích gật đầu: “Hảo a, vậy tên nó sẽ gọi Tùy.”

Tùy, hình nhân Tư Nặc hồn đấu la, được Lam Mỵ gia cố khả năng tồn tại tối đa là mười lăm ngày, công dụng, như tên.

Sáng hôm sau, bốn người Chu Trúc Vân, Chu Trúc Thanh, Đới Mộc Bạch và Nana cùng đoàn hộ tống do Mặc Diệp chỉ huy khởi hành trở về Tinh La thành.

Chu Trúc Vân khuôn mặt bất đắc dĩ ngồi nhìn ba người đối diện trước mặt, tặc lưỡi: “Thật quá giống đi, làm ta nhìn cũng giật mình.”

Ở một nơi khác giữa thành Tinh La và Cung Pháp Nhĩ Thành.

Nana vòng tay cột lại cái khăn che mặt, nói với Đới Mộc Bạch: “Lão đại, ta run quá, lần đầu ta dùng ám khí đấy, lỡ bắn chết người thì sao?”

Đới Mộc Bạch khuôn mặt lộ ra một con mắt liếc Nana: “Ta đã mài tròn hết rồi, ba canh giờ đấy, tay cũng muốn gãy tới nơi, ngươi cứ yên tâm bắn loạn xạ là được, hơn nữa đội kỵ binh của Tinh La không đến nỗi phế, cùng lắm dưỡng thương vài tuần là khỏi.”

“Vậy được, mà ta có lỡ giết thì đừng trách ta đấy.”

Đới Mộc Bạch nhất quyết im lặng, hắn đã giải thích cho Nana tận en nờ lần. Vậy mà Nana vẫn rất lo lắng, chẳng phải lúc giết hắc y nhân xuống tay ghê lắm sao?

Nana lau lau chiếc Chư Cát Thần Nỏ cùng Hàm Sa Xạ Ảnh, trong lòng hồi hộp, đối kẻ ác thì Nana sẽ là ác nhân, còn đối người vô tội, nói đánh họ bị thương thật không dám.

Đoàn hộ tống của Mặc Diệp rời đi Cung Pháp Nhĩ Thành được hai canh giờ, hiện tại họ đang đi qua con đường giữa đồng cỏ lau, nơi đây cỏ lên hai bên cao tầm 1m5, nếu như có kẻ địch tập kích, hẳn là sẽ chọn nơi này, vì thế Mặc Diệp mỗi lần đi qua đây đều rất cảnh giác, hôm nay không ngoại lệ, thật tốt khi mọi thứ vẫn bình thường.

Đoàn hộ tống đi qua rất thuận lợi, chỉ không ngờ lúc xe ngựa hoàng gia sắp ra khỏi cánh đồng, bất thình lình xuất hiện một nhóm người hắc y nhân, đoàn hộ tống bị tập kích. Phe địch có sáu người, một trong số đó lại là hồn đấu la, Mặc Diệp anh dũng cùng một số kỵ binh chống đỡ, tuy nhiên cách hai cấp bậc hồn lực nói thắng là không thể, Mặc Diệp bị dồn ép đến lợi hại. Mặt khác phe địch năm kẻ hắc y nhân kia không phóng xuất vũ hồn nhưng tốc độ cực nhanh, mỗi người tay cầm hai kiện vũ khí lạ, bỏ qua phòng thủ của kỵ binh, vô thanh vô tức chỉ chớp mắt đã khiến toàn bộ kỵ binh trọng thương.

Chu Trúc Vân phóng xuất vũ hồn U Minh Linh Miêu chạy tới hợp lực cùng Mặc Diệp đánh hồn đấu la nhưng có vẻ không khả quan cho lắm. Ba người Đới Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh, Nana cũng chiến đấu nhưng họ còn chẳng bằng kỵ binh, ba người trúng chiêu của đám hắc y còn nhanh hơn, và thế là năm tên hắc y dễ dàng khống chế đánh hôn mê ba người, bắt bọn họ đi trước sự hoảng hốt của Chu Trúc Vân, Mặc Diệp và đội kỵ binh.

Mục tiêu đã bắt được, tên hồn đấu la nhanh chóng đánh bật Chu Trúc Vân và Mặc Diệp, đuổi theo đồng bọn.

Chu Trúc Vân tuyệt vọng ngã khụy xuống đất gào thét: “Khốn kiếp, bọn chúng là kẻ nào? Muội muội của ta!”

Nhận ra tình huống lúc này, Mặc Diệp một phát quỳ thẳng gối đối Chu Trúc Vân nhận tội: “Công chúa, là ta thất trách, ta sẽ chịu mọi trách nhiệm.”

Chu Trúc Vân nhếch môi, đột ngột thay đổi thái độ giận giữ đứng người lên hét lớn: “Chỉ bằng ngươi? Kẻ địch không cố ý giết người, hẳn muốn bắt con tin, còn không mau chấn chỉnh đội ngũ, ta sẽ về hoàng cung xin viện binh, lập tức tìm tung tích của họ cho ta, hừ!”

Chu Trúc Vân thật tức giận nhảy lên Hắc Mã phi nước đại, nháy mắt đã theo hướng Tinh La thành mà biến mất. Mặc Diệp kiểm tra lại đội ngũ thấy họ đều bị thương mà không mất mạng, thoáng an tâm. Hắn cao giọng nói lớn.

“Kỵ binh hoàng gia nghe rõ, những ai còn có thể đứng dậy, ra sức tìm kiếm xung quanh, tin chắc kẻ địch chưa đi xa. Lần này thất trách là lỗi của chúng ta, quay về sẽ nhất quyết chịu phạt.”

“Tuân lệnh.”

Đội kỵ binh hoàng gia hai phần bị thương nghiêm trọng, còn lại kỵ binh đều vội vã len lỏi trong cánh đồng lau tìm kiếm ba người giờ đang vui vẻ cười khoái chí ở nơi nào đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.