Mọi người chăm chú nhìn soi mói, Nana mỉm cười đứng bên trong vòng ánh sáng mới tạo nhìn Phất Lan Đức, nói vọng ra:
“Nha, đây là hồn kĩ thứ ba của cháu tên Điệp Thần Bảo Hộ. Là hồn kĩ phòng ngự lấy được từ Quang Minh Quy ngàn năm.”
Phất Lan Đức không biết nói gì cho phải, đại sư thì đã hiểu, vuốt cằm nói:
“Lực phòng ngự của Quang Minh Quy rất lớn, đó là lí do ngươi và Tiểu Vũ phải đợi trời tối?”
“Vâng đại sư, vòng phòng ngự tạo nên dưới sự bổ trợ của Điệp Thần Trượng, tiêu hao ít hồn lực, có thể diện rộng thi triển trong đường kính 50m. Tuyệt đối phòng ngự, chỉ cần em không tiêu hao hết hồn lực, không thể phá bỏ.”
“Ngươi nói là… Tuyệt đối!” Đại sư hết sức kinh ngạc, Quang Minh Quy ngàn năm có thể cho hồn kĩ mạnh như vậy? Nana nếu có đậu hủ của Áo Tư Ca cung cấp hồn lực, chẳng phải sẽ là vô địch phòng ngự sao.
“Vâng, ngài có thể kiểm tra.” Nana rất tự tin.
Phất Lan Đức giờ mới lên tiếng:
“Tần Minh, ngươi thử xem.”
“Thầy, ta, ta sao có thể đánh Nana học muội!”
“Ngươi đang xem thường hồn kĩ của ta?”
Thấy Nana cau mày, Tần Minh bất đắc dĩ vung nắm đấm đánh trên vòng ánh sáng, hiển nhiên là không dùng toàn lực.
Đại sư cũng muốn tìm hiểu kĩ hơn về hồn kĩ này, một lần nữa bảo Tần Minh dùng ngay hồn kĩ thứ sáu của hắn. Tần Minh cắn răng làm theo. Nana trong lòng khó chịu, thầm nhủ là do hắn đang xem thường cô.
Tính tuyệt đối chưa thể kiểm tra nhưng như Nana đã nói, hồn kĩ thứ sáu của một hồn đế là Tần Minh cũng không mảy may làm vòng ánh sáng rung động, Nana vẻ mặt rất đắc ý.
“Được rồi, chớ vui mừng quá sớm. Mặc dù thu được chỗ tốt nhưng lỗi là không thể tha. Phạt ngươi một tháng không được rời khỏi phòng nửa bước, hảo hảo tu luyện củng cố hồn lực.”
“Phất gia gia, không ra ngoài một tháng chẳng phải sẽ buồn chết sao!” Nana tức dậm chân.
“Phải không? Sao ta nhớ ngươi đã từng tự cấm túc hai tháng.”
“Đó là… Là vì, aiza lúc đó không tính. Bây giờ thì khác, cháu còn muốn đi nhìn xem Thiên Đấu thành, rộng lớn như vậy, hai tháng qua tu luyện đã không được đi chơi.”
Tiểu Vũ bước lên bênh vực Nana:
“Đúng vậy viện trưởng, lần này Nana mới phạm lỗi lần đầu, ngài có thể không phạt?”
“Thầy, ta cũng cảm thấy…”
“Tần Minh, Tiểu Vũ, hai ngươi không được nói giúp cho nó, lần đầu không phạt vậy nếu lại có lần sau đâu. Tiểu Vũ, ngươi giúp nó phạm lỗi, cũng cấm túc nửa tháng. Được rồi, Tần Minh đưa hai đứa nó về, chú ý không được để chúng trốn, nhất là tiểu quái vật này.” Chỉ Nana, Phất Lan Đức nghiêm khắc nói.
“Ai cần hắn chú ý chứ, hừ.” Nana giận dỗi đi ra, lúc lướt qua Tiểu Vũ còn nhỏ giọng nói câu “Xin lỗi ngươi!”
Tiểu Vũ lắc đầu, cũng đi về phòng riêng của mình.
Lại một tháng nhốt mình trong phòng, nhưng lần này không lấy lý do tu luyện, cũng không cần đóng kín cửa. Nana thường hay ngồi trên ban công vuốt ve tiểu Tuyết, con cáo nhỏ ngoan ngoãn ngủ trong lòng bàn tay cô.
Tần Minh biết Nana thích màu lam, hắn hay ra ngoài mua những thứ đồ màu lam như kẹp tóc, vòng tay để làm cô vui. Mỗi lúc hắn đến, Nana đều đóng cửa cái rầm, hắn cũng chỉ lặng lẽ để đồ xuống trên ban công rồi đi.
Kết thúc một tháng, Nana bước ra ngoài, sáu người đều đã ở trong sân nhỏ kí túc xá đợi cô, khoe với cô bọn họ toàn bộ đã là hồn tôn. Nana rất vui, nghĩ nghĩ lại đưa ra yêu cầu:
“Ta thấy, chắc mọi người vẫn chưa quen với hồn kĩ mới của mình. Hay chúng ta luyện tập một chút, đấu đối kháng, thế nào?”
“Haha, ta thấy ý tưởng rất hay. Chị Tiểu Vũ đã lâu không luyện gân cốt.” Tiểu Vũ bẻ ngón tay kêu răng rắc, Áo Tư Ca và Mã Hồng Tuấn sợ đến nỗi ôm chầm lấy
nhau.
Những người khác tỏ ra thích thú, vậy là trận đấu đã được quyết định. Đới Mộc Bạch đứng ra chia đội:
“Ta, tiểu Áo, Trúc Thanh một đội. Nana, Vinh Vinh, Tiểu Vũ cùng tên mập một đội, được không?”
“Được, Đới lão đại.” Tất cả đều rất hào hứng.
Đới Mộc Bạch nói tiếp:
“Chúng ta sẽ đấu trong vòng một nén nhang, mỗi người cắm một chiếc lá cây, lấy được hết lá của đối thủ sẽ thắng. Minh bạch sao?”
“Đới lão đại, ngươi làm thế không phải đội ngươi bị thiệt sao?” Vinh Vinh thắc mắc.
“Không sao, ta là lão đại, hồn lực trong các ngươi cũng cao nhất. Quyết định vậy đi.”
Nana tập trung người trong đội rồi nói gì đó, mọi người đều gật đầu cười rất nham hiểm.
Xếp xong đội hình, Đới Mộc Bạch hô bắt đầu, ngay lập tức hắn cùng Trúc Thanh ăn vào Nấm Bay của Áo Tư Ca, Nấm Bay có thể bay trong một phút với tốc độ cực nhanh, mới nhân lúc đối thủ không kịp phản ứng mà lao vào giật lá. Chiến thuật không tệ nhưng đội Nana lại không thèm động, bọn hắn đứng gần nhau chỉ đứng đó chống eo mà cười, Đới Mộc Bạch cùng Trúc Thanh đang trên đường bay nhanh, lúc đến gần liền bị đụng vào một vòng ánh sáng bật ra ngoài, đầu như nổi một cái u. Mã Hồng Tuấn cười lăn lóc:
“Không tệ a Nana, haha.”
Áo Tư Ca thấy vậy chạy lại hùng hổ nói:
“Tên mập, các ngươi chơi ăn gian.”
“Đây là hồn kĩ của Nana, ăn gian nơi nào chứ, bọn ta còn chưa lấy lá mà, đúng không?”
“Ta không phục, đã nói đối kháng, còn phòng ngự kiểu này thì đấu kiểu gì!”
“Dừng lại, tiểu Áo. Ta đây còn chưa nói gì, ngươi hùng hổ gì chứ?” Đới Mộc Bạch xoa xoa cái trán.
Nana cười đến chảy nước mắt, lần đầu tiên thấy lão đại bộ dạng khó coi như vậy. Thu hồi vòng phòng ngự rồi đến đỡ Trúc Thanh từ dưới đất lên, Nana một bộ ngây thơ:
“Xin lỗi hai người, vậy là mọi người biết hồn kĩ thứ ba của ta rồi đấy. Cơ mà lúc đầu lão đại đã tốc độ lao đến như vậy, bọn ta thua là chắc rồi, cũng không có tính cạnh tranh đi.”
“Muốn cạnh tranh? Ta giúp ngươi!”
“Nhị Long lão sư?” Nana giật mình quay đầu lại, thấy Nhị Long cùng Phất Lan Đức, đại sư cùng Tần Minh cũng tới.
Đại sư ho nhẹ một cái rồi nói:
“Ta thấy để các ngươi cùng đánh cũng hay, tập một chút kĩ năng thực chiến. Các ngươi tự mình không thể thi triển hết năng lực, vậy thì để Nhị Long đánh đi.”
Tần Minh bước lên ngăn cản:
“Đại sư, cô Nhị Long là hồn thánh, sợ rằng có chút nặng tay.”
Phất Lan Đức nhìn hắn một chút, không hài lòng nói:
“Tần Minh, ngươi từ lúc nào trở nên hồ đồ như vậy. Ngươi nghĩ Nhị Long sẽ không khống chế được làm bọn nhỏ bị thương sao?”
Tần Minh cắn môi nhận lỗi:
“Xin lỗi cô Nhị Long, ta nghi ngờ ngài rồi.”
“Không sao, đám tiểu quái này đúng là cần phải đánh nặng tay.” Nhị Long cũng là một bộ dáng hào hứng, dùng ánh mắt như muốn nói “các ngươi chuẩn bị chịu tra tấn đi”.
Đại sư tằng hắng một cái, nhìn bảy người dặn dò:
“Các ngươi có hệ trị liệu hồn sư, không cần lo, chỉ cần không dùng phòng ngự là được. Phải không, Nana?”
Nana khóe miệng giật giật, có thể nói không sao?
Và rồi, một yêu cầu nhỏ trong lúc nhất thời đã mở ra một cuộc huấn luyện gian khổ mới.