Đã đợi một lúc lâu, trời đã gần tối mà chưa thấy ba người ra, bốn nữ lại bắt đầu “lo lắng”, Ninh Vinh Vinh nghiến răng.
“Tiện nhân Áo, nếu dám làm gì, ta sẽ vặn cổ hắn.”
“Hừ, Mộc Bạch ngươi chết chắc rồi!”
Nana ôm trán thầm than: Là họa thì không thể tránh.
Một lát sau có động tĩnh, cả bốn người đều tập trung lại. Là tiểu Tuyết, nó miệng cứ ô ô lấy chân nhỏ mà chỉ vào trong Túy Tiên Các. Nana cảm giác không ổn.
“Chúng ta vào thôi, họ gặp rắc rối rồi.”
“Chúng ta sao vào được, là thanh lâu đó.” Vinh Vinh bối rối.
“Không sao, chúng ta… nhảy tường.”
Và thế là theo đề nghị của Nana cả bốn nữ đã phóng người lên không một tiếng động vào Túy Tiên Các. Theo tiểu Tuyểt, họ đã đến một biệt viện phía sâu trong.
Hai tên làm hại Nana sau khi lấy tiền của Mạc Nhiên đã đến bao luôn biệt biện này ăn chơi trác táng mấy ngày qua. Lúc đang say sưa thì bị ba người Đới Mộc Bạch, Áo Tư Ca và Mã Hồng Tuấn xông vào phá hỏng, bọn hắn điên lên xuất vũ hồn đánh nhau. Bốn nữ giờ đây đang nằm trên mái nhà quan chiến.
“Là hai tên hồn tông, chả trách lại kéo dài thời gian như vậy. Vinh Vinh, trước giúp bọn hắn bổ trợ, chúng ta sẽ xem xét trong phòng xem có tìm được chứng cứ không? Trúc Thanh bảo vệ Vinh Vinh nhé!”
“Được.”
Nana nói xong cùng Tiểu Vũ theo hướng cửa sổ mà vào trong phòng ngủ của hai tên đó, thấy hai nữ tử quần áo không chỉnh tề đang ngồi run rẩy nhìn trận đánh trong sân. Nana vung tay dùng dây leo trói hai người kín mít, bắt đầu trong phòng lục tung.
Đới Mộc Bạch và Mã Hồng Tuấn hồn lực yếu hơn hai tên kia dưới sự bổ trợ của Áo Tư Ca mà đánh hòa nhưng có vẻ muốn bắt là không có khả năng. Đúng lúc đã mệt thì trên người lại sáng lên ba đạo ánh sáng màu hồng, thấy thế cả hai hưng phấn mà hét lên.
“Cuối cùng cũng đến rồi, xem ta xử lí hai con bò mộng này đây!”
Vinh Vinh bổ trợ tăng mẫn, hồn, lực đã đến, vừa kịp lúc gia tăng trận đánh. Vũ hồn của hai tên kia là Địa Ngưu, hệ cường công kiêm phòng ngự, rất khó xơi.
Trong phòng, Nana chưa tìm được gì cả, chỉ kiếm được một bọc toàn là kim hồn tệ, thấy Nana cất nó vào giới tử, Tiểu Vũ kinh ngạc:
“Nana, ngươi định trộm sao?”
“Ta đưa về cho gia gia, khẳng định ông rất vui vẻ, lại nói bọn hắn kiếm được chỗ này là nhờ ta đi, ta lấy cũng đâu có sai.”
“Haha, ngươi thật là, bị lây nhiễm tính khí của viện trưởng đi. Nana, đó là cái gì?”
Tiểu Vũ phát hiện trên nóc tủ phía trong có một cái bình nhỏ, phóng người lên lấy xuống, Nana ngửi xong vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
“Tiểu Vũ, ngươi thật giỏi, chính là thứ đó.”
“Được, chúng ta trở về.”
Ngoài sân chiến đấu đã đến khúc dạo cuối, Đới Mộc Bạch được Áo Tư Ca và Vinh Vinh phụ trợ sức lực cũng không kém hai tên hồn tông, đã phá tan phòng ngự, Mã Hồng Tuấn dùng lửa Phượng Hoàng từ phía trên thiêu đốt khiến bọn chúng không thể đứng dậy nổi. Nana vừa lúc đi ra thấy thế không khỏi cười lớn la lên.
“Là bò nướng BBQ, hahaha!”
Tiểu Vũ mờ mịt.
“Bò nướng BBQ là gì?”
“Haha, không gì. Chúng ta lại xem.”
Nana tiến lại cũng không quên trói chặt hai tên hồn tông bằng dây leo, hơi cúi người nhìn hai tên đang quỳ dưới mặt đất mà nói bằng giọng điệu ngây thơ.
“Nhận ra ta không?” Vừa nói vừa lắc lắc bình thuốc nhỏ.
Hai tên này giờ thấy Nana là như thấy quỷ một dạng, im thin thít. Nana trói miệng chúng rồi đứng thẳng người nói với Đới Mộc Bạch.
“Lão đại, phiền ngươi đưa hai tên này lặng lẽ về học viện, ngày mai chúng ta sẽ tặng Mạc Nhiên một phần đại lễ.”
“Không thành vấn đề, chúng ta cũng trở về ăn cơm thôi.”
Đới Mộc Bạch hai tay xách hai tên hồn tông, bảy người cùng lao ra Túy Tiên Các vẫn không một tiếng động.
Đã gần đến học viện, Tiểu Vũ nhớ ra chuyện gì quay sang hỏi Nana.
“Nana, ngươi có quên gì không?”
“Hả?” Nana hoàn toàn không biết.
“Hai nữ tử kia…”
“Ha ha, chắc là sẽ có người đến cởi trói thôi ha.” Nana dùng ngón tay gãi gãi chút cằm, thật là đã quên mất.
Trong kí túc xá, Phất Lan Đức, đại sư cùng Tần Minh đang đợi. Thấy Đới Mộc Bạch xách về hai người mặt mày dữ tợn đang bị trói, họ liền hiểu ra. Tần Minh xông lên định đánh hai tên đó thì Nana nhảy ra ngăn hắn lại.
“Tần Minh, ta cần bọn chúng nguyên vẹn để đối chất, ngày mai sẽ để ngươi đánh.”
Tần Minh nhìn Nana rồi quay mặt đi, nén giận. Phất Lan Đức hỏi:
“Nana, có manh mối gì nữa không?”
“Có đây, gia gia.”
“Đây, ngươi đang đùa ta hả. Kim hồn tệ này là thế nào?”
Nana cười.
“Là thù lao bọn họ nhận được khi giết cháu đó. Thật là, ít như vậy, lẽ ra phải được nhiều hơn chứ!”
Phất Lan Đức gõ cho Nana một cái.
“Còn đùa được, nghiêm túc cho ta.”
Nana mặt mày bí xị lấy ra một cái bình nhỏ.
“Đây là Tiểu Vũ tìm được, gia gia xem.”
Đại sư tiến lên cầm lấy chiếc bình rồi nói:
“Không sai, chính nó. Nhìn bình này đã sử dụng hơn phân nửa, lúc trước đối Nana hạ thủ cũng rất nặng tay.”
Nana thở dài hỏi đại sư.
“Mặc dù có nhân chứng vật chứng nhưng em sợ cô ta sống chết không nhận làm sao bây giờ?”
“Vậy thì trực tiếp đổ lên người cô ta rồi ném vào rừng.” Tiểu Vũ hùng hổ nói.
“Không được manh động, gia thế của nó cũng có tiếng ở Thiên Đấu thành, không dễ giải quyết.” Vẫn là đại sư giữ được bình tĩnh.
Nana nhìn mọi người lo lắng cũng không tiện nói thêm gì nữa. Lúc sau mới mở miệng.
“Ngày mai thì ngày mai tính vậy, ta không ngại tranh cãi với cô ta. Giờ chúng ta đi ăn thôi, mọi người chắc là chưa ăn đi.”
Phất Lan Đức cười haha.
“Đúng vậy đây, chờ đám tiểu quái vật các ngươi cùng ăn.”