Thiên Minh nhìn Nana thân váy trắng nhuốm máu thì kinh ngạc và lo lắng. Hắn tự nhiên mà bắt lấy bả vai Nana xoay một vòng, bất ngờ nên Nana cũng không kịp phản ứng. Thiên Minh quan tâm hỏi:
“Sở Phượng Na, ngươi đây xảy ra chuyện gì? Sao váy áo lại thành ra như vậy?”
“Aiza, ta không có thời gian giải thích đâu, ta muốn vào phòng đấu giá tìm một người, ngươi có thể giúp ta không?”
“Tất nhiên rồi, ta là thiếu gia của phòng đấu giá này mà.”
Nana mừng rỡ vỗ tay một cái.
“Thật quá tốt, gặp ngươi thật may mắn!”
“Sở Phượng Na, lúc trước ngươi mặc đồng phục màu lục cũng rất đáng yêu nhưng ta thấy giờ ngươi hợp với màu trắng hơn đấy!”
Nghe Thiên Minh khen Nana hơi lúng túng gãi gãi đầu.
“Haha, nhưng ta thích là màu…”
“Nói, chuyện, chính!” Tần Minh toàn thân đã phát hỏa, nắm chặt hai tay gằn giọng nghe rất đáng sợ.
Đường Tam thấy thế biết thân biết phận đưa lệnh bài cho Nana, Nana cũng không để ý thái độ của Tần Minh, ngược lại là chú ý điều tra hơn.
“Thiên Minh, ngươi biết người mang lệnh bài này sao?”
“Ta biết, là phó chủ quản phòng đấu giá, ta hay gọi Mạt Phó, hắn lùn nhưng rất mập.”
“Tốt quá, chính hắn rồi, mau đưa ta đi nhanh, không có thời gian đâu.”
Nana túm lấy tay của Thiên Minh mà lôi hắn vào trong, còn quên mất ai mới là người dẫn đường. Thiên Minh cười tủm tỉm bước nhanh đi phía trước, còn cố ý ghé sát Nana hỏi:
“Tên cao lớn kia là ai vậy?”
Nana quay lại nhìn Tần Minh cười rất là gian tà, không để ý đến nét mặt Tần Minh bây giờ là không nhìn rõ màu sắc.
“Hắn là tiểu Tần, vệ sĩ của ta.”
“Ồ, trông thật hung dữ.”
Tiểu Tần? Vệ sĩ? Sáu người Thất Quái đã nhanh chân tránh sang một bên nếu không giờ họ đã thành thịt nướng trên bàn người khác.
Thiên Minh đưa Nana tới một căn phòng rộng rãi xa hoa để cô ngồi chờ, hắn đi gọi Mạt Phó. Áo Tư Ca và Mã Hồng Tuấn nhảy nhót lung tung sờ những thứ đồ trong phòng vừa xuýt xoa, Thiên Minh đích thực là quá giàu.
Tiểu Vũ đến chỗ Nana ghé tai nói nhỏ:
“Ta trông, Tần Minh học trưởng sắc mặt không tốt cho lắm.”
“Không lẽ đánh nhau bị thương?” Nana nhíu mày. Sao không nói để ta chữa trị cho.
Tiểu Vũ xem xem Nana thì thôi chán không nói nữa, Nana tưởng Tần Minh bị thương thật, tiến tới hỏi:
“Ngươi bị thương ở đâu? Sao lúc trước không nói ta trị liệu?”
Tần Minh nhìn Nana một cái thật sâu rồi quay mặt đi nơi khác nói nhỏ:
“Ngươi không biết chữa.”
Nana khó hiểu định nói nhưng đúng lúc Thiên Minh đi vào cùng Mạt Phó, Nana lại lập tức chạy đến chỗ hắn.
“Sở Phượng Na, hắn là Mạt Phó. Có việc gì ngươi cứ hỏi hắn đi, ta ở đây, đừng lo.”
Nana rất cảm kích gật đầu, tới chỗ Mạt Phó hỏi thẳng.
“Ngươi biết Tuyết Hồ?”
Mạt Phó giật mình, sau lại bĩnh tĩnh nói.
“Ta không biết tiểu thư có ý gì?”
Rầm, một đám dây leo lập tức từ xung quanh trói hắn ta thành một cái kén dựng đứng. Mạt Phó không phải hồn sư, nhưng lại rất có tài trong việc giám định hàng hóa nên ở phòng đấu giá địa vị rất cao, chỉ xếp sau chủ quản là cha của Thiên Minh và Thiên Minh.
Bị trói, Mạt Phó hốt hoảng khóc không ra nước mắt nói:
“Tiểu thư, tiểu thư định làm gì? Ta thật sự không biết cô nói gì mà!”
“Còn cứng miệng!”
Một cái dây leo hung dữ quất ngang mặt ông ta. Mạt Phó sợ chết khiếp, run giọng nhận tội.
“Ta, ta chỉ là trung gian trao đổi thôi, ta không bắt nó.”
“Vậy ngươi làm cách nào liên lạc với bọn kia, cùng cách liên lạc với người mua?” Đường Tam tiến lên hỏi Mạt Phó.
“Ta làm ở phòng đấu giá quen biết nhiều người có tiền, bọn họ than với ta là không muốn đi tìm hồn thú sợ nguy hiểm. Ta thấy đây là mối làm ăn tốt nên đã tìm đến mấy tên hồn sư mạnh mẽ bàn việc làm ăn, nhưng bọn ta cũng không hợp tác chặt chẽ, ta chỉ gặp chúng khi có người đặt mua.” Mạt Phó thành thật khai ra.
Tiểu Vũ ánh mắt căm hận hỏi:
“Ngươi nói, nhiều người đặt mua, nhiều là bao nhiêu?”
“Ta cũng không nhớ rõ…”
Phụp!
“Tiểu Vũ, bình tĩnh lại!”
Nana kinh hoảng hét lên, nhanh chóng phóng ra Điệp Thần Trượng. Tiểu Vũ nghe đến có rất nhiều hồn thú bị buôn bán trước đó thì không khống chế được nhảy tới đá Mạt Phó, sức lực mạnh tới nỗi đám dây leo cũng bị đứt một phần. Mạt Phó là thường dân sao có thể chịu được, may nhờ có Nana không thì đầu của ông ta giờ đã đính trong tường làm đồ trang trí. Thiên Minh lúc này mới biết Nana là song sinh vũ hồn còn rất mạnh mẽ thì không khỏi thêm một chút lòng ái mộ.
“Nana, tên đê tiện không bằng cầm thú này, ngươi cần gì giữ mạng cho hắn!”
“Tiểu Vũ, ta biết, nhưng giờ hắn còn có tác dụng. Ngươi quên việc chúng ta phải làm sau khi bắt được bọn người kia sao?”
Tiểu Vũ cắn răng thật chặt, Vinh Vinh và Trúc Thanh tiến tới đỡ cô ngồi xuống ghế. Nana ánh mắt sắc lạnh nhìn Mạt Phó.
“Hợp tác hoặc… Chết.”
Mạt Phó bây giờ đã sợ run cầm cập, không biết ông ta có tè ra quần không nữa. Gật đầu lia lịa.
“Tốt, xem như ngươi biết điều. Tam ca, ngươi có ý gì không?”
Đường Tam vuốt chút cằm, nhanh chóng tổng hợp lại tất cả thông tin, ra kế sách.
“Trước đây muốn bắt ba tên hồn vương kia nhưng có vẻ muốn dụ tên kia ra không dễ, bọn chúng cũng chỉ hợp tác làm ăn. Ta nghĩ, có thể đóng giả người mua? Chẳng phải tên hồn đế đang đi săn Tuyết Ưng sao, chúng ta vừa hay có một hồn sư loại điểu đây!”
Thiên Minh nghe tới hồn đế thì lo lắng, đến cắt ngang lời Đường Tam, bắt bả vai Nana xoay về phía mình.
“Nana, ngươi muốn đấu với nhiều như vậy hồn đế hồn vương, không được đâu. Ngươi chờ ta, ta nói cha ta điều cao thủ đi.”
Mọi người không chú ý rằng Thiên Minh đã đổi cách xưng hô gọi Nana nhưng có một người thì không chắc. Tần Minh ánh mắt phát ra tia sét đến nhanh chỗ Thiên Minh giật Nana rồi gằn giọng nói:
“Không cần ngươi lo. Nana ta sẽ tự bảo vệ.”
Nana ngơ ngác nhìn sáu người khác, tất cả đều ngoảy mặt đi như không thấy gì. Nana chỉ đành bước lên ngăn giữa hai người nói lớn:
“Tránh ra nào, Tam ca còn muốn bàn kế hoạch đây. Thiên Minh không cần lo lắng, tránh đánh rắn động cỏ, tiểu Tần cũng là hồn đế. Bọn ta đều là hồn tôn giải quyết vài tên hồn vương cỏn con không thành vấn đề.”
Thiên Minh nghe Nana nói thì kinh ngạc, những người này đều cùng lắm 13, 14 tuổi, vậy mà là hồn tôn! Còn có hồn đế!
Tần Minh thấy Thiên Minh thái độ thì đắc ý ngồi xuống ghế. Đường Tam ho mấy cái rồi tiếp tục nói.
“Tần ca sẽ cùng Hồng Tuấn đóng giả người mua Tuyết Ưng, Tần ca hiện giờ có thẻ người thần bí nên không bị phát hiện thực lực, bọn chúng sẽ không nghi ngờ. Mạt Phó vẫn đóng vai trò trung gian, lập tức đi thông báo cho ba tên kia, nói ngày mai bọn ta muốn xem trực tiếp Tuyết Ưng ở rừng. Được chứ, Mạt Phó?”
Mạt Phó gật đầu lia lịa.
Nana nhìn Mạt Phó kiểu gì cũng không đáng tin, đứng thản nhiên như đang ngắm móng tay nói:
“Tam ca, ta nhớ ngươi có một loại độc hai ngày sau mới phát tác, lục phủ ngũ tạng như bị ngàn kiến cắn, đau khổ tự moi tim mà chết?”
Đường Tam nghe Nana nói thì bật cười, cũng hợp tác lấy ra một cái bình nhỏ đưa cho cô. Nana cầm lấy đưa lên mũi ngửi, là nước lã, cơ hội tài năng diễn xuất lại bùng lên.
“Ừm, chính là nó. Không mùi không vị, loại độc đáng sợ nhất đại lục.”
Nana nhìn Mạt Phó, mặc cho ông ta la thất thanh dùng một tay bóp miệng đổ hết “thuốc độc” vào.
Áo Tư Ca thấy cảnh này ôm Mã Hồng Tuấn nói nhỏ:
“Nana đúng là ma nữ. Hung dữ như vậy không sợ không có phu quân sao?”
Lập tức, bốn con mắt ngang tàn quét qua khiến hai người câm nín không dám ho he gì nữa.