Sau khi từ phủ của Nhã Phi trở về Cơ Huyền mới biết trong Tiêu gia có biến động lớn. Gia Liệt gia tộc mời một luyện dược sư nhất phẩm luyện chế hồi xuân tán độc chiếm thị trường hiện nay, làm Tiêu gia rơi vào khó khăn.
Cơ Huyền biết được tin liền khẽ cười, từ trong nạp giới lấy ra một con chim nhỏ – đây là vật liên lạc mà Nhã Phi đưa cho Cơ Huyền lúc trước khi dời đi. Không nghĩ tới đã phải dùng rồi.
Cơ Huyền sử dụng đấu khí viết một đoạn tin nhắn gắn nhắc nhở Phách Mại một chút đoạn thời gian này nên nghiêng về phe nào. Theo Cơ Huyền nhớ chính trong khoảng thời gian này Tiêu Viêm sẽ trở thành dược sư đây.
Cốc Ni đang ở đấu giá hội bỗng nhận được tin tức, đọc xong tin tức Cốc Ni biến sắc. Đấu giá hội lập tức chuẩn bị cự tuyệt với Gia Liệt gia tộc chuẩn bị hợp tác Tiêu gia. Lão lập tức tìm Nhã Phi thông báo về tin tức quan trọng hơn.
– Tiểu đệ đệ à, đệ lại giúp tỷ một việc lớn rồi, thật mong đệ trưởng thành mà, đến lúc đó ta không hề do dự ăn đệ.
Ngồi trong phòng, thân ảnh nữ nhân quyến rũ ngâm mình trong linh dược. Thân hình không bị gò bó bới áo quần làm đôi gò bồng không bị ước thúc mà khiêu ngạo ưỡn thẳng, vòng eo tinh tế phố hợp cặp mông được bao bọc bởi làn da trắng nõn tạo thành hình chữ S ngược hoàn mỹ. Khuôn mặt kiều mị ướt át do dính nước phối hợp với cặp mắt mê li mơ hồ khiến đàn ông trở thành cầm thú.
– Cốc Ni thúc thúc, chuẩn bị xe đến Tiêu gia.
………
– Không biết Nhã Phi tiểu thư hôm nay đến Tiêu gia là có việc gì?
Tiêu Chiến cười dò hỏi.
Nhã Phi cười gật đầu, ưu nhã ngồi xuống chiếc ghế đối diện Tiêu Viêm, nhấp nhấp môi, khẽ cười nói thẳng vào chủ đề:
– Tiêu tộc trưởng, Mễ Đặc Nhĩ đấu giá trường, đã cự tuyệt cung cấp dược liệu cho Gia Liệt gia tộc.
….
Cước bộ chậm lại, Nhã Phi khẽ thở dài:
– Ngươi… Ta nên gọi ngươi là lão tiên sinh, hay là Tiêu Viêm đệ?
Tiêu Viêm nhíu mày, đột nhiên hất hất cằm về một phía:
– Đến kia…..
– Nhận ra rồi?
Tiêu Viêm hàm hồ hỏi.
Ngọc thủ của Nhã Phi gạt đi chiếc lá rơi xuống trên đầu, tùy ý phong tình, làm cho một vị nam tử cách đó không xa đăm đăm nhìn, mím đôi môi đỏ mọng, nói:
– Kỳ thật ta tình nguyện tin tưởng là chính mình đoán sai.
Nghe vậy, đôi mắt híp lại, hàm răng Tiêu Viêm hung hăng cắn vào chiếc lá.
– Ngươi sẽ không định giết người diệt khẩu chứ?
Nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Viêm, Nhã Phi nhất thời có chút sợ hãi nói, chỉ là trong cặp mĩ mâu kia, lại xẹt qua một nét tiếu ý.
– Ta đang tính cưỡng gian ngươi, sau đó vứt xác.
Tiêu Viêm ác độc nói.
Nghe lời nói có chút thô lỗ này, Nhã Phi khẽ cười nhạt nói:
– Tiêu Viêm thiếu gia điều này thì không thể thực hiện đâu, cơ thể này ta đã hứa toàn vẹn đưa nó cho một người rồi. Nên cho dù mất mạng ta cũng bảo vệ nó toàn vẹn, lời như vậy ý nói với ta thì hơn.
Lời của Nhã Phi tuy nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự kiên quyết thậm chí còn có chút sát khí.
Bĩu môi, Tiêu Viêm vặn eo một cái, nếu đã bị nhận ra thân phận, hắn cũng sẽ không quanh co:
– Hắc bào nhân cùng các ngươi nói sinh ý trước kia, đích xác là ta.
– Nữ nhân quá thông minh, nam nhân sẽ không thích.
Liếc mắt nhìn Nhã Phi đã đoán được tám chín phần sự thật, Tiêu Viêm bĩu môi nói.
– Người ta thích một người là đủ còn lại thì mặc kệ ánh mắt của thế nhân.
Nhã Phi nhíu mày, trong giọng nói có vài phần khinh thường.
Nhã Phi thản nhiên nói:
– Ngươi hẳn là biết ta tìm ngươi làm gì, thân phận của ngươi, tận lực giữ bí mật, việc này đối với mọi người đều có chỗ tốt. Chuyện hợp tác của chúng ta vẫn như bình thường.
Nhã Phi nói xong liền quay người rời đi, một cái bắt tay hữu nghị cũng không làm tựa như muốn tận lực giữ gìn bản thân mình toàn vẹn nhất cho một nam nhân nào đó.
Bóng dáng Nhã Phi thướt tha rời đi Tiêu Viêm nhìn có chút thẫn thờ, hắn thầm nghĩ trong lòng:
– Không biết nam nhân nào bắt được trái tim của yêu tinh này….. Đó đâu phải chuyện của mình.
Tuy vậy nhưng nhìn bóng lưng của Nhã Phi thướt tha quyến rũ, trong lòng bỗng nổi lên một cơn ghen tị kì diệu với người trong lòng của Nhã Phi. Trong tâm của hắn Nhã Phi thỉnh thoảng sẽ quyến rũ hắn, tìm thông tin nhưng hiện giờ tất cả việc đó không còn làm hắn có chút tiếc hận.
Đang ở trong phòng tu luyện Cơ Huyền thấy con chim nhỏ bay về, dồn đâu khí vào nhận được tin tức:
– Tiểu đệ đệ lần ân tình này cứ tính ghi tạm sổ nhé…. Mau trưởng thành đi để có thể ” tính ” sổ một lượt.
________________________________________________
Mấy ngày sau khi Tiêu gia ổn định, Cơ Huyền tính ra ngoài tìm chút đồ tốt để thôn phệ.
Đi quanh phường thị cũng không tìm ra chút đồ tốt gì.
– Hiện giờ thì đi mấy ma hạch cấp thấp còn dùng được nửa rồi, tìm ma hạch cấp cao thì ở đây đâu có bán. Tại hệ thống chết tiệt đó mười vạn kim tệ đổi có hệ thống, đúng là giết người mà.
Hiện giờ Cơ Huyền nghèo rớt mùng tơi, trong người còn lại có vài vạn kim tệ tính thì không ít nhưng cũng không thể mua được cái gì tốt. Mà đấu giá hội thì cậu ngại vào, đã bảo gánh giúp Nhã Phi nay chạy vào chỗ của nàng thì không hay lắm, Cơ Huyền da mặt không dày tới vậy.
Đi quanh thì Cơ Huyền thấy Tiêu Ngọc và Huân Nhi đang bị Gia Liệt tộc bao vây tấn công. Cơ Huyền tính né đi thì hệ thống vang lên:
– Tinh. Nhiệm vụ phát sinh ” Anh hùng cứu mĩ nhân “
+ Yêu cầu: Bảo vệ họ khỏi mấy tên lang sói.
+ Phần thưởng: gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ không phải rất bình thường sao, anh hùng không cần phần thưởng.
+ Hình phạt: đến hai cô nương chân yếu tay mềm kí chủ cũng không giúp được thì kí chủ không nên sống làm gì. Hệ thống sẽ cưỡng chế kí chủ khoả thân chạy trên đường một vòng hô ta không phải nam nhân.
Cơ Huyền nghe xong nhiệm vụ liền tức ê cả răng, phần thưởng không có thì cũng thôi đi nào còn hình phạt như vậy nữa. Nhiều lúc Cơ Huyền hận không thể ném nó xuống hố phân chôn cả đời.
– Tinh. Hệ thống kí chủ liên kết, nếu kí chủ tự nhốt mình vào hố phân thì không phải được rồi sao.
– Mày…. mày giỏi lắm, mày cứ chờ đó.
Tức hộ máu, nhưng không còn cách nào Cơ Huyền tiến tới giúp họ.