Cơ Huyền rời khỏi phủ của Liễu Tịch liền tức tốc rời đi, phương hướng tiến về tiêu gia.
Từ trong màn đêm xuất hiện một thiếu nữ mặc kim sắc váy bào quỷ dị, dưới kim sắc váy bào, một đôi chân ngọc trắng toát mượt mà, giữa không trung vẽ lên đường cong mê người.
Ánh trăng nhàn nhạt, chiếu trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của thiếu nữ, tựa như nữ thần ánh trăng, mĩ lệ mà huyền bí.
Nhìn thiếu nữ xinh đẹp tựa như tiên nữ xuất hiện ở đây Cơ Huyền có chút bất đắc dĩ, không ngờ tình toán đủ đường lại bỏ quên yếu tố quan trọng là Huân Nhi này.
Nhẹ nhàng nhấc đôi chân tuyết trắng bước tới, Huân Nhi sóng mắt lưu chuyển, tùy ý nhẹ giọng dò hỏi:
– Ngươi tới Gia Liệt gia tộc, làm cái gì?
Cơ Huyền không tính trả lời Huân Nhi, cũng không có ý định dây dưa với nàng thêm. Đột nhiên Cơ Huyền nhìn vào hư không lên tiếng:
– Các hạ núp trong tối quan sát lâu rồi sao không tiến ra nói chuyện đi, cứ chốn mãi trong tối thế thật không thích hợp nhỉ.
Huân Nhi thấy Cơ Huyền đột nhiên nói vậy ánh mắt nàng trở nên sắc bén, đấu khí liền toả ra tìm kiếm người ẩn dấu trong tối.
Đang ẩn thân Tiêu Viêm nghe thấy lời Cơ Huyền liền có chút biến sắc, hỏi dược lão:
– Sư phụ, bây giờ làm sao? Sao Vô diện thiếu nên đó biết sự có mặt của chúng ta?
– Có lẽ tên đó đã học được một công pháp cảm ứng nào đó… Hiện giờ tiểu cô nương của ngươi đang dùng đấu khí cảm ứng khắp nơi kiểu gì cũng bị lộ nên chủ động tiến ra thôi.
Từ bóng tối của màn đêm lại quỷ dị xuất hiện thêm một thân ảnh bao trùm hắc bào. Ba thân ảnh quỷ dị cùng nhau xuất hiện, đứng tại ba phía tạo thành một thế cân bằng.
Cơ Huyền thấy Tiêu Viêm xuất hiện liền thở phào nhìn tới Huân Nhi nói:
– Ta nghĩ cô có điều cần nói hắn, hắn có liên quan mật thiết đến Tiêu Viêm ca ca của cô. Không phải cô quan tâm đếm hắn sao.
Huân Nhi nghe ánh mắt sắc bén liền tập chung trên người hắc bào, mày liễu cau lại nhưng không nói lời nào, ngọc thủ trắng nõn giương lên, đầu ngón tay tỏa ra kim sắc hỏa diễm.
Thấy lực chú ý rời khỏi Cơ Huyền liền thở phào, cơ thể thuận thế ngã tới ngõ nhỏ ở sát vách rồi biến mất trong bóng tối. Đến khi hai người kia phản ứng thì đã muộn.
……..
Chạy một mạch về Tiêu gia, rơi xuống bên ngoài phòng mình, sau đó lủi nhanh vào bên trong phòng, nhẹ nhàng đóng kỹ cửa phòng cùng cửa sổ.
Tiến vào phòng, Cơ Huyềm nhanh chóng cởi bỏ mẳt nạ và quần áo, đem thu vào trong nạp giới, lúc này mới nặng nề thở dài một hơi, ngã trên giường, miễn cưỡng nhẹ giọng lẩm bẩm:
– Hù chết tiểu gia ta rồi, may mà ta thông minh.
– Tinh. Hệ thống bắt đầu quá trình hấp thụ và chọn lọc.
Nghe lời thông báo của hệ thống Cơ Huyền nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện. Nguồn hồn lực tiến vào trong cơ thể ôn dưỡng linh hồn cho Cơ Huyền, trong thoáng chốc năng lượng linh hồn cậu mạnh hơn nhiều.
– Tinh. Kí chủ đã đạt được chức danh ” luyện dược sư nhất tinh “.
– Tinh. Kí chủ có muốn loại bỏ đi những kí ức không cần thiết trừ việc liên quan đến dược sư. Tốn 10 điểm hệ thống.
– Đồng ý.
Trong đầu Cơ Huyền tràn vào nhưng hình ảnh liên quan đến luyện dược sư, đan phương, cách luyện đan…..
– Tinh. Kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhận thưởng. Chấp nhận – Từ chối.
– Chấp nhận.
Hắc sắc đấu khí tràn ra, liên tục quay tròn xung quanh cơ thể Cơ Huyền như làn phòng hộ mỏng manh nhưng mạnh mẽ. Cơ Huyền như biến thành một cái hắc động hút hết toàn bộ năng lượng vào trong cơ thể mình, đấu khí trong phòng trở nên loãng hơn, hệ thống đã sử dụng luôn hơn trăm viên ma thạch cấp thấp Cơ Huyền mua về.
Sau một quãng thời gian lực hút giảm dần rồi dừng lại, hắc sắc đấu khí tản đi tan biết trong hư không.
– Phù, cuối cùng cũng quay lại cảnh giới này.
Một thiếu nữ xinh đẹp, mái tóc đen dài buông xuống kiều đồn, đôi mắt tĩnh lặng như làn thu thuỷ, một thân kim sắc váy bào tượng trưng cho sự cao quý. Huân Nhi lặng lẽ thần không biết quỷ không hay tiến nhập vào phòng Cơ Huyền.
– Aaaaaa!!!!
– Aaaaaaa!!!!!
Bỗng trong phòng vang lên hai tiếng hét chói tai. Phân biệt là Cơ Huyền và Huân Nhi.
Huân Nhi hai tay che mắt, tay ngọc chỉ loạn vào trong hư không, mặt nhỏ đỏ ửng mê người hét:
– Sao… Sao ngươi không mặc quần áo gì vậy??? Ngươi có thấy xấu hổ không??? Ngươi tính làm gì hả???
– Aaaa!!!
Lúc này Cơ Huyền đang gần như khoả thân, nên người trừ quần lót ra thì không còn gì. Không thể không nói Cơ Huyền từ nhỏ rèn luyện đấu khí và cơ thể nên hiện giờ cơ thể cậu thật cân đối, săn chắc, múi nào ra múi đấy. Nhưng Huân Nhi nào có thời gian thưởng thức, dù sao cũng là thiếu nữ đang tuổi lớn nên vẫn có sự xấu hổ.
Cơ Huyền là một kẻ rất không biết xấu hổ, thấy Huân Nhi hét lên cậu cũng hét to hơn. May mà địa phương Cơ Huyền ở rất vắng vẻ nếu không chỉ bằng tiếng hét của hai người liền thu hút người của Tiêu gia tới đến lúc đó rửa cũng không sạch.
Huân Nhi thấy Cơ Huyền vẫn đang hét, thậm chí còn to hơn nàng. Mặt nhỏ từ đỏ chuyển sang xanh, từ xanh chuyển sang tím thoạt nhìn rất buồn cười. Nàng gầm lên:
– Câm miệng.
Tính ra Cơ Huyền cũng đủ bản lĩnh, có thể khiến một người cả ngày lạnh nhạt, thánh khiết như Huân Nhi trở lên tức giận tới nỗi gầm lên.
– Ách. Nhìn trộm người ta xong không cho người ta hét đạo lí đâu?
Nghe thấy lời tức giận của Huân Nhi thì Cơ Huyền cũng rất biết điều không hét nữa nhưng vẫn nhỏ giọng nói.
– Tinh. Kí chủ là một đại nam nhân chỉ là bị nhìn thấy chút da thịt thôi mà cũng hét như nữ nhân vậy.
Tiếng hệ thống vang lên trong đầu Cơ Huyền.
– Một cái hệ thống như ngươi thì hiểu cái mông. Thân thể nữ nhân không thể tuỳ tiện nhìn chả nhẽ thân thể nam nhân thì được? Bình đẳng giới đâu, nam nữ bình đẳng ở chỗ nào?
– Nhất là một người thiếu niên đang khát khao tình yêu thuần khiết. Hiện giờ hết rồi, thân thể ta đã bị vấy bẩn, Nhã Phi ta có lỗi với nàng. Híc híc.
Lần đầu tiên hệ thống cạn lời trước Cơ Huyền. Ngươi đủ vô sỉ ngươi thắng.
– Ngươi trước tiên mặc quần áo vào, xong ta với ngươi nói chuyện đàng hoàng.
Huân Nhi xay người ra ngoài, lời nói nàng vọng vào trong phòng.
…….
– Huân Nhi tiểu thư đêm hôm ghé thăm không biết có việc gì chỉ giáo?
Cơ Huyền ăn mặc nghiêm trang ngồi trên ghế, biếng nhác nói.
– Ngươi vì sao phải giết Liễu Tịch. Ngươi đừng cố giả ngu hay tìm cách trốn tránh.
Huân Nhi nhàn nói với Cơ Huyền, dáng vẻ của nàng tựa như nắm hết mọi việc trong lòng bàn tay. Điều đó khiến Cơ Huyền cảm thấy khó chịu.
– Không có lí do gì đặc biệt cả, đơn giản là nhiệm vụ mà ta được giao cho thôi. Cũng không liên quan tới Tiêu Viêm ca ca của cô đâu.
Cơ Huyền biết phủ nhận vô tác dụng, nhún vai nói thẳng.
– Chỉ đơn thuần là vậy sao? Ta không biết ngươi có mưu tính gì ở Tiêu gia nhưng nếu có làm gì tổn thương đến Tiêu Viêm ca ca thì ta sẽ tiêu diệt ngươi.
Huân Nhi nhìn chằm chằm Cơ Huyền nhàn nhạt nói.
Cơ Huyền nghe lời đe doạ của Huân Nhi vẻ mặt biều tình khôi hài. Cơ Huyền nở nụ cười rất thèm đánh nói:
– Huân Nhi tiểu thư thật quan tâm Tiêu Viêm ca ca nha, nhưng lời này từ cô nói ra không phải buồn cười sao? Một kẻ mang mục đích tiếp cận Tiêu gia đi cảnh cáo kẻ khác không nên có mục đích.
– Ngươi có ý gì?
Huân Nhi nghe lời nói của Cơ Huyền lạnh lùng quay lại, một đôi nhãn đồng lấp lánh kim sắc hỏa diễm, kim sắc hỏa diễm giống như tinh linh, nhảy múa theo một quỹ tích kì dị.
Cơ Huyền là một kẻ năm mềm không ăn cứng, dạng tính cách như Huân Nhi cậu đã sớm không ưa. Cơ Huyền nhìn thấy biến hoá của Huân Nhi cũng không lộ ra vẻ gì, bình bình nói:
– Sao, bản thân làm ác thì được nhưng người ta làm thì không cho hả? Đạo lí gì vậy. Nay tính giết người diệt khẩu a, xin lỗi cô chưa đủ khả năng.
– Trả lời ta câu nói vừa nãy của người rốt cuộc có ý gì hả?
Huân Nhi mày liễu cau lại ngọc thủ trắng nõn giương lên, đầu ngón tay tỏa ra kim sắc hỏa diễm nếu Cơ Huyền không trả lời liền động thủ.
– Chậc chậc, ta nói rồi thực lực của cô hiện giờ chưa đủ để làm tổn thương ta đâu. Dù mới người đang quan sát gần đây thì kết quả cũng tượng tự thôi.
Biếc nhác liếc Huân Nhi nói.
Trong lời của Cơ Huyền có ẩn ý khiến tâm Huân Nhi khẽ động, nàng lộ ra sát khí tính thủ tiêu Cơ Huyền nếu cậu không đưa ra câu trả lời thuyết phục
– Ngươi rốt cuộc là ai? Sao có thể biết nhiều vậy? Tộc nào phái ngươi tới?
– Đừng có nghĩ chỉ có mấy cái tộc của các ngươi mới có cường giả chứ quá khinh thường người khác rồi đó tiểu thư Cổ Huân Nhi.
Nghe thấy Cơ Huyền trực tiếp nói ra tên mình, kim sắc hoả diễm đâm tới Cơ Huyền nhưng vừa tiến tới Cơ Huyền liền biến mất… chính xác là bị chôn vùi.
Thấy đòn tấn công của mình dễ dàng bị hoá giải Huân Nhi liền lùi lại phía sau bao trì khoảng cách. Số kim sắc hoả diễm ngưng tụ ngày càng nhiều, nhìn về phía Cơ Huyền đầy lãnh ý.
– Huân Nhi tiểu thư đột nhiên tấn công người khác không phải hành động hay ho đâu. Cổ Nguyên dạy dỗ cô không đến nơi đến chốn nhỉ.
Cơ Huyền nhìn Huân Nhi khinh thường nói.
– Ngươi rốt cuộc là ai? Chả nhẽ ngươi tới Tiêu gia này mục đích là….. Lăng thúc.
Huân Nhi nhìn Cơ Huyền cảm giác nguy hiểm này càng nồng đậm, suy đoán thân phận và lí do của Cơ Huyền ở đây. Suy đoán dẫn tới đáp án đáng sợ nàng gọi người hầu cận thân của nàng, nhưng không thấy Lăng thúc xuất hiện.
– Yên tâm Lăng thúc của cô bây giờ có chút rắc rối không xuất hiện được đâu.
– Còn xin đừng gộp mục đích của ta với của mấy cái viễn cổ tộc các ngươi lại với nhau. Lí do ta ở Tiêu gia này chỉ đơn thuần là trải nhiệm thôi. Haizzz cái lão sư phụ quỷ quái ném ta tới đây rồi bảo ta tự túc làm việc. Thỉnh thoảng cho ta mấy cái nhiệm vụ dở hơi để kiểm tra ta.
Cơ Huyền không để ý tuỳ tiện nói. Trong lời nói còn có chút oán nhận và bất đắc dĩ.
Huân Nhi quan sát Cơ Huyền phân biệt lời thật giả.
– Đừng có nhìn ta như vậy, tất cả đều là thật đó. Nếu mục đích của ta giống mấy cái tộc đó thì đã có vô số cơ hội ra tay rồi còn chờ bị cô tới bắt sao.
Huân Nhi trong tích tắc vô vàn suy nghĩ lướt qua trong đầu Huân Nhi, sau đó nàng thả lỏng, kim sắc hoả diễm tan biến. Mắt đẹp lẳng lặng nhìn Cơ Huyền rồi nói:
– Hi vọng lời của ngươi là thật.
– Ngươi có thể yên tâm. Ngươi đi đường lớn của ngươi ta đi đường nhỏ của ta. Nước sông không phạm nước giếng.
Cơ Huyền lặp lại lần nữa với giọng điệu chắc nịch.
Nghe lời nói của Cơ Huyền không biết Huân Nhi có tin hay không liền ngày ra khỏi phòng cậu.
– Hệ thống, nàng đã rời đi hay chưa?
– Tinh. Không còn cảm nhận được khí tức của nàng.
Hệ thống khẳng định trả lời.
Nghe vậy Cơ Huyền liền như bị rút hết sức lực, ngã xuống bàn.
– Mẹ nó quả thật thót tim mà, may mà trang bức không lộ sở hở nếu không…..
Nghĩ đến hậu quả Cơ Huyền rùng mình một cái, vừa rồi cậu vừa dạo quỷ môn quan một vòng.
– Tinh. Hoàn thành nhiệm vụ ” trang bức “
Tiếng thông báo máy móc của hệ thống vang lên.
Đúng vậy từ lúc nói chuyện với Huân Nhi tới giờ toàn trang bức. Dáng vẻ tự tin, bình tĩnh thong dong đều là giả hết. Thực ra Cơ Huyền sợ tới mức tim ngừng đập tới nơi, may mà vẫn kiên trì không lộ ra sơ hở nếu không…. Nghĩ đến hậu quả xấu nhất mà cậu rùng mình.