Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 296: Sự tình hắc giác vực



Dung phi bất kể là ai tặng lễ vật, đều biểu hiện thần sắc là rất ưa thích.

– Dung phi, đây là Tử Huyễn Hương thú, tuy rằng ma thú này chỉ là ma thú Nhất giai, nhưng mà có nhiều chỗ tốt. Nó thỉnh thoảng xông ra một cổ khói tím, khói tím có tác dụng nâng cao tinh thần, hơn nữa hương khí của nó mê người, được xưng tụng là hương khí tốt nhất. Có Tử Huyễn Hương thú, trong phòng Dung phi từ nay về sau không cần đốt hương.

Một vị đại thần đưa lên một con ma thú hiếm thấy.

– Oa! Điện hạ ngươi xem, thật là Tử Huyễn Hương thú đây? Ta rất thích a!

Nhìn ma thú trước mắt, thân chưa dài đến mười tấc, trên người có lân giáp màu tím, bộ dáng tương đối đáng yêu như con mèo mặc khải giáp trên người. Dung phi rất là hưng phấn kêu lên, một tay ôm lấy Tử Huyễn Hương thú vào trong ngực của nàng.

Nhìn thấy mình đưa lên lễ vật được Dung phi tán thưởng, người kia rất hài lòng trở lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục uống rượu, xem ca múa.

– Thần một thời gian trước tìm được hai gốc Tử Nguyên Linh Chi, đối với đột phá có tương đối hữu dụng nay dâng tặng Dung phi.

Đến cuối cùng, người thanh niên mà Cơ Huyền để ý trước đó đứng lên, lấy hộp ngọc mở ra bên trong chứa hai gốc linh chi màu tím bắt mắt.

Tử Nguyên Linh Chi, đây chính là thứ tốt, có thể trực tiếp hấp thụ vào người. Một gốc có thể giúp một vị Đấu Linh rút ngắn thời gian nửa năm. Mà Dung phi xem ra chỉ là cửu tinh Đấu Linh đấy là còn dựa vào đan dược. Với hai cây linh chi này tương đương một năm tu luyện, tạo cơ may đột phá Đấu Vương.

Dung phi mỉm cười đa ta, để người hầu bê xuống.

– Dung phi, lão già ta không có gì trân quý chỉ chỉ có một kiện bảo kiếm.

Kiếm Hoàng cũng lấy ra đồ vật của mình. Một thanh tam sắc kiếm xuất hiện huyền phù trong hư không, tam sắc kiếm vừa xuất ánh sáng lập loè chói mắt trên không giống như là ngàn vạn điểm tinh quang xuất hiện vào ban ngày.

Kiếm Hoàng điểm ra một chỉ thanh kiếm tam sắc chấn động ,bảo kiếm kêu lên một tiếng, co rút lại đến khi chỉ còn bằng một thanh đoảng kiếm, rồi bay tới tay của ông.

– Đây là Tam Nguyên kiếm, không phải đồ lợi hại gì. Nhưng có khả năng hộ chủ giết địch, chỉ cần Dung phi rót đấu khí vào trong nó sẽ kích phát được uy năng dù Đấu Hoàng cũng kiêng kị. Nhưng này chỉ có thể sử dụng được ba lần. Mỗi lần sử dụng thì đấu khí sẽ ít đi một chút. Cho nên sau khi sử dụng ba lần thì năng lượng bên trong sẽ tan hết đi.

– Kiếm Hoàng tặng món đồ trân quý này khiến tiểu nữ không dám nhận.

Dung phi nghe được Kiếm Hoàng giải thích đương nhiên động rung vô cùng, đây chính là đồ bảo mệnh. Đến Kiếm Hoàng đã nói dù Đấu Hoàng cường giả cũng kiêng kị đủ hiểu.

– Nàng cứ nhận lấy, đây là tấm lòng của Kiếm Hoàng.

Được Lạc Phá Thiên đồng ý, Dung phi tiếp nhận Tam Nguyên kiếm đeo ở bên eo.

Mọi người trong điện cơ bản là tặng xong lễ vật rồi, hiện tại ngay cả Kiếm Hoàng cũng đã đưa lên lễ vật, chính mình còn ngồi ở chỗ này thờ ơ, không khỏi có điểm không khỏi bẽ mặt? Cơ Huyền cũng đứng dậy từ trong giới chỉ lấy ra hai bình ngọc, đi về hướng Dung phi cười nói:

– Tại hạ Cơ Huyền, tặng Dung phi hai hạt đan dược đối với nữ nhân vô cùng hữu dụng, chúc Dung phi thanh xuân thường trú, mỹ lệ như tiên!

– Vân công tử có lòng… Không biết hai loại đan dược này là…..

-Chỉ là có Trú Nhan Đan thể thường trú dung nhan cùng Tú Nghiên Đan khiến dung quang người toả sáng mà thôi!

Cơ Huyền giải thích.

– Thật sao? Lời công tử nói là thật.

Dung phi nghe xong vô cùng kinh hỉ cầm hai bình đan dược lên ưa thích nói:

– Thật sự là quá tốt, hai thứ này có tác dụng định nhan, ta ăn vào từ nay về sau đứng trước mặt điện hạ, vĩnh viễn có bộ mặt trẻ đẹp rồi!

Cuối cùng Dung phi háo hức hỏi Cơ Huyền:

– Ta có thể trực tiếp phục dụng được không?

– Dung phi cứ tự nhiên. Bình bên trái là Trú Nhan đan, bình bên phải là Tú Nghiên đan.

Ngay khi Cơ Huyền nói Dung phi đã trực tiếp nuốt xuống bình chứa Tú Nghiên đan.

– Bây giờ Dung phi hãy vận dụng đấu khí thôi phát dược lực, luyện hóa càng nhanh, hấp thu dược lực càng nhiều, hiệu quả lại càng tốt!

Dung phi theo lời của Cơ Huyền xếp bằng, vận chuyển công pháp hình thành một chu thiên hấp thụ dược lực của đan dược. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người lặng yên không tiếng động.

Sau một khắc đồng hồ Dung phi mở mắt ra, xem ra đã hoàn toàn luyện hóa Tú Nghiên đan. Mày hơi nhíu lại nói:

– Trên mặt giống như có đồ vật gì đó, rất ngứa!

Nàng ở trên mặt vừa sờ, rõ ràng mò xuống một lớp da, cái này lập tức sợ tới mức ánh mắt của nàng trừng được rất tròn, cho là mặt mày của mình bị hủy, thiên tính nữ nhân làm cho nàng thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.’

– Dung nhi, không cần khẩn trương! Người đâu, lấy gương tới!

Lạc Phá Thiên vội vàng an ủi thê tử, giúp đỡ Dung phi lấy màng da trên mặt xuống.

– A…

Mọi người lập tức phát ra một tiếng thét kinh hãi. Trong nội tâm Dung phi khẩn trương, vội vàng nói:

– Điện hạ, có phải là biến dạng rồi không?

– Không phải, nữ nhi bảo bối, chính con nhìn xem!

Hai thị nữ giơ lên một mặt gương đồng cự đại, chiếu ra dung nhan của nàng. Dung phi nhìn mình trong gương, cái miệng nhỏ nhắn không khỏi khẻ nhếch lên, lộ ra biểu lộ vô cùng kinh ngạc.

Trong kính, vẫn là nàng quen thuộc, chính là màu da càng thêm trắng như tuyết, hồng nhuận, lông mày càng thêm đen, càng mảnh, môi anh đào càng thêm nhuận hồng, giống như cả khuôn mặt đều sáng lên, nhiều hơn một loại sáng bóng mê người!

– Tú Nghiên Đan, quả nhiên thần kỳ! Vậy nếu ta phục dụng Trú Nhan đan thì sao?

– Trú Nhan Đan có thể làm cho dung nhan của nữ nhân thủy chung bảo trì bộ dáng trước khi phục đan, hiệu lực bình thường là hai mươi năm. Nếu Dung

phi ăn nó vào có thể bảo trì được dáng vẻ sau khi phục dụng Tú Nghiên Đan.

Cơ Huyền giải thích.

Nghe Cơ Huyền giải thích, cả đám nữ nhân trong này đều oanh động. Nữ nhân nào không thích mỹ? Ánh mắt tất cả nữ quyến ở đây đều trở nên lửa nóng.

Đây tuyệt đối là Thần đan nghịch thiên mà các mỹ nữ đều muốn!

Nói là thực lực càng cao, tốc độ lão hóa càng chậm nhưng vẫn sẽ già nha. Qua tuổi ba mươi sẽ bắt đầu suy sắc, nghe được công hiệu của Trú Nhan Đan, không khỏi con mắt đều tỏa sáng!

Nhưng rất nhan bọn họ đều thất vọng, họ nghĩ dù Cơ Huyền có thể xuất ra hai khỏa không có nghĩa sẽ còn. Trừ phi hắn luyện dược sư.

Thực ra hai loại đan dược này phẩm giai không cao, nhưng đan phương luyện chế rất ít người biết. Mà đám luyện dược sư cao ngạo còn chê luyện ra loại đan dược này mất mặt nên dù biết cũng không luyện. Vì vậy các loại đan dược này trên thị trường tương đối khan hiếm, chỉ có một số ý quý tộc lắm tiềm mới mua về thôi.

Trong cái thế giới này cái gì có thể thiếu, chứ không thiếu ba thứ, một là mỹ nữ, mỹ nam; hai chính là đám gọi là thiên tài; còn lại chính là một đám cường giả nào đó. Đến một thời điểm nhất định, thì cái nhóm này sẽ xuất hiện một đám trở nên không đáng tiền chút nào.

Vì vậy người nào thích mỹ nam mỹ nữ thay vì tốn tiền mua đan dược Trú Nhan hay Tú Nghiên đan sẽ đi cướp đoạt về mà thôi. Trừ phi kẻ nào yêu vợ của mình lắm mới mua về.

Vậy là trong tất cả món quà, đương nhiên Cơ Huyền dành chiến thắng áp đảo. Qua lần này, đám người trong điện lại có thêm một kẻ để xu nịnh rồi.

– Haha, điện hạ thứ cho lão Qua ta đến trễ.

Lúc này trong điện vang lên tiếng cười vô cùng thô lỗ, từ lối vào một trung niên nhân ngoại hình mập mạp, dáng vẻ không dễ coi bước vào. Trên tay cầm một chiếc hộp gấm tinh xảo.

– Hôm nay là sinh thần của Dung phi, lão Qua ta không thể qua loa, dốc sức có chuẩn bị một phần lễ vật, hy vọng Dung phi có thể ưa thích.

– Đao hoàng khách khí rồi.

Lạc Phá Thiên với bộ dáng thô lỗ của người này không phật lòng chút nào, cũng đứng dậy mỉm cười nói.

Theo lời của Lạc Phá Thiên người tự xưng lão Qua này chính là Qua Bố, một Đấu Hoàng cường giả.

Cơ Huyền đương nhiên là nhận ra kẻ này, chính là kẻ đánh lén cậu và Vân Vận cướp đi tên nắm giữ vị trí mộ địa của Huyết Kiếm Tông giả, trong lòng cười lạnh không thôi. Xem như là có thù oán với nhau.

– Đao Hoàng khách khí rồi, không biết có thể cho ta biết trong đó là món đồ gì không?

Dung phi mười phần điềm đạm nhẹ nhàng, đối với hộp gấm kia hỏi.

– Dung phi chi bằng tự mình kiểm chứng đi, như vậy bất ngờ hơn.

Qua Bố cười có chút khả ố, đem chiếc hộp gấm đặt lên trên bàn.

Cơ Huyền hình như có thể đoán ra món đồ mà Đao Hoàng tặng là gì, có lẽ là một loại đan dược, hơn nữa phẩm giai e rằng không thấp, có lẽ là ngũ phẩm đan dược.

Dung phi tiếp nhận hộp gấm, nàng ta cảm nhận được mặt ngoài của hộp gấm có một cảm giác lạnh buốt. Đây không phải là sự lạnh buốt của hộp gấm mà mà là thứ được chứa trong hộp gấm này.

Ánh mắt hiếu kì, Dung phi đem hộp gấm mở ra, một hương thơm nhẹ nhàng từ trong hộp phát ra. Tiếp đó từng sợi đan khí màu trắng, tựa như là từng đầu tiểu xà, từ trong hộp bay ra, quấn quanh Dung phi

Lạc Phá Thiên nhìn thấy trong hộp có đan dược, ánh mắt lộ kinh ngạc thốt:

– Băng Phách hoàn.

Ồ! Cơ Huyền có chút kinh ngạc, Phách hoàn là ngũ phẩm đan dược, ăn vào có thể giúp người ta rèn luyện kinh mạch, gia tăng tính bền dẻo, tăng lên tốc độ vận chuyển đấu khí. Với người cùng thuộc tính của Phách hoàn thậm chí có thể gia tăng năng lượng thuộc tính.

Khỏa Băng Phách hoàn này đối với người thuộc tính băng không chỉ có thể rèn luyện kinh mạch, còn có thể để kinh mạch tăng tường Băng đấu khí thuộc tính. Một khi vận chuyển đấu khí, thân thể liền có thể hóa, một chưởng có thể đông cứng sơn hà.

Lời này có chút nói quá nhưng hiệu quả thì không nhỏ chút nào.

– Đao Hoàng quả nhiên có lòng, lại có thể tặng cho Dung phi món đồ quý giá như thế này.

– Khà khà, ta biết Dung phi là băng thuộc tính đấu khí nên từ sớm đã chuẩn bị dược liệu, rồi tìm một vị ngũ phẩm dược sư trợ giúp… Nhưng luyện dược sư ở Lạc Nhạn đế quốc hầu như chỉ nẳm ở các thế lực lớn nên phải đi một chuyển tới Hắc giác vực nhờ cậy vì vậy đến có chút muộn.

Đao Hoàng gãi đầu giải thích.

– Đao Hoàng đã đi tới Hắc Giác vực. Không biết ngài có thể nói qua cho ta tình hình ở đó được không.

Cơ Huyền đột nhiên hỏi.

Đao Hoàng ngẩn người ra nhìn Cơ Huyền, lão vốn không vui vì có người ngắt lời mình đang khoe khoang. Nhưng lão nghĩ nếu có thể ngồi ở đây chắc chắn không phải là người bình thường nên vẫn khách khí hỏi:

– Vị công tử này là…..

– Đây là Vân Huyền huynh, là một vị bằng hữu ta mới quen. Huynh ấy tuổi trẻ nhưng đã là cao thủ Đấu Vương, đến Kiếm Hoàng đối với Vân huynh vô cùng xem trọng.

Lạc Phá Thiên biết tình cách Đao Hoàng, nên nói qua cho ông ta về năng lực của Hàn Nguyên.

Quả nhiên nghe được lời nói của Lạc Phá Thiên, Đao Hoàng càng mỉm cười rạng rỡ hơn bộ dáng giống như thân thiết lắm nói:

– Nguyên lai là Vân công tử thiếu niên anh tài.

– Không dám nhận, so bản lĩnh thì Đao Hoàng các hạ càng mạnh hơn. Lần trước gặp mặt ta đã nhận rõ được bản lĩnh của Đao Hoàng lớn nhường nào rồi.

Giọng điệu Cơ Huyền cũng khách khí đáp.

Chỉ là Đao Hoàng không nhớ mình từng gặp qua Cơ Huyền, còn cảm thấy lời nói này có ẩn ý vô cùng, sau lưng có chút lạnh nha. Không lẽ chỉ là ảo giác.

– Vân Huyền huynh đối với việc của Hắc Giác vực có vẻ hứng thú.

Lạc Phá Thiên hỏi.

– Tại hạ có mấy người bằng hữu đáng ở Hắc Giác vực, nên muốn biết thêm tình hình ở đó thôi.

– Vậy hả, nếu thế phải xem vận khí của bạn Vân công tử rồi.

Đao Hoàng nghĩ đây là người Lạc Phá Thiên muốn chiêu mộ nên đương nhiên giải thích một chút:

– Thời gian trước nghe đồn Già Nam học viện che dấu dị hỏa, Hàn Phong nghe được vác người tới tới Già Nam tranh đoạt đó. Cuối cùng trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi. Bị một kẻ không rõ danh tính đoạt mất đồ tốt. Mà hai thế lực này nghi ngờ chính là đối phương làm trò quỷ nên xung đột lẫn nhau. Hàn Phong lập ra Hắc Minh, hội tụ rất nhiều Đấu Hoàng dưới chướng cùng Già Nam đối chọi. Mà đến Hàn Phong không biết làm trò quỷ gì không đi tìm tung tích của Vẫn Lạc Tâm Viêm một mực muốn gây sự với Già Nam học viện.

– Hai bên đánh nhau lan tới mấy thành trì lân cận. Thỉnh thoảng Tô Thiên lão đầu và hai lão Kim Ngân xuất hiện đánh nhau khiến người chết như rơm.

Đến ta chạy vào đó cũng bị mấy tên đó hỏi đông hỏi tây.

Nghe Đao Hoàng kể lại, Cơ Huyền đại khái nắm được tình hình của Hắc Giác vực, qua nhiên vẫn đi đúng như dự đoán. Hàn Phong lập ra Hắc Minh cùng Già Nam đối đầu.

Còn vì sao Hàn Phong làm thế, đầu tiên là vì dị hỏa. Hắn ta nhắm chúng Thanh Liên Địa Tâm hỏa của Tiêu Viêm, bài danh thấp hơn Vẫn Lạc Tâm Viêm, còn bị Tiêu Viêm luyện qua, dùng để thử nghiệm là tốt nhất.

Thứ hai là Dược Trần, biết sư phụ mình chưa bị hố chết thì Hàn Phong phải nhanh chóng tiêu diệt. Nếu không lão bằng hữu của Dược Trần biết được thì Hàn Phong khó mà sống được. Mà nếu tiêu diệt được Tiêu Viêm thì hắn không chỉ thu được có một dị hỏa mà có tới hai có khi còn bức ra được Phần Quyết trọn vẹn.

Hai cái này so ra có lời hơn việc tìm kiếm kẻ đoạt đi Vẫn Lạc Tâm Viêm bao nhiêu.

Cũng coi như không nằm ngoài dự tính của Cơ Huyền. Đám người này tạm thời rắc rối, kéo chút thời gian cho cậu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.