Đấu Phá Thương Khung

Chương 1537: Hai Tộc Giằng Co



Nghe được tiếng quát lạnh như băng của Hoàng Thiên, sắc mặt Yêu Minh cũng dần dần trở nên âm trầm. Xem ra, không thể che dấu chuyện ngày hôm nay được nữa rồi!

Bên ngoài địa mạch, Hoàng Thiên quát xong thì cũng không tiếp tục nói nhảm thêm bất kỳ lời nào, không gian quanh hắn trở nên dập dờn bồng bềnh, trực tiếp lướt về phía hướng Cửu U Địa.

Nhìn thấy Hoàng Thiên hung hăng ngang ngược lại muốn mạnh mẽ xông vào như thế, không ít trưởng lão tộc Cửu U Địa Minh Mãng đều tái mặt. Làm thế chẳng khác nào tát Cửu U Địa Minh Mãng Tộc một bạt tai trước mặt vô số người.

“Hoàng Thiên, ngươi không nên quá phận! Nơi đây chính là địa bàn của Cửu U Địa Minh Mãng tộc bọn ta!”

Thân là tộc trưởng, giờ khắc này Yêu Minh cũng phải đi đầu. Thân hình của hắn chợt lóe, sắc mặt âm trầm hiện ra trước người Hoàng Thiên, phẫn nộ quát.

“Yêu Minh, ngươi cùng Tiêu Viêm âm thầm liên thủ đánh lén cường giả trong tộc của ta, trong lòng bản vương vẫn còn nhớ đến chuyện này! Hôm nay, nếu ngươi còn dám ngăn trở ta nữa thì đừng trách bản vương không niệm tình cũ!” Hoàng Thiên sắc mặt hờ hững, một đôi mắt màu vàng lạnh lùng nhìn Yêu Minh, thân hình chợt lóe định lướt qua.

“Nghe tiếng tộc trưởng Hoàng Thiên đã lâu, hôm nay, liền để Yêu Minh ta đến lãnh giáo một phen xem sao!”

Ánh mắt Yêu Minh run lên, bất chấp chênh lệch to lớn giữa mình với Hoàng Thiên mà quát lạnh một tiếng, một chưởng mang theo kình phong đáng sợ phát ra từng âm thanh trầm thấp vỗ mạnh tới Hoàng Thiên.

“Châu chấu mà muốn đá xe, không biết tự lượng sức mình!”

Nhìn thấy Yêu Minh dám động thủ với mình, sắc mặt Hoàng Thiên triệt để âm hàn. Hai ngón tay thon dài tùy ý bắn ra một cọng lông chim, nó tạo thành một tia kim quang nhanh như tia chớp cùng giao tranh với chưởng phong bén nhọn của Yêu Minh.

“Xuy!”

Hai chiêu va chạm, chưởng phong bén nhọn so tài với kim quang sắc bén. Trong nháy mắt, kim quang giống như thần binh lợi khí chém sắt như bùn, không chỉ dễ dàng đánh vỡ chưởng phong bén nhọn của Yêu Minh mà còn để lại một vết thương dài nửa tấc trên lòng bàn tay cứng hơn đá của gã.

Vừa va chạm liền bị thương khiến sắc mặt Yêu Minh lập tức biến đổi. Trên miệng vết thương, năng lượng màu vàng như nọc độc khuếch tán nhanh chóng, làm cho một mảng da thịt trên tay gã đen lại.

“Bản vương muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay!”

Thân hình Hoàng Thiên tựa như quỷ mị, từ hư không hiện ra trước mặt Yêu Minh, kim quang trong mắt lạnh lùng nhàn nhạt liếc gã một cái. Tay áo vung lên, ngay lập tức Yêu Minh cảm thấy một luồng sức mạnh đang ập tới. Một tiếng “thình thịch” vang lên, gã trực tiếp bắn ra xa, cuối cùng đập mạnh vào ngọn núi đá khiến nó vỡ nát.

“Tộc trưởng!”

Nhìn thấy Yêu Minh không phải là đối thủ của Hoàng Thiên, sắc mặt trưởng lão Cửu U Địa Minh Mãng Tộc liền biến đổi, trong lòng nổi giận. Hành động này của Hoàng Thiên quả thật là đang sỉ nhục bọn họ!

“Liều mạng với hắn!”

Mấy vị trưởng lão có tính tình bốc lửa tức giận xông lên, nhưng bọn họ còn chưa kịp xuất thủ thì Hoàng Thiên lạnh lùng phất tay áo. Kim quang đáng sợ quét ngang qua chân trời, dễ dàng đánh rơi toàn bộ bọn họ từ không trung xuống đất.

“Còn ai nữa không? Tiếp theo, bản vương sẽ không lưu tình đâu!”

Hoàng Thiên đứng ngạo nghễ trên không trung, kim quang vờn quanh thân gào thét tựa cánh quạt trên cối xay gió. Cả vùng trời đất xung quanh chỉ có một mình hắn có thể đứng yên, còn lại tất cả cường giả của Cửu U Địa Minh Mãng tộc không hề có cách nào nhích người tới gần hắn trong phạm vi trăm trượng. Thực lực của ngũ tinh Đấu Thánh hậu kỳ hiển lộ ra vô cùng kinh khủng.

Nghe được âm thanh đạm mạc trên bầu trời, sắc mặt không ít trưởng lão Cửu U Địa Minh Mãng Tộc chợt đỏ lên hổ thẹn. Đây là Hoàng Thiên đang làm nhục bọn họ!

“Hắt xì!”

Yêu Minh từ trong trong đống đá leo ra, không quan tâm đến vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt gã vằn đầy máu đỏ nhìn thân ảnh Hoàng Thiên trên bầu trời. Toàn thân bốc lên lửa giận, hai bàn tay rung lên nắm lại thành đấm.

“Răng rắc!”

Âm thanh lạnh lẽo như lưỡi đao, từ trong hàm răng Yêu Minh truyền ra trong nháy mắt, sát ý ngập trời.

“Phải không?!”

Nghe được lời nói của Yêu Minh, sắc mặt của tất cả trưởng lão Cửu U Địa Minh Mãng tộc đều phát lạnh. Chỉ nghe từng đợt âm thanh xé gió vang lên, gần trăm thân ảnh bay lên không trung, mơ hồ lộ ra một nét huyền ảo.

“Bàn Xà Đại Trận!”

Tất cả trưởng lão cùng gầm lên, từng cột sáng từ bên trong cơ thể họ tuôn ra dữ dội, cuối cùng giao hòa lại với nhau. Một lúc sau, trên bầu trời bỗng xuất hiện một trận pháp khổng lồ lớn chừng nghìn trượng, từ bên trong truyền ra từng đợt uy áp kinh khủng làm cho không ít người phải biến sắc.

“Bàn Xà Đại Trận?!?”

Hoàng Thiên ở trên không trung khẽ cau mày, rõ ràng là hắn cũng từng nghe qua danh tiếng của tòa đại trận này. Năm xưa, Cửu U Địa Minh Mãng tộc đã dựa vào tòa đại trận này mà giết đi không ít cường giả có thực lực siêu cường.

“Tòa đại trận này không yếu, đáng tiếc là không có tên nào có thể đảm nhiệm vai trò mắt trận.” Hoàng Thiên thản nhiên nói, vừa nói vừa liếc về phí Yêu Minh đang tiến vào đại trận.

“Hít hà!”

Đối với lời nói của Hoàng Thiên, sắc mặt của Yêu Minh vẫn lạnh lùng. Hai tay gã liên tiếp biến ảo rồi bắn ra một cột sáng trong cơ thể, cuối cùng chiếu vào bên trong đại trận. Tức thì, cả tòa đại trận dao động ầm ầm, mọi tia sáng năng lượng bên trong đã ngưng tụ lại, hóa thành một con rắn không lồ dài mấy ngàn trượng, toàn thân nó tràn ngập hơi thở cổ xưa, uy thế cực mạnh.

“Kết Thiên Hoàng Cổ Trận!”

Cự Xà vừa mới xuất hiện thì phía xa xa trên bầu trời, cường giả của Thiên Yêu Hoàng Tộc cũng nhanh chóng hô lên. Lúc này, một âm thanh kinh thiên động địa bất chợt vang dội cả trời đất.

Theo âm thanh này vang lên, một con đại bàng to không kém con rắn vừa rồi bất ngờ xuất hiện. Đôi cánh nó dài cả nghìn trượng che khuất cả bầu trời, đối mặt với con rắn khổng lồ kia.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người xung quanh đều hít sâu vào một hơi. Hiển nhiên bọn họ đều không nghĩ tới đối phương sẽ đem đại trận hộ tộc ra ngoài đánh nhau.

Trên bầu trời, Hoàng Thiên bình tĩnh nhìn lướt qua con rắn khổng lồ phía trước, thân hình vừa động liền hóa thành cầu vồng lao vào Cửu U Hoàng Tuyền.

“Giết!”

Thấy thế, Yêu Minh gầm lên giận dữ. Con rắn khổng lồ do năng lượng của các trưởng lão liền vung đuôi lên, lập tức cả không gian đều nứt vỡ.

Đối mặt với đòn tấn công kinh khủng như thế, chân mày Hoàng Thiên chỉ hơi nhướng lên nhưng không xuất thủ đối kháng, mà lại tiếp tục giữ vững tốc độ lao vào Cửu U Hoàng Tuyền. Trong khi cái đuôi lớn kia sắp đánh trúng thân thể hắn thì một âm thanh mạnh mẽ vang lên, một cánh to màu vàng kim xuyên qua không gian mà đến, cùng lao mạnh vào đuôi rắn.

“Ầm ầm!”

Trên bầu trời, không khí bị khuếch tán ra. Sau đó, thân hình Hoàng Thiên lóe lên mấy lần liền hiện ra tại khoảng không phía trên Cửu U Hoàng Tuyền.

“Khốn kiếp!”

Thấy Hoàng Thiên dễ dàng vượt qua mình, Yêu Minh liền gầm lên giận dữ, đang muốn tiếp tục chỉ huy con rắn khổng lồ công kích thì đại bàng do đối phương ngưng tụ cũng lao đến triển khai thế công sắc bén về hướng bọn họ, buộc gã phải vội vàng chú ý đối phó.

Trong lúc Yêu Minh bị đám người Thiên Yêu Hoàng Tộc cuốn lấy, ánh mắt đạm mạc của Hoàng Thiên lại nhìn xuống dưới Cửu U Hoàng Tuyền. Mặt nước Hoàng Tuyền hiện thời đã biến thành một lớp băng cứng cực dày, liên tục tỏa ra không khí âm lãnh buốt giá.

“Con đàn bà này của Tiêu Viêm cũng không tầm thường, lại có thể tu luyện ở nơi này!” Trong mắt Hoàng Thiên chợt lóe vài phần kinh ngạc. Tuy hắn có thể đi qua Cửu U Hoàng Tuyền một cách tự nhiên nhưng cũng không dám tu luyện ở nơi đây.

“Lôi nàng ta ra đây rồi tính tiếp!”

Ánh mắt Hoàng Thiên lóe lên, vươn bàn tay ra hướng về Cửu U Hoàng Tuyền siết lại, lớp băng trên Hoàng Tuyền nứt vỡ ra từng khúc, cuối cùng nổ thành từng cơn bão băng vụn.

Theo từng tảng băng nổ tung ra, hồ nước phía dưới lớp băng Cửu U Hoàng Tuyền từ từ hiện ra. Hoàng Thiên híp mắt, hắn cảm thấy một loại uy áp kỳ dị đang tiết ra từ dưới đáy Hoàng Tuyền.

“Ra ngoài cho ta!”

Hoàng Thiên không chờ đợi thêm nữa. Hàn mang trong mắt lóe lên, bàn tay xuất ra một trảo. Cả Cửu U Hoàng Tuyền liền nổi sóng, từng cột nước bị Hoàng Thiên hút lên không trung, trong chốc lát đã có hơn mười cột khổng lồ phóng lên cao, cảnh tượng cực kì hoành tráng.

Yêu Minh nhìn Cửu U Hoàng Tuyền đang bị Hoàng Thiên phá hoại đến long trời lỡ đất mà trong lòng vô cùng tức giận. Nhưng gã vẫn không thể rời khỏi đại trận, nên trong lòng chỉ có thể cầu nguyện cho Thải Lân không phải chịu bất cứ quấy nhiễu gì. Mặc dù tựhiểu đây là ý nghĩ viễn vông, vì nếu Hoàng Thiên cứ làm như vậy thì sớm muộn gì cũng kéo được Thải Lân từ dưới đáy Hoàng Tuyền ra ngoài…

“Tiêu Viêm huynh đệ, chuyện ta đã hứa với người chỉ sợ là không thể hoàn thành được nữa rồi…”

Hoàng Thiên hờ hững nhìn Cửu U Hoàng Tuyền. Hiện tại, dưới đáy Hoàng Tuyền đã hiện ra một xoáy nước, nhìn xuyên qua chỗ sâu nhất của nó thì có có thể mơ hồ thấy được một bóng hình xinh đẹp.

Nhìn bóng hình xinh đẹp kia như ẩn như hiện, Hoàng Thiên lại xòe bàn tay tạo thành một lực hút tuôn ra vô cùng mạnh mẽ. Hắn muốn kéo bóng người ở đáy Hoàng Tuyền đi ra ngoài.

“Hừ!”

Một âm thanh trầm thấp tức giận đột nhiên phủ xuống không gian này. Âm thanh này khiến ngay đến cả linh hồn mọi người cũng đều kinh sợ, nó dùng một tốc độ kinh khủng không thể hình dung đánh tới Hoàng Thiên.

“Đùng đùng!”

Đối mặt với âm thanh kinh khủng tấn công vào linh hồn này, thân hình Hoàng Thiên trực tiếp bay ra ngoài đâm vào mấy ngọn núi phía sau mới chật vật ổn định lại thân thể. Nhưng thanh âm này không dừng lại, mà biến thành một tiếng quát lạnh như băng làm cho mặt hắn xanh mét.

“Lão chó Hoàng Thiên kia, ngươi muốn chết!”

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.