Ngày hôm sau, tin tức trên mạng về vụ lật xe ở Đại Lý đưa thêm tin mới: “Vụ tai nạn lật xe ở Đại Lý đã tìm được thi thể của 71 nạn nhân, một người may mắn sống sót”.
Có người sống sót, vẫn cứ là tin tốt.
Chẳng mấy chốc, bức ảnh người sống sót được đưa lên mạng. Một người trung niên toàn thân bị thương nặng, thảm thương đến mức không dám nhìn. Cuối buổi chiều, phần tin tức tổng hợp của báo điện tử “Tân Đại chúng buổi chiều” được truyền đi, đưa tin cụ thể về vụ lật xe.
Người may mắn sống sót cho biết: “Tai nạn lật xe ở Đại Lý là do con người gây ra”
Điền Hâm Nguyên là một chuyên gia công trình xây dựng giao thông, trẻ trung dồi dào sức lực, đáng lẽ giờ này anh đang ngồi trong phòng làm việc thẩm định phương án thi công, nhưng tai nạn đến bất ngờ làm anh hầu như mất đi tất cả.
Anh là người độc nhất may mắn sống sót trong vụ tai nạn lật xe ở Đại Lý, cũng là người duy nhất còn lại, tận mắt chứng kiến vụ lật xe.
Lúc này Điền Hâm Nguyên đầu quấn đầy băng trắng, chỉ hở đôi mắt đầy những tia máu và đôi môi dập nát. Chân trái của anh cần phải cưa, toàn thân có hơn 10 chỗ xương dập gẫy, gan và lá lách đều bị chấn thương nặng nhẹ khác nhau.
“Hôm qua tôi đã báo cáo với đội xe, lãnh đạo công ty và cả cơ quan công an. Lúc đó tài xế Khâu chắc chắn đã gặp phải một tình huống kiến ông ấy không biết phải ứng phó thế nào. Ông chỉ kịp nói với tôi: “Gay quá, đứa con gái đó muốn giành vô lăng của tôi, không ai có thể ngăn cản được!” Sau đó trong máy truyền thanh của phòng điều vận chúng tôi truyền đến một loạt âm thanh hỗn loạn, cuối cùng là một tiếng ấm lớn. Mấy người trong phòng điều vận mặt mũi đều trắng bệch, nghĩ bụng: thế là hết, rõ rang là tiếng nổ!” Nhân viên điều vận Cận Hải- người đã nói chuyện với tà xế chiếc xe buýt số 618 trước khi xe rơi và nổ, kể lại cảm giác khi sự việc xảy ra.
Điều này đúng như miêu tả của Điềm Hâm Nguyên về tình hình trên xe lúc đó. Sau khi tình trạng sức khỏe của anh Nguyên ổn định hơn, anh đã kể chi tiết sự việc với bộ phận tin tức thời sự.
Điền Hâm Nguyên và một nhóm đồng nghiệp ở Viện thiết kế công trình giao thông đến Đại Lý lần này để tham gia cuộc hội thảo do Bộ giao thông tổ chức từ ngày 24-26/10. Ngày cuối cùng của hội thảo, đơn vị chủ quản đã tổ chức cho các đại biểu đi tham quan khảo sát đập nước Hồ Khiêu Hiệp, thuê 3 chiếc xe buýt cỡ lớn của tập đoàn du lịch Điền Trì; anh Nguyên ngồi ở xe thứ 3 cùng phần lớn đồng nghiệp đến từ Vũ Hán.
“Đó là một đoạn đường vòng quanh núi, tình trạng đường cũng bình thường, phong cảnh bên ngoài rất đẹp. Nhiều người trên xe đã quen thân nhau, mọi người nói nói cười cười vui vẻ. Lúc đó, Tiểu Hạ (tên họ đã được thay đổi) của cơ quan tôi đang ngồi ở hàng ghế trên đột nhiên nhảy lên”. Khi nhớ lại cảnh này, giọng nói của anh Nguyên vẫn như chứa đầy kinh ngạc.
Nữ kỹ sư trẻ tên là Tiểu Hạ khi đó vừa tiến về phía tài xế vừa kêu to “Dừng xe”, “Dừng xe”, “Quay lại”, “Quay lại”. Vị trưởng phòng của Tiểu Hạ đang có mặt ở đó lớn tiếng quát cô hãy thôi đi, Tiểu Hạ quay lại, nước mắt đầm đìa nói với ông: “Hãy tin em đi, giúp em khuyên bác tài, điều này liên quan đến tính mạng của bao nhiêu người”.
Anh Nguyên nhớ lại nét mặt của Tiểu Hạ khi ấy rất chân thành. “Nhưng lái xe cũng có cái khó của mình, lúc đó xe đang chạy trên đường núi quanh co, chiếc xe lớn thế mà đõ trên đường là rất khó. Đỗ giữa đường thì nguy hiểm mà quay đầu lại càng không thể được. Bác tài là người rất có chừng mực, bảo Tiểu Hạ “Đợi đến điểm đỗ xe của đoạn đường sau sẽ dừng lại, không xa nữa đâu”
Không ngờ Tiểu Hạ đột nhiên lao về phía tài xế. Giữa tài xế và chỗ ngồi của hành khách chỉ có một cái thanh chắn, Tiểu Hạ trèo qua đó rất nhanh, giằng lấy vô lăng của bác tài. Bác không ngờ Tiểu Hạ đâm bổ đến chỗ mình, đâm ra hoảng loạn, chiếc xe nghiêng ngả. Vài hành khách trong xe đã lên ngăn Tiểu Hạ, nhưng đã muộn. Trong lúc 2 người giằng co, vô lăng hoàn toàn không điều khiển được, chiếc xe buýt rời khỏi đường, lăn xuống sườn núi.
“Tôi nhớ trong xe vang lên những tiếng kêu thất thanh. Tôi vội lấy 2 tay ôm chặt đầu. Chiếc xe đột nhiên bị vướng vào vật gì đó cực lớn, chắc là đá núi. Có lẽ vì tôi ngồi ở vị trí bị chấn động mạnh nhất nên tôi bị bắn ra ngoài cửa xe. Vây là đối với tôi, trong cái rủi có cái may, vì ngay sau đó xe phát nổ”. Đôi mắt anh Nguyên nhòa lệ.
Tại sao Tiểu Hạ lại chó hành vi khác thường như vậy? Anh Nguyên nói nhẹ nhàng độ lượng, không hề có ý kiển trách Tiểu Hạ “Cô ấy làm ở Viện thiết kế đã 3-4 năm, là một kỹ sư trẻ rất có ý thức phấn đấu, là một người có tiền đồ xán lạn. Tuy nhiên tôi cũng để ý thấy trong 2 tháng gần đây hình như tâm trạng của cô ấy không mấy ổn định. Cô ấy trẻ trung sôi nổi, có gì là bộc lộ ra ngay nên rất nhiều đồng nghiệp cũng đã nhận thấy điều này. Bây giờ nghĩ lại thấy điều này không phải là không có môt chút điềm báo”
Thật đáng tiếc, bi kịch đã xảy ra. Mong sao chúng ta đều ghi nhớ bài học xương máu, để đề phòng những chuyện tương tự tái diễn.
Phóng viên bản báo: Cố Hướng Đông
Rất lâu sau khi đọc tin này, Tư Dao vẫn đắm chìm trong suy nghĩ. Trong số 14 người đến Tân Thường Cốc, đã có 8 người chết. Dường như không có biểu hiện gì cho thấy tình trạng này sẽ dừng lại. Xem ra, phải đợi đến lúc cả 14 người cùng mất mạng thì mới đặt được dấu chấm hết thật bi thảm mà hoàn chỉnh! Tại sao Tiểu Mạn lại có hành động điên rồ như vậy? Hoàn toàn không giống với con người cô. Đang nói chuyện điện thoại với mình, dường như tất cả đều bình thường, cho đến lúc Tiểu Mạn nói nhìn thấy cái gì đó thì không nói chuyện nữa, chuyển sang ngăn cản lái xe, thậm chí còn cướp vô lăng.
Cô ấy trông thấy thứ gì? Chi e, sẽ không ai biết được điều ấy.
Chuông điện thoại bỗng reo vang khiến Tư Dao giật thót.
“Thường Uyển à? Đồ khỉ ạ! Vậy là cậu cũng đã gọi điện cho mình, biết mình lo cho cậu thế nào không?” Tư Dao thở phào, hóa ra người gọi là Thường Uyển.
Thường Uyển thở dài: “Mình vừa đi công tác về, gân đây lượng tiêu thụ của bọn mình không tốt lắm, áp lực rất lớn. Nhưng lần trước mình đã để lại tin nhắn cho cậu còn gì? Ngay sau đây mình lại phải đi công tác nữa”.
Tiếp theo, 2 người không hẹn mà cùng đồng thanh “Tiểu Mạn đã…”
Thường Uyển nói: “Vừa nãy mình đã xem tất cả “sự thật” trên mạng, mình quá sợ. Phải nói chuyện với cậu mới thấy khá hơn”.
“Không những đáng sợ, mà còn kỳ quái nữa”. Tư Dao vẫn không dám tin vào những điều vừa đọc được. Trên mạng đầy rẫy những tin rởm và tin tức thổi phồng. “Mình cũng không biết có nên tin cái mẩu tin tổng hợp đó không”.
“Nhưng dù thế nào thì Tiểu Mạn đã gặp nạn, không đúng hay sao?” Thường Uyển chắc là đã bật khóc, Tư Dao nghe thấy tiếng sụt sịt.
“Thường Uyển cậu đừng khóc, mình đã khóc khô hết nước mắt rồi. Cậu mà như thế làm mình lại muốn khóc theo…” Quả thực măt Tư Dao lại bắt đầu ướt nhòa.
“Được, mình không khóc. Không khóc, thì làm thế nào đây? Bên cạnh mình giờ đây ngay anh chàng nào có thể an ủi mình cũng không có”.
“Kìa, sao lại bi quan thế? Gần đây cậu ổn không? Không xảy ra việc gì lạ lùng chứ?” Tư Dao cảm thấy hình như đã rất lâu không chuyện trò với Thường Uyển. Thời gian qua, những sự việc quái dị liên tục xảy ra khiến cô linh cảm dường như một tai họa lớn hơn sắp xảy ra.
“Mình… vẫn ổn”. Thường Uyển nói có vẻ hơi do dự.
Tư Dao lập tức hỏi: “Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì? Cậu nhất định phải nói thật với mình!”
“Không, không có, quả thực không có gì. Sao Tư Dao lại nhạy cảm thế… Thật ra cậu có thể đoán ra… mình đang suy nghĩ, người tiếp theo sẽ là ai?” Cuối cùng Thường Uyển cũng nói ra suy nghĩ thật của mình.
“Sao cậu lại nghĩ lan man như vậy?” Tư Dao cảm thấy sức chống đỡ của mình ngày càng yếu ớt.
“Cậu đừng dối mình dối người nữa, Tư Dao!”
Tư Dao cảm thấy rất đau đớn. Cô vẫn cắm điện thoại nhưng không thốt nên lời. Vô số cảnh tượng lướt nhanh trong đầu. Cuối cùng cô cũng hiểu ra, bèn nhẹ nhàng hỏi: “Có phải cậu cũng hận mình không, hận mình hôm đó đã nằng nặc đòi vào hang Thập Tịch?”
Thường Uyển im lặng rất lâu, rồi mới nói giọng nài nỉ: “Dao Dao, xin lỗi cậu, xin lỗi cậu, mình không kiềm chế nổi, mình không biết… không biết nên hận ai, càng không biết nên làm thế nào, mình sợ mình thật sự rất sợ…” Trong điện thoại lại vọng đến tiếng khóc rấm rứt.
“Kỳ thực mình không trách cậu, nếu mình ở vào địa vị của cậu, mình cũng sẽ nghĩ như vậy… Nếu cậu thấy sợ thì buổi tối đến chỗ mình, ở cùng…”
“Không cần, không cần”. Thường Uyển cắt ngang, từ chối rất dứt khoát: “Dao Dao cũng đừng nghĩ ngợi gì, mình cần được an ủi, cũng cần bình tĩnh một chút”.
Đặt máy xuống, Tư Dao giống như đang nhập thiền, từ từ nhấm một trái đắng. Một lần quyết định sai lầm, một lần khăng khăng mà lại thiếu lý trí, những cuộc đời đang tươi đẹp lần lượt đi vào điểm kết. Còn cô, không những phải đối mặt với sự uy hiếp của cái chết mà còn phải chịu đựng nỗi khổ khi bạn bè và người thân quay lưng lại. Trong số những người bạn kia, còn có ai không hận cô?
Cô có cảm giác sống còn khổ hơn chết.
Ánh mắt đờ đẫn của cô dừng lại ở bản tin trên mạng. Bản tin bên dưới viết điều gì?
Bỗng nhiên tiếng chuông vang lên. Cô hy vọng Thường Uyển gọi lại và nói với cô: “Dao Dao, vừa rồi mình trót nghĩ lung tung, mình không trách cậu đâu. Tất cả những điều bất hạnh đều là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Chúng ta vẫn là bạn thân, tối nay chúng ta cùng đi ăn nhé…”
Tuy nhiên, giọng nói mà cô nghe được lại không thích thú gì.
“Cái cô đang xem có phải thứ tôi đang xem không?” Tử Phóng cố làm ra vẻ thâm trầm kín đáo.
“Anh thường tung bài lên như thế này à? Ngữ pháp thì như đồ giẻ rách!” Tư Dao không có tâm trạng nào để nói vòng vo với anh ta.
“Cô đã xem đoạn tin tức tổng hợp đó chưa? Nhất định là xem rồi đúng không? Cô đi nghỉ đi, trở về, tôi sẽ có quà cho cô”