Lưu Dục Chu gọi món bánh gối chay, anh còn dặn kỹ nhà bếp đừng cho mỡ lợn .Thấy Mạnh Tư Dao kinh ngạc nhìn mình, anh cười: ” Tư Dao đừng lấy làm lạ, tôi đã bắt đầu ăn chay. Ăn được hai tuần rồi,thấy rất dễ chịu”.
Tư Dao không biết nói sao,chỉ tiếp tục ngắm Dục Chu. Hình như anh gầy đi đáng kể, cái đầu húi cua đã thay cho mái tóc dài vốn được chăm sóc kỹ, trông người càng thêm hốc hác.
“Hình như anh quy Phật còn nghiêm chỉnh hơn cả phật tử”. Tư Dao thấy lòng mình se lại,cô thấy xót xa cho Dục Chu.
“Ấy là nhờ tác dụng thần kỳ của nó. Sau khi Viên Thuyên ra đi,nhất là sau khi thấy hồn ma- hoặc nói cách khác là ảo giác của tôi, tôi rất hay tụng kinh. Điều này đã kéo tôi trở về cuộc sống bình thường, giúp tôi lại có được cái tâm yên bình. Dù sao tôi vẫn phải gắng đối mặt với cuộc sống thường nhật và công việc bận rộn. Nếu tâm không yên tôi chẳng thể làm nổi việc gì”. Dục Chu nói rất chân thành.
“Thật đáng khâm phục, anh đã giải quyết được rất tốt”. Tư Dao thầm nghĩ, liệu bao giờ cô mới có thể tìm lại được sự yên bình trong tâm? Các sự việc liên tiếp xảy ra khiến cô không thể nào yên.
“Tư Dao không thể yên bởi mấy người bạn tốt đã…Chuyện về Tiểu Mạn đang đồn đại khắp nơi, thật là đáng sợ!”
“Tuy tôi chưa từng nói với anh nhưng chắc anh cũng đã nhận ra, mấy người bạn đó của tôi đều đã từng đến Tân Thường Cốc; Nghĩ đến lời của ông già đó…Chẳng lẽ anh không sợ vận xấu ấy cũng sẽ đến với mình hay sao?” Tư Dao nghĩ bụng, sự phản bội của Viên Thuyên đối với Dục Chu phải nói là tàn nhẫn.
Nhưng không ngờ Dục Chu lại mỉm cười: “Sao tôi lại không nghĩ ngợi? Nhưng đây là cái hay của người tu hành theo đạo Phật. Mỗi khi u uất buồn rầu tôi lại tụng niệm kinh Phật, lòng tôi lập tức yên ổn ngay.Và, sau khi học Phật pháp, tôi cho rằng cái gọi là “lời nguyền” chẳng qua chỉ là một thứ ma tâm(2). Ma tâm đã làm nhiễu loạn tư duy bình thường, ma tâm sẽ khiến người ta nảy sinh những hình ảnh hoang tưởng. Khi đã ở tình trạng ấy thì con người không thể không xảy ra chuyện. Người bị xảy ra chuyện lại tiếp tục đem ma tâm đến cho người khỏe mạnh, hình thành một vòng tuần hoàn ác tính”.
Tư Dao chăm chú lắng nghe, suy ngẫm từng câu nói của anh, mỗi câu dường như đều rất có lý. Đó là một hành trình diễn biến tâm trạng của một chàng trai đã trải qua cuộc bể dâu. Mình nên nói với anh về chuyện Viên Thuyên như thế nào đây? Có cần thiết phải kể rõ với anh về chuyện của Viên Thuyên và Lâm Mang “đi đêm” hay không? Quách Tử Phóng thật đáng ghét, sao anh ta cứ khăng khăng bảo mình đi “phỏng vấn” Dục Chu, bắt mình khơi lại chuyện cũ, trở thành một kẻ “buôn chuyện”?
“Anh Chu nói rất có lý, đã giúp tôi rất nhiều. Nói về “tâm ma”, anh có cho rằng trước đây Viên Thuyên cũng bị ảnh hưởng không?” Tư Dao thận trọng lựa lời, cô sợ đụng chạm đến nỗi đau của Dục Chu.
“Có chứ! Giờ đây bình tâm nghĩ lại, có thể thấy mọi việc tương đối rõ. Tôi nhớ sau chuyến đi núi Vũ Di, Viên Thuyên nhiều lần nói chuyện với tôi về cái chết của Kiều Kiều.Viên Thuyên là người rất hay suy ngẫm, đã nêu ra rất nhiều “lý luận”. Chẳng giấu gì Tư Dao…” Dục Chu ngần ngừ một lát.
“Tôi biết, mình là người đầu tiên bị nghi ngờ. Giờ nhớ lại, tôi đã thấy lòng mình lắng dịu đi nhiều rồi”. Tuy miệng nói vậy nhưng Tư Dao lại tự nhủ: có thật thế không?
“Thật sao?Thế thì rất tốt. Dù sao thì tôi vẫn chưa bao giờ cho là như thế.Tôi nói thêm điều này cô đừng để bụng: Viên Thuyên còn nghi về chuyện bạn trai của Kiều Kiều và Thương Tiểu Mạn là Lâm Mang…Lâm Mang có mặt trong chuyến đi Vũ Di khiến người ta ngờ ngợ; vì hồi học đại học khi “năm chiến sĩ núi Lang Nha” đi du lịch thì anh ta chưa từng hăng hái tự nguyện đi cùng để “hộ giá”. Tại sao lần ấy lại đi, vả lại Kiều Kiều vốn cũng không muốn thế.Ngoài ra, tại sao Tiểu Mạn lại nhạy cảm về chuyện giữa cô và Lâm Mang, Viên Thuyên ngờ rằng cô ấy cố ý khích bác gây rắc rối cho cô và Kiều Kiều.
“Cho nên, cô ấy đã vài lần đi Thượng Hải điều tra về Kiều Kiều trước đây. Hôm nọ tôi chả đã kể với Tư Dao rồi còn gì. Cô ấy điều tra không mấy suôn sẻ, vả lại chuyến đi nào cũng kết hợp công tác, rất bận bịu. Tôi nhận thấy sau mỗi chuyến đi Thượng Hải về, tâm trạng cô ấy đều rất không hay”.
Tư Dao định nói: “Tất nhiên rồi, vì cô ấy vừa mới gắn bó với Lâm Mang nên bắt đầu cảm thấy không hài lòng với anh chàng thật thà Dục Chu và quan hệ hiện có”, nhưng lại thôi và hỏi: “Chắc anh và cô ấy không vì chuyện đó mà trở nên xa cách chứ?”
Dục Chu chợt biến sắc, hơi thở có phần gấp gáp, nhưng anh lập tức khép mắt lại, môi mấp máy…Hình như đang điều hoà tâm trạng: Cuối cùng anh chậm rãi nói: “Cô nói đúng, trước khi Viên Thuyên ra đi, tình cảm giữa chúng tôi đang xuống dốc, ngày cưới cứ hoãn đi hoãn lại. Thậm chí chúng tôi đã từng rất căng với nhau. Không hiểu sao tôi cứ cảm thấy trái tim cô ấy đang dần xa tôi. Cô ấy là người rất tỷ mỉ thận trọng, tôi thì lại không có một chứng cứ gì, đôi lúc đành phải ấm ức mà chịu vậy. Tuy nhiên tôi cho rằng những điều đó chỉ là rất nhỏ vì khi nghe tin Viên Thuyên ra đi, tôi hiểu sâu sắc rằng cô ấy đối với tôi quan trọng biết nhường nào. Đời tôi không thể thiếu vắng cô ấy. Nếu Viên Thuyên giờ đây có thể hồi sinh, tôi sẽ càng yêu cô ấy gấp bội”.
Tư Dao hiểu căn bản cô đã đạt được mục đích trong cuộc gặp hôm nay.Nhưng cô càng thêm tức Quách Tử Phóng, anh ta chỉ đam mê những tình tiết quái dị lạ lùng; đúng là anh ta đã chứng minh được Viên Thuyên ăn ở hai lòng, nhưng rồi sao nữa? Thật vô nghĩa!
Câu nói của Dục Chu như vẫn vang bên tai cô: “Nếu Viên Thuyên có thể hồi sinh…” Cô chợt nảy ra một ý ,bèn nói: “Muốn hỏi anh Chu điều này,anh đừng phật ý nhé: gần đây…anh có nhận được QQ của Viên Thuyên không?”
“Tối hôm đó tuy biết Tư Dao đã gặp Viên Thuyên trên mạng QQ,nhưng nếu chưa tận mắt chứng kiến tôi nhất định không thể tin người chết rồi mà vẫn chat được”. Dục Chu dán mắt vào màn hình máy tính đặt trên bàn của Tư Dao, chầm chậm lắc đầu. Anh bỗng ngoảnh sang nói: “Này, tại sao cô ấy không gửi tin cho tôi nhỉ? Tôi rất muốn nói chuyện với cô ấy, dù chỉ là trên mạng QQ. Trước đây gặp ảo giác cô ấy chỉ toàn im lặng không nói một lời”.
“Tôi nghĩ, chắc là cô ấy muốn điều tốt cho anh, không muốn quấy rầy cuộc sống của anh. Hoặc là,tại anh đọc kinh Phật, nên cô ấy né tránh. Chắc anh khó tưởng tượng nổi lần đầu nhận được QQ của Kiều Kiều, tôi đã sợ đến đâu. Cho đến giờ tôi vẫn không muốn nhìn thấy QQ của họ, tôi toàn lẩn tránh họ”.
Dục Chu đứng lên. Chợt nhìn thấy quả cầu pha lê đặt trên bàn : “Viên Thuyên gửi tặng cô phải không? Đẹp thật!”
Tư Dao nói vâng.
“Còn bức ảnh đâu,sao tôi chưa trông thấy?”
“Mọi tai hoạ đều khởi nguồn từ chuyến đi Tân Thường Cốc lần đó,tại tôi cứ khăng khăng đòi đến hang Thập Tịch.Chắc Viên Thuyên rất hối hận vì chuyện đó,lẽ ra cô ấy không nên ủng hộ tôi đi vào xem hang,nên mới gửi cho tôi bức ảnh nhằm nhắc đừng thiếu suy nghĩ như thế nữa.Rồi một lần tôi thấy ấm ức, tôi đã cắt vụn bức ảnh vứt đi rồi”. Thực ra sáng nay Tư Dao mới cắt vụn bức ảnh, sau khi biết chuyện quan hệ giữa Viên Thuyên và Lâm Mang. Không hiểu sao cô cảm thấy mình bị lừa dối ghê gớm. Cô và Viên Thuyên bao năm nay thân nhau như chị em, thế mà cô ấy lại làm chuyện đó. Tư Dao thật sự thấy thất vọng về tình bạn này. Việc đầu tiên cô nghĩ đến là xé bỏ bức ảnh phong cảnh mà hễ nhìn thấy lại khiến cô đau đớn. Cô thậm chí định đập luôn quả cầu pha lê, nhưng lại thấy mình quá nóng nảy pha chút xót xa. Bởi thế cô định lúc khác sẽ cất nó đi. Lúc này các mảnh vụn của bức ảnh vẫn nằm trong cái hộp giấy vụn nhưng cô chẳng buồn nhìn nữa.
Dục Chu khẽ thở dài: “Ôi,thế thì thật đáng tiếc”.
“Tại sao ạ?’
“Viên Thuyên tặng ai thứ gì, đều không phải là ngẫu hứng.Bức ảnh đó nhất định thể hiện những điều cô ấy muốn nói”.
“Dù cô ấy định nói gì, thì cũng đành vậy!” Tư Dao khẽ nhún vai, nghĩ bụng tôi biết cô ấy định nói gì.Mấy người bạn chơi với nhau hết sức hồn nhiên trong sáng như quả cầu pha lê này nhưng dưới bóng đen của chết chóc, dục vọng và sự phản bội đã hoàn toàn mất ý thức kiểm soát, mà nguyên nhân khởi nguồn là chuyến đi Tân Thường Cốc.
Chú thích
(1) Danh từ Phật học = trở về bên Phật
(2) Tâm trạng rối loạn,sai lầm,lệch lạc