Đau Thương Đến Chết

Quyển 1 - Chương 6: Những vị khách của U Cốc



Tất cả đều bắt đầu từ bức thư điện tử nhìn có vẻ bình thường nhưng lại bí hiểm khôn lường ấy!

Sau khi tốt nghiệp Đại học Giang Kinh (gọi tắt là Giang Đại), Tư Dao vẫn thường xuyên liên lạc và gặp gỡ với những người còn lại của “Năm tráng sĩ núi Lang Nha”, vẫn giữ quan hệ với Hội du lịch của trường. Năm cô gái quen thân nhau, đều là những thành viên tích cực ở Hội du lịch này; Viên Thuyên còn làm Hội trưởng hai năm. Năm người kết bạn với nhau, họ không những đã đến nhiều điểm du lịch nổi tiếng như Hoàng Sơn, Quế Lâm, mà xa hơn nữa họ còn tới Đôn Hoàng và Tây Tạng, khám phá phong cảnh vùng biên ải. Những kỷ niệm quý giá và trải nghiệm cùng nhau đâu có thể lãng quên. Bởi thế sau khi ra trường, họ vẫn để địa chỉ email trên danh sách hộp thư của Hội du lịch, mỗi khi Hội có tin gì họ đều nhận được rất sớm; họ thường tranh thủ tham gia các hoạt động của Hiệp hội để được khoác lên mình trang phục giản dị thời sinh viên, quay về trường cũ ôn lại cuộc sống ngày xưa.

Một ngày tháng 6 năm nay, trong hộp thư của Tư Dao xuất hiện một bức thư của Hội du lịch trường gửi đến, tiêu đề là “Chuyến đi đầu tiên của kỳ nghỉ hè năm nay là đến Tân Thường Cốc (1) (New Dress Valley)”. Bắt mắt nhất là một nhóm ảnh chụp phong cảnh rất nét, đúng là sơn thuỷ hữu tình. Chỉ thoáng nhìn, Tư Dao đã ngẩn người, không chỉ vì phong cảnh trong ảnh quá đẹp chẳng khác gì tiên cảnh, mà cô còn rất ngạc nhiên vì cảnh sơn thuỷ đó dường như cô đã từng trông thấy ở đâu rồi!

Trông thấy ở đâu rồi nhỉ?

Câu mở đầu của bức thư là:

“Có phải bạn đã từng thấy cảnh đẹp trong ảnh?”

Đúng, khá lắm! Có thể nói câu quảng cáo này của các vị đã thành công!

Nội dung tiếp theo:

“Nếu bạn lặng yên nhìn không rời mắt, điều đó nói với chúng tôi rằng bạn là một người thích nằm mơ.

Cảnh đẹp thế này chỉ xuất hiện trong giấc mơ của bạn.

Nhưng đây không phải là mơ, cũng không phải cảnh giả được tạo nên bằng đồ hoạ vi tính, đây đích thực là điểm du lịch nổi tiếng tới đây sẽ đi. Ở miền tây bắc của núi Vũ Di non xanh nước biếc, ở phía nam của núi Hoàng Cương du khách luôn tấp nập, có một kho báu đẹp mê hồn chưa được biết đến để cho bạn thực hiện giấc mơ đẹp khám phá thiên nhiên.

Cảnh sơn thuỷ đẹp không gì sánh nổi, có những bức Thạch khắc (2) bay bổng nên thơ trải trên vách núi, có hang quan tài treo huyền bí xa xăm, và còn có rất nhiều niềm vui bất ngờ khó bề tưởng tượng, đều đang chờ đón bạn đến. Suối Cửu Khúc ở khu giải trí núi Vũ Di đẹp không gì tả nổi, nhưng so với miền đất tuyệt vời mà người dân nơi đây gọi là “Tân Thường Cốc” này thì vẫn có phần thua kém. (Vì các thảm thực vật đủ màu trong thung lũng cực kỳ phong phú, các loài hoa đua nhau nở, các thảm cỏ đổi máu. Nhìn ra xa, cả thung lũng tựa như mỗi ngày đều thay áo mới, nên mới có tên “Tân Thường Cốc”.)

Những bậc đá thiên tạo dẫn lên núi, càng làm tăng thêm hứng thú du lịch thám hiểm nơi hoang dã, chỉ cần dựa vào bản đồ được gửi kèm theo đây là có thể đến thăm các điểm chủ yếu của thung lũng; từ “đỉnh Kim Lôi”, vách “Niết Bàn” tuyệt đối không thể bỏ qua (tương truyền rằng nếu uống một ngụm nước suối dưới vách núi Niết Bàn, rồi thầm ước một điều, thì chắc chắn sẽ thành hiện thực), cho đến “hang Thập Tịch” có những quan tài treo của người thượng cổ (3)”.

Sau đó là một đoạn giới thiệu bằng tiếng Anh, cho thấy chủ nhân quảng cáo cũng đang chú ý thu hút du khách nước ngoài.

Ngoài bản đồ ra, email còn có file đính kèm các thông tin về chuyến bay, chuyến tàu và chuyến ô tô. Giang Kinh là một thành phố lớn, Tư Dao rất dễ dàng tìm được một tour du lịch khả thi.

Loại thông tin du lịch thế này Tư Dao thường xuyên nhận được nhưng đa phần cô đều chỉ lướt qua, còn bức email này lại khiến cô thấy nao nao.

Từng cảnh trên các bức ảnh hình như cô đều đã có ấn tượng. Có lẽ đây chính là cảnh sơn thuỷ hoàn mỹ trong trí tưởng tượng của cô.

“Năm tráng sĩ” dường như cùng lúc online trên mạng QQ, Tư Dao liền gõ ra ba chữ “Tân Thường Cốc”.

Gần như cùng một lúc, một loạt các dòng tin nhắn liên tiếp hiện ra trước mắt Tư Dao.

“Đã xem quảng cáo về Tân Thường Cốc chưa?”

“Đi chơi Tân Thường Cốc sẽ rất tuyệt đấy!”

“Tân Thường Cốc quá đẹp!”

Câu cuối cùng là của Kiều Kiều, cô ấy vẫn như xưa, luôn chậm một chút so với mọi người. “Tiếc rằng không có đường lên núi”.

Trên mạng yên lặng một lúc, Tư Dao vừa nghĩ ra một từ hay hay thì lời của Viên Thuyên đã truyền đến “Lỗ Tấn tiên sinh từng nói…”

Tư Dao kêu lên “Đáng ghét”, thì một câu thoại của Viên Thuyên lại tiếp luôn: “Yêu Yêu, mình hiểu cậu đang nghĩ gì, mình nhanh hơn cậu. 😉 “

“Năm tráng sĩ” ai cũng thông minh, đều biết câu danh ngôn của Lỗ Tấn mà Viên Thuyên dẫn ra: “Mặt đất vốn không có đường, người ta đi mãi, thì thành đường thôi”.

Tư Dao rất mong có thể xúc tiến chuyến đi tập thể này của “Năm tráng sĩ”, cô biết Viên Thuyên đang trong giai đoạn “yêu thắm thiết”, thậm chí còn nói đến chuyện cưới xin; có trời biết còn mấy cơ hội năm người được đi du lịch cùng nhau nữa, cho nên cô phát đi một câu “Nhìn kỹ lại đi, đẹp say lòng người”.

Trên mạng lại lặng yên một lúc nữa, Kiều Kiều nói “Nhìn thì rất đẹp nhưng mà mình vẫn hơi PAPA (sờ sợ)”.

“Ôi!” Kiều Kiều kinh ngạc kêu lên, nắm chặt tay Lâm Mang.

Tư Dao cười nói: “Thế nào, không chỉ là “nhìn thì rất đẹp” chứ?”

Đang 9 giờ sáng, không thể là trong mơ; nhưng đúng là chỉ nằm mơ mới có thể thấy cảnh đẹp tuyệt vời thế này.

Ngoài “Năm tráng sĩ” ra, bạn trai Viên Thuyên là Lưu Dục Chu và bạn học cùng trường với năm cô là Lâm Mang cũng tham gia chuyến du lịch. Khi Tư Dao trông thấy Lâm Mang và Kiều Kiều đồng thời xuất hiện ở khách sạn, cô rất kinh ngạc, lòng cô rộn lên bao nỗi niềm.

Ở trường đại học, Lâm Mang là người yêu của Tư Dao trong một năm rưỡi. Khi Tư Dao lên năm thứ ba, cô ngày càng chín chắn hơn, nên cảm thấy Lâm Mang còn có tính xốc nổi thường thấy ở nhiều chàng trai. Bên anh, cô không có cảm giác an toàn, chắc chắn. Là một cô gái luôn vui tươi, có nội tâm phong phú, hay nghĩ ngợi và nhạy cảm, cô khao khát một tình yêu đẹp và phải thực tế. Điều kiện mọi mặt của Lâm Mang có thể coi là số một, nhưng cái tật “hão huyền” – thích khoe tài khôn vặt, thích so đọ với người, hay nói “một tấc đến giời” của Lâm Mang khiến Tư Dao băn khoăn. Trước khi anh tốt nghiệp, Tư Dao đã trăn trở rất nhiều, cuối cùng nói lời chia tay với anh. Nghe nói lần thất tình ấy là một cơn sóng rất lớn đối với con thuyền luôn “thuận buồm xuôi gió” Lâm Mang. Thoạt đầu anh biệt tăm ít hôm, khiến Tư Dao còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, sau đó liên tục nhiều ngày anh ngồi uống say bí tỉ để chia tay với các bạn học, rất bê tha nhếch nhác. Sau khi tốt nghiệp anh rời Giang Kinh, cũng không buồn nói một lời tạm biệt với Tư Dao.

Sau đó ba năm, tình cờ có tin về Lâm Mang, rằng anh thành đạt thế nào, gái đẹp cặp kè ra sao… Tư Dao chỉ cười, biết vậy.

Lần gặp gỡ này, Lâm Mang nói là vì cô bạn thân Kiều Kiều mời đi cùng. Tư Dao nghĩ, anh ta và Kiều Kiều không ở cùng phòng khách sạn, có vẻ không phải là đang yêu nhau, vì vậy vẫn cứ cười nói với anh như thường, mãi đến khi cảm thấy ánh mắt và vẻ mặt của Kiều Kiều khang khác, cô mới rõ mình đã vô tình gây nên rắc rối, nên vội phanh lại ngay.

Nhưng có phải là đã quá muộn rồi không?

Lúc này bảy người đang đứng ngắm cảnh đẹp, hết thảy đều im lặng. Hai hôm trước họ du ngoạn ở núi Hoàng Cương và suối Cửu Khúc, cảm nhận được vẻ đẹp không gì tả nổi. Giờ thì họ mới tin bức email đó không hề khoa trương, so với suối Cửu Khúc thì vẻ đẹp của Tân Thường Cốc này thật sự khiến người ta kinh ngạc, trầm trồ ngợi ca nó là tuyệt mỹ!

Theo bản đồ, đi qua một ngọn núi nhỏ giống như một tấm bình phong (núi “Nam Bình”), họ thấy ngay Tân Thường Cốc. Bên ngoài vách núi cao phía xa xa, một thác nước trải xuống như một bức rèm ngọc, chắc chắn đó là vách núi Niết Bàn, nghe nói mặt bên kia của vách núi có Thạch khắc; dưới thác nước chắc là “khe Ngấn Sa”. Chân thác nước và khe Ngấn Sa bị một mảng rừng thông rậm rạp tốt tươi che khuất, có lẽ là “Thuỷ tùng lâm – nước lớn nhất Trung Quốc” mà bản đồ đánh dấu. Sau rừng thông là sương mù lãng đãng bay, quanh năm bao phủ lưng chừng vách núi bên kia, dần dần chuyển thành mây mỏng bồng bềnh trôi quanh vách núi, ẩn nơi chân núi, tất cả hệt như bức tranh thuỷ mặc rất nên thơ khiến tâm hồn trở nên tinh khiết.

“Ôi!” Kiều Kiều lại trầm trồ, ánh mắt cô nhìn Lâm Mang chứa chan trìu mến.

Đúng thế, cảnh sắc của thung lũng này đẹp như bức tranh thuỷ mặc, nhưng màu sắc lại không đơn điệu như tranh. Dưới màn sương mỏng và mây mù là muôn loài hoa khoe sắc với những màu xanh đậm nhạt khác nhau; những cây cao chọc trời, những nhánh lan non mướt bò trên đá, những vách núi đỏ thẫm, những dây leo xanh sẫm… dệt nên một bức tranh thiên nhiên diễm lệ.

Viên Thuyên đứng kia đã chọn được tư thế, chiếc máy ảnh kỹ thuật số trong tay người yêu – Dục Chu đang không ngớt “tách tách”.

Thường Uyển quan sát Viên Thuyên hồi lâu rồi hỏi: “Viên Thuyên, đây có phải là lần cuối cùng cậu đi chơi với các “tráng sĩ” chúng mình không? Khi nào sẽ mở tiệc rượu? Mình đang chờ làm phù dâu cho cậu đấy!”

Viên Thuyên khẽ “xuỳ” một tiếng: “Chỉ nói linh tinh! Bi quan thế? Sao lại là lần cuối cùng? Dù kết hôn rồi, chúng ta vẫn có thể cùng đi chơi giống như thế này”.

Thường Uyển nhìn sang Tư Dao: “Mình và Dao Dao rất hiểu cậu, cậu và anh Dục Chu gần đây đang đắm trong ngọt ngào, chỉ e đến lúc đó sẽ chẳng thiết gì bọn mình nữa. Dao Dao mau ủng hộ tớ với!”

Tư Dao không nhận ra ánh mắt của Thường Uyển, cũng không nghe thấy mấy câu đó, mà đang chìm đắm trong ngỡ ngàng và nghi hoặc. Cô ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của Tân Thường Cốc, sức mạnh của thiên nhiên muôn màu. Sự nghi hoặc của cô dần dần càng rõ, cô cảm thấy mình đã từng đến nơi này, đã từng nhìn thấy cảnh sắc này.

“Sao lại có thể thế này?” Tiểu Mạn nâng chiếc ống nhòm của Nga – một báu vật của cô – nhìn kỹ đỉnh núi xa xa, vừa thưởng thức cảnh đẹp, vừa tìm đường có thể leo lên. Nhưng cảm nhận của Tư Dao thì lại rất khác. Trong “năm tráng sĩ”, cô và Kiều Kiều học khoa học tự nhiên, đương nhiên phải phụ trách việc định vị và tìm đường. Lâm Mang và Dục Chu muốn giúp, nhưng bị Tiểu Mạn – thường thích làm việc theo ý riêng – từ chối.

“Có lẽ mình đã nhìn thấy trong mơ”. Tư Dao vẫn chưa có được câu giải thích mà cô có thể thoả mãn.

“Ừ, có thế chứ!” Mấy người cùng đồng thanh. Con người ta hay có một thứ cảm giác kỳ lạ: lần đầu nhìn thấy một nơi mình chưa từng đến thì lại ngỡ hình như nó đã từng xuất hiện trong mơ.

“Tấm bản đồ in rất rõ ràng, mình nghĩ chúng ta không lo sẽ đi lệch hướng cơ bản. Tuy nhiên khi vào trong núi, địa hình phức tạp, nhiều lúc chỉ có thể dựa vào cảm giác mà thôi, cho nên mọi người phải chuẩn bị tư tưởng, có khả năng sẽ bị đi lòng vòng. Chúng ta đi khám phá vùng núi rừng còn trinh nguyên thì phải thế! Mình còn ngờ rằng chúng ta là tốp du khách duy nhất ở đây”. Tiểu Mạn vừa xem bản đồ rất tỉ mỉ, vừa xoay xoay la bàn.

Viên Thuyên nói: “Hội trưởng Hội du lịch đại học Y Giang Kinh đã nói trường ta chẳng còn ai có ý định đến đây nữa. Anh ta gửi bức email đó đến cho tụi nữ sinh đại học Y Giang Kinh, nghe nói vài đứa nhóc đang lăm le muốn đi, không biết họ đã đi chưa”.

Tiểu Mạn gấp bản đồ lại: “Đi thôi! Tranh thủ đi hết các điểm chủ yếu trong một ngày”.

“Được! Đặc biệt là hang quan tài treo, nhất định phải đi, xem nó bí hiểm đến mức nào”. Tư Dao bước sát theo Tiểu Mạn.

Kiều Kiều nói: “Được ngắm phong cảnh đẹp thế này, mình thấy chuyến đi này thật bõ công. Một cái hang đặt quan tài thời xa xưa thì có gì hay mà xem? Các cậu định làm nhà khảo cổ à?” Mấy cô gái thoáng nhận ra Kiều Kiều có ý nói ngược với Tư Dao.

Tư Dao càng thêm quyết ý tránh xa hai người Kiều Kiều và Lâm Mang, nhưng vì rất muốn xem hang quan tài treo, nên cô đành phản bác: “Sao lại nói là đã bõ công gì được? Những tour du lịch bình thường đều không thể có cơ hội được nhìn quan tài treo ở cự ly gần, phải đứng xa mà nhìn. Cái hang này vẫn còn bỏ ngỏ, chứng tỏ chưa bị đưa vào bảo tồn, nếu năm sau đến e rằng muốn xem cũng không được nữa!”

Lâm Mang đã “không thức thời”, nên nói thêm: “Dao Dao nói có lý, quan tài treo là thứ bí hiểm, được xem một lần thực không đơn giản!” Kiều Kiều bất mãn nguýt anh ta một cái.

Viên Thuyên cười: “Kiều Kiều, hay là đến đó cậu ngồi ngoài cửa hang, để bọn mình vào xem, bọn mình “gần gũi thân mật” với quan tài trong hang?” Viên Thuyên dẫn lời trong bức thư quảng cáo.

Cả nhóm vừa rảo bước vừa nói chuyện, rất nhanh, đã tới chân thác nước ở vách Niết Bàn. Những bụi nước li ti hôn lên mặt, lên trán vô cùng dễ chịu, khiến mọi người đều tỉnh táo hẳn lên. Trước khi trở thành dòng chảy của khe Ngấn Sa, nước từ thác chảy vào một cái hồ xanh biếc, không sâu, trong vắt nhìn rõ tận đáy, dù không khát nhưng nhìn thấy cũng không kìm được ý muốn thử uống một ngụm xem sao.

Tư Dao say mê nhìn làn nước, nghĩ bụng: nếu lòng người trong sạch thế này thì tốt biết bao!

“Các cậu nhớ không: thư quảng cáo nói rằng nếu uống một ngụm nước suối rồi thầm ước một điều, thì sau này điều ước sẽ thành hiện thực”. Tính Thường Uyển cứ hay nhớ những điều không cần nhớ.

Tiểu Mạn không buồn quay đầu lại: “Cậu chỉ hay xem phim Hàn Quốc có bọn nhóc xinh xinh ấy làm trò! Năm nay cậu mười mấy tuổi hay sao mà còn tin những trò đùa ấy?”

Mọi người đều bật cười. Tư Dao lấy làm lạ, khi học đại học Tiểu Mạn gần như đã đọc hết mọi cuốn truyện tình yêu trên thị trường sách, cũng rất thích mải miết theo đuổi tình yêu, chất lãng mạn như có từ trong máu thịt; Thường Uyển cũng được cô ta “hun đúc” rất nhiều. Sao hôm nay Tiểu Mạn lại tỏ ra “trần tục” như thế?”

Thường Uyển “hứ” một tiếng, làu bàu: “Năm nay mình mới 16 tuổi thôi, cậu tin không? Lời nói hay, thì thà cứ tin còn hơn là không tin, ai mà chẳng thế!” Nói rồi ngồi xuống trước tiên, vốc nước uống.

Tư Dao cũng vốc nước lên, trong lòng bàn tay hiện ra khuôn mặt cô mờ mờ, và chỉ sau một thoáng, nước đã theo kẽ các ngón tay chảy xuống hết. Mình vẫn luôn kiếm tìm hạnh phúc, nhưng tại sao hạnh phúc – cũng giống như nước ở trong tay – có thể gặp mà không giữ nổi? Cũng như năm ấy chỉ vì muốn có một tình yêu hoàn hảo nên mình đã đánh mất Lâm Mang, để hôm nay phải một thân một mình. Không nên nghĩ thế. Xem ra Lâm Mang và Kiều Kiều đang rất hạnh phúc. Mình còn có thể ước điều gì đây? Tại sao tới tận hôm nay, mình muốn điều gì mà cũng chẳng rõ? Cha mẹ kính yêu đã qua đời, mấy lần yêu không đến đích, trước mắt còn thứ gì có thể nắm được? Rốt cuộc mình muốn có được thứ gì? Một tình yêu khắc cốt ghi tâm, bền chặt vĩnh viễn chăng?

Tiểu Mạn đã nói đó chỉ là chuyện đùa cho vui, mình bao nhiêu tuổi rồi mà còn tin những trò đó?

Nhưng mình thật sự hy vọng có được một tình yêu, có lẽ không cần phải khắc cốt ghi tâm, chỉ cần có thể ở bên nhau mãi mãi. Viên Thuyên và Thường Uyển luôn nói mình kỹ tính quá nên khó tìm được bạn trai.

Có lẽ, mình mới thật sự là người cần có thật nhiều tình yêu.

Bỗng cô cảm nhận có một ánh mắt nóng bỏng… ngẩng lên nhìn, chỉ thấy Lâm Mang đang nhìn mình chăm chú. Vừa gặp ánh mắt của cô, anh lập tức cúi đầu, uống vốc nước ở trong tay.

“Có vài người hình như đã ước xong rồi nhỉ?” Tiếng Tiểu Mạn lạnh lùng vang lên khiến Tư Dao hơi chột dạ. Cô chợt nhớ ra, ở đại học, Tiểu Mạn cũng đã từng nhìn Lâm Mang bằng ánh mắt ngưỡng mộ, đã từng nhìn cô với ánh mắt ghen tỵ.

“Hay là thôi không ước gì nữa, để khỏi phải thất vọng quá lớn”.

Mọi người đi sau Tiểu Mạn, chiếu theo bản đồ đi xuyên núi, đường dù chưa được mở nhưng cũng không quá khó tìm lối để đi, vả lại họ đều có nhiều kinh nghiệm đi đường rừng, biết cách tránh những chỗ hiểm trở; bản đồ cũng rất rõ ràng tường tận, cho nên họ đi khá thuận lợi. Đến khoảng ba giờ chiều họ đã thưởng ngoạn được phần lớn các thắng cảnh mà bản đồ đánh dấu. Sau khi xuống khỏi Kim Lôi Phong, thì chỉ còn lại hai điểm chưa đi là thạch khắc ở vách Niết Bàn và quan tài treo ở hang Thập Tịch.

“Làm gì có thạch khắc nào nhỉ?” Tiểu Mạn buông ống nhòm xuống, rồi lại chăm chú nhìn bản đồ. “Bản đồ chỉ dẫn là đứng trên Bộ Nhai Lương có thể nhìn rõ thạch khắc trên vách Niết Bàn bằng mắt thường, chúng ta rõ ràng đang đứng trên Bộ Nhai Lương, đã nhằm đúng phương hướng. Chú thích của bản đồ cũng rất rõ ràng: Bộ Nhai Lương là một đoạn đường đá bằng phẳng dài khoảng 30m, rộng khoảng 1m, giống như một chiếc cầu nối liền hai sườn núi. Một địa hình hiếm có như thế này chẳng lẽ lại sai? Vách Niết Bàn cách đây không xa lắm, nhưng đừng nói là mắt thường, ngay cả dùng ống nhòm có hệ số phóng đại cao như của mình cũng không nhìn thấy vết tích gì”.

Lúc này đúng là mọi người đang đứng trên một cây cầu đá tự nhiên bắc ngang qua hai sườn núi, mặt cầu hẹp khiến người ta tim đập chân run. Phía trước mặt không xa, chính là sau lưng của vách Niết Bàn, nhưng trên vách núi ngoài cỏ mọc rậm rì thì chẳng có dấu tích gì của thạch khắc cả.

“Có lẽ kích cỡ của chữ khắc hơi nhỏ, hoặc là nhà quảng cáo đánh máy sai!” Thường Uyển nói rất tự nhiên, vừa xoa nắn bắp chân đang bị căng mỏi.

Tư Dao lắc đầu: “Chắc không phải như vậy, người gửi email đã chuẩn bị rất đầy đủ, rất tỉ mỉ, đến lúc này vẫn chưa phát hiện ra chỗ nào chưa chuẩn, đặc biệt là bản đồ phức tạp như vậy mà không hề sai, phải không Tiểu Mạn?”

Tiểu Mạn mắt vẫn không rời bản đồ: “Đúng như vậy, tấm bản đồ này vẽ rất chuyên nghiệp, nhưng… điểm đến cuối cùng là hang Thập Tịch hình như có vấn đề; dựa vào linh cảm về phương hướng trên đường đi của mình, nếu như đi đúng theo bản đồ, có lẽ sẽ đến mép vách núi… Đương nhiên cũng rất khó nói, tóm lại vì đây là trong núi sâu, chưa biết chừng chúng ta sẽ bị đi vòng thúng”.

Khó khăn thật sự đã bắt đầu thấy rõ.

Nhìn trên bản đồ thì hang Thập Tịch cách Bộ Nhai Lương không xa, nhưng bảy người đi liên tục một tiếng đồng hồ vẫn không nhìn thấy hang động nào, trái lại – đúng như Tiểu Mạn dự đoán – họ đã quay về bên vách Niết Bàn!

Tiếng thác nước đổ xuống ầm vang dưới chân bọn họ, nhìn ra xa, khe Ngấn Sa uốn lượn chảy qua mấy ngọn núi, không biết kết thúc ở đâu. Trong núi đã không còn sáng sủa như lúc trưa, lại thêm nhiều bóng râm cùng sương mù lãng đãng bay lên.

“Về, quay về thôi! Đi như ngựa vía thế này, mình sắp chết mệt rồi đây!” rõ ràng Kiều Kiều không có hứng thú “gần gũi thân mật” với quan tài treo.

Thường Uyển cũng phụ hoạ theo.

“Hai cậu thật thộn quá, hồi trước đã bảo các cậu nên tham gia câu lại bộ thể hình thì không nghe, giờ đã thấy rõ mình thiếu rèn luyện chưa?” Viên Thuyên nói không chút nể nang.

Thấy nét mặt Thường Uyển lộ vẻ không đồng tình, Tư Dao chậm rãi nói: “Đã là điểm cuối cùng rồi, sao không cố đi nốt cho trọn vẹn? Quan tài treo rất thú vị, các cậu nhìn thấy chắc chắn sẽ không thất vọng đâu. Tiểu Mạn nhìn kỹ lại bản đồ xem. Hay là để Lâm Mang giúp cậu xem, mình nhớ trước đây anh ấy tìm đường rất “có nghề”. Vừa nói xong, Tư Dao chợt nhận ra mình đã “nói hớ”.

Quả nhiên, Lâm Mang không chút khiêm nhường: “Được. Thì ra em vẫn nhớ trước đây chúng ta…”

“Em chẳng nhớ gì cả, già rồi, trí nhớ ngày càng kém”. Tư Dao đã nhận thấy ánh mắt khó chịu của Kiều Kiều, đành cố tự giễu mình để “chữa cháy”, cô cũng thấy mình thật vô duyên.

Tiểu Mạn lắc đầu nói: “Mình thấy bí rồi, rõ ràng là đi theo đúng bản đồ, giờ chẳng còn khái niệm gì nữa. Nếu anh Lâm Mang nhận ra đường, em xin trao quyền ngay”.

Viên Thuyên bỗng chỉ tay, nói nhỏ: “Nhìn kìa, có một người đang ngồi đằng kia!”

Chú thích:

(1) Thung lũng Áo Mới

(2) Chữ Hán (thư pháp) hoặc bích hoạ cổ xưa trên vách núi

(3) Không chôn, chỉ đặt lên hốc đá hoặc treo “hong gió”; một cách an táng người chết. Còn gọi là Phong táng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.