“Anh tìm ai?” Giọng nói của một người đàn ông vang lên.
Chu Mạnh Ngôn hơi giật mình, chẳng lẽ anh đã đoán sai? Trong lúc nhất thời, anh không biết mình nên cảm thấy thất vọng hay thở phào nhẹ nhõm nữa, “Ngại quá.” Giọng anh hơi thấp xuống, “Tôi nhầm nhà.”
Người trong phòng mắng một câu “Đồ điên.” Chu Mạnh Ngôn không khỏi tự giễu, bị điên thì sao chứ? Nếu không phải bị điên thì sao có thể suy đoán ra chuyện không đầu không đuôi như vậy, sao trước kia anh lại không phát hiện bản thân có sở trường viết tiểu thuyết viễn tưởng nhỉ?
Chu Mạnh Ngôn nghĩ vậy rồi kéo thấp vành mũ xuống, xoay người định rời đi. Đúng lúc này một tiếng “két” vang lên, cửa phòng đối diện mở ra, anh ngẩng đầu lên một cách tự nhiên, bốn mắt nhìn nhau.
Đây là cuộc gặp lại khó mà tin nổi nhất thế gian.
Chung Thái Lam ngơ ngác nhìn người kia, cô lắp bắp: “Chu… Anh…” Cô cố hết sức để khống chế môi lưỡi của bản thân nhưng vẫn không thể thốt ra được một câu trọn vẹn.
Trước khi mở cửa, cô cũng đã có dự cảm chứ không phải không đoán ra nổi, nhưng thời khắc thật sự gặp lại vẫn làm cô câm nín.
Nghĩ cả ngày trời hóa ra là nhớ nhầm số nhà, Chu Mạnh Ngôn không biết nên khóc hay nên cười, khóe môi anh bất giác hơi nhếch lên, “Xin chào Chung Thái Lam.”
Chung Thái Lam nhắm mắt lại, cố nuốt nước mắt vào trong, “Xin chào Chu Mạnh Ngôn.”
“Có thể vào nhà rồi nói chuyện không?”
Chung Thái Lam sửng sốt một lúc rồi mới có thể mở miệng nói chuyện, “Đương nhiên… Anh vào đi.”
Chu Mạnh Ngôn vào nhà, cởi mũ lưỡi trai ra, cẩn thận nhìn cô một lượt, “Tôi không ngờ là mình có thể tìm được cô thật.”
“Tôi cũng không ngờ là anh sẽ thật sự xuất hiện.” Chung Thái Lam nhìn chằm chằm vào anh, lẩm bẩm: “Tôi được nhìn thấy anh thật rồi này.”
Không chỉ Chung Thái Lam, ngay cả Chu Mạnh Ngôn cũng không thể tưởng tượng nổi chuyện này là thật, anh thật sự đã đi được đến chỗ này, không phải trong trạng thái quái lạ lần trước, không phải xuyên không mà chỉ đơn giản đến gặp Chung Thái Lam mà thôi.
Giống như một lần gặp mặt bình thường trong cuộc sống.
Nhưng tại sao lại có thể bình thường như vậy được chứ? Hai người… vốn dĩ không cùng một thế giới.
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
“Tôi cũng không biết.” Chung Thái Lam vẫn chưa thoát khỏi cảm giác khó thể tin nổi, “Vừa nãy anh đột nhiên biến mất…”
“Sau khi cô bắt đầu đánh chữ là tôi đã trở về rồi.” Chu Mạnh Ngôn dựa lưng vào vách tường, sửa sang lại suy nghĩ, “Chuyện của Lâm Hà… là do cô sắp xếp à?”
Chung Thái Lam lập tức nói: “Tất nhiên là không phải! Thực ra tôi không hề nghĩ đến chuyện sắp xếp việc gì cho người bạn này của anh. Anh ta tự nhảy ra!”
Cô đang định cho anh xem nội dung trong bản word, nào ngờ vừa nhìn thì đã ngẩn người, “Quái lạ! Chuyện gì thế này?”
“Sao thế?” Chu Mạnh Ngôn nhìn về phía cô.
Chung Thái Lam lẩm bẩm: “Không biết, thế này… Thế này là thế nào đây?”
Chu Mạnh Ngôn cúi đầu xuống nhìn thì thấy tất cả các câu chữ trong trang word đang dần biến mất với tốc độ rất kỳ diệu, không phải là xóa đi mà là từ từ nhạt dần, cho đến khi… biến mất hẳn.
Toàn bộ quá trình này chưa đến ba giây, nhưng hơn ba phút sau Chung Thái Lam vẫn chưa tiêu hóa nổi chuyện này.
“Chuyện này… quá kỳ ảo.” Nếu bây giờ có thể dùng một biểu tượng cảm xúc để thể hiện cảm nghĩ của mình, Chung Thái Lam chắc chắn sẽ dùng một nghìn biểu tượng [ngạc nhiên.jpg].
Chu Mạnh Ngôn không có biểu cảm gì, mấy ngày nay anh đã trải qua rất nhiều chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng, bây giờ hoàn toàn chai lì rồi, thấy Chung Thái Lam kinh ngạc thế này, trong lòng anh còn có chút vui vẻ nho nhỏ.
Anh mang tâm trạng xem kịch vui, cầm những bản thảo mà cô đã trải lên giường từ trước ra, sau đó cũng không quá bất ngờ khi phát hiện mọi thứ đều biến thành giấy trắng: “Chỗ này cũng không còn gì cả.”
Chung Thái Lam lao về phía trước, túm lấy bản thảo của mình, “Không thể như thế được!” Cô nói xong, hai tay bắt đầu run lên, “Sao lại thế này… Sao có thể chứ?”
Những bản thảo này có ý nghĩa rất lớn đối với cô, người ngoài tuyệt đối không thể hiểu nổi. Từ nhỏ đến lớn, những lúc cô cảm thấy đau khổ hay cô đơn, cô đều nghĩ đến Chu Mạnh Ngôn.
Kết quả thi kém thì sẽ tưởng tượng anh cổ vũ rằng lần sau sẽ làm tốt hơn. Khi cãi nhau với bạn học thì sẽ tưởng tượng anh bất bình hộ cô, những lúc cảm thấy cô đơn sẽ tưởng tượng anh đang làm bạn với mình.
Chung Thái Lam đã gửi gắm vào anh vô số chuyện mà cô không thể làm nổi, đền bù tất cả những tiếc nuối của bản thân, thông qua người bạn trong tưởng tượng của mình – Chu Mạnh Ngôn, cô đạt được sự thỏa mãn riêng cho mình.
Rất nhiều tình cảm cá nhân suốt bao nhiêu năm qua đều được gửi gắm vào mấy trang giấy nhìn có vẻ tầm thường ấy.
Nhưng bây giờ chúng lại biến mất như bong bóng xà phòng.
Trong chốc lát, Chung Thái Lam không thể chấp nhận sự thật này, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.
Chu Mạnh Ngôn cũng cảm thấy hơi khó chịu, quả thật, khi biết bản thân chẳng qua chỉ là một nhân vật dưới ngòi bút của Chung Thái Lam, anh có hơi hận cô, nhưng cũng không rõ là hận cô hay hận trò đùa của vận mệnh nữa. Tuy nhiên, một điều không thể phủ nhận chính là, khi nhìn cô bị đả kích thì anh cảm thấy rất hả hê.
Nhưng cảm giác hả hê này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, lúc thấy cô chực khóc thì anh vẫn hơi áy náy, “Cô…”
Chung Thái Lam im lặng quay lưng đi, giả vờ nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, không để cho anh thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má mình.
Sau khi im lặng một lúc lâu, Chu Mạnh Ngôn thở dài, dịu dàng hỏi: “Sao thế, chẳng phải Chu Mạnh Ngôn ở đây rồi còn gì?”
“Anh không hiểu được đâu.” Chung Thái Lam không thể nói rõ cho anh biết những bản thảo này có ý nghĩa như thế nào, trong giây phút mà những câu chữ kia biến mất, cô có cảm giác như tim mình bị khoét mất một lỗ, lồng ngực trống rỗng và rỉ máu.
Cô đã mất đi một thứ cực kỳ quan trọng.
Chu Mạnh Ngôn loáng thoáng cảm nhận được một chút nhưng anh không phải là cô, cũng không thể hiểu được tại sao cô lại đau khổ như vậy, chỉ có thể cố gắng đổi đề tài: “Có gì ăn không? Tôi đói quá.”
Câu nói này như gãi đúng chỗ ngứa, Chung Thái Lam cũng giả vờ không có chuyện gì: “Có mì tôm, anh ăn không?”
“Có.”
Chung Thái Lam tìm gói mì ăn liền cho Chu Mạnh Ngôn, sau đó lại đưa cho anh một chiếc nồi điện nhỏ. Chu Mạnh Ngôn tự nấu cho mình một gói mì, cũng không cần bát mà anh chỉ mượn đôi đũa rồi ăn trực tiếp trong nồi luôn.
Anh thật sự đói sắp chết rồi.
Thấy Chu Mạnh Ngôn như vậy, cảm xúc tiêu cực của Chung Thái Lam cũng dần vơi đi, cô xuống dưới tầng mua ít đồ uống và túi bánh quy ở máy bán hàng tự động, “Còn cần gì nữa không?”
“Cảm ơn.” Mặc dù Chu Mạnh Ngôn ăn rất vội vàng nhưng vẫn không hề mất hình tượng.
Chung Thái Lam im lặng một lát, lại nói: “Xin lỗi.”
“Cô không cần phải xin lỗi, đây không phải chuyện cô có thể đoán trước được, đổi lại là tôi thì cũng vậy thôi.” Chu Mạnh Ngôn rút một tờ khăn giấy ra lau miệng, vừa sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân vừa nói, “Cho nên tôi không hận cô.”
Chung Thái Lam hơi hờn dỗi: “Anh vốn dĩ không thể hận tôi.”
Chu Mạnh Ngôn cũng không tức giận, bình tĩnh hòa nhã hỏi: “Có hận hay không là một chuyện, nhưng cô không cảm thấy là mình nên chịu trách nhiệm với tình huống bây giờ của tôi à?” Để tăng sức thuyết phục, anh còn đặc biệt kể lể, “Bạn gái tôi chết rồi, bản thân lại còn bị truy nã, thậm chí ngay cả bạn tốt cũng không tin tôi.”
Chung Thái Lam mím môi, “Đấy là do thời gian không thích hợp, phần sau của câu chuyện, tôi chắc chắn sẽ trả lại sự trong sạch cho anh, còn về phần Cao Ngân Nguyệt, cô ấy…” Dừng một lát, cô sửa lại lời, “Được rồi, không có gì.”
Chu Mạnh Ngôn không chịu bỏ qua, “Cô nói rõ ràng ra xem nào, cô ấy làm sao?”
Chung Thái Lam tỉnh bơ: “Cô ấy là lời dẫn cho câu chuyện, tôi rất xin lỗi.”
Chu Mạnh Ngôn nửa tin nửa ngờ nhưng bây giờ không phải là lúc để truy cứu chuyện này, có một vấn đề khác đáng quan tâm hơn, “Hung thủ là ai?”
Chung Thái Lam quay đầu sang chỗ khác, mất tự nhiên trả lời: “… Chưa nghĩ ra, tôi mới viết mở đầu thôi.”
Chu Mạnh Ngôn khó tránh khỏi thất vọng nhưng vẫn tiếp tục hỏi thêm: “Sau khi tôi rời đi thì đã xảy ra chuyện gì?”
Nhắc đến việc này, Chung Thái Lam cố nén cảm xúc của bản thân lại, cẩn thận kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra.
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Chu Mạnh Ngôn vẫn thấy khá choáng váng trước sự phát triển ly kỳ này, anh lấy lại bình tĩnh, sau đó ra hiệu cô chờ một lát, “Tôi cần phải làm rõ một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Khoảng thời gian tôi xuất hiện và biến mất.” Chu Mạnh Ngôn sửa sang lại mạch suy nghĩ, “Lần đầu tiên tôi xuất hiện ở đây, tôi thấy cô viết đến đoạn kết của chương một, lần đó tôi định đến gặp cô nhưng sau khi có tiếng đánh máy thì tôi lại bị kéo về, lần thứ hai tôi đến gặp cô thì cô đã tắt máy, có phải là đêm trước khi Quách Tiểu Hàm mất tích một ngày, cô mới viết xong chương hai đúng không?”
Chung Thái Lam hiểu ra: “Đúng rồi, về sau vì chuyện của Tiểu Hàm nên tôi không có thời gian viết tiếp, anh vẫn ở cạnh tôi, mãi đến lúc nãy tôi mới bắt đầu viết chương ba thì anh lại biến mất… Nhưng vừa nãy tôi chưa viết xong chương ba.”
“Ừ, hơn nữa trạng thái của tôi cũng thay đổi.” Chu Mạnh Ngôn chống trán, nhíu chặt lông mày, “Vừa rồi chắc chắn đã có chuyện gì đó đặc biệt diễn ra. Ban nãy cô mới bảo là định làm cho Ngân Nguyệt sống lại nhưng thất bại à?”
Chung Thái Lam sửa lại, “Tôi định để Cao Ngân Nguyệt gọi điện thoại cho anh rồi giải thích rằng mình giả chết, nhưng tên của Cao Ngân Nguyệt bị xóa đi, anh vẫn nhận được điện thoại, nhưng đối phương lại là Lâm Hà.”
“Cô đã mất khả năng khống chế một phần cốt truyện rồi.” Bây giờ Chu Mạnh Ngôn đã có thể bình tĩnh nói rằng những gì mà mình gặp phải là cốt truyện.
Chung Thái Lam cân nhắc, “Có lẽ là vì không thể sửa lại những gì đã xảy ra. Nhưng chuyện này không khoa học! Mặc dù lý do Cao Ngân Nguyệt giả chết hơi lỗi thời đi chăng nữa nhưng nó vẫn có lý mà, tại sao lại không cho tôi sửa?”
Chu Mạnh Ngôn thuận theo cô, suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên nói: “Lần này tôi tới đây trong tình huống rất đặc biệt, không có cảm giác kiểu xuyên không qua hai thế giới mà là đến đây một cách bình thường.”
“Tôi cũng cảm thấy có rất nhiều chuyện không phải do tôi thiết lập, ví dụ như người bạn của anh, ví dụ như các ga tàu điện ngầm, tôi không hề thiết lập nên những thứ ấy, thế giới mà tôi sáng tạo ra thật sự rất nhỏ.” Chung Thái Lam khoa tay múa chân vẽ một chiếc vòng tròn, “Nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy nó đang tự hoàn thiện.”
Sau khi nghe xong, Chu Mạnh Ngôn nhíu mày nghĩ ngợi, một lúc sau, đột nhiên anh hỏi: “Tôi có thể mượn điện thoại của cô một lúc không?”
Chung Thái Lam đưa điện thoại cho anh xem, “Anh muốn làm gì?”
Chu Mạnh Ngôn không đáp lại mà tìm gì đó ở trên mạng, sau đó mở một tấm hình ra đưa cho cô xem: “Cô có biết người này không?”
Chung Thái Lam nhìn sang, đó là một tấm áp phích của bộ phim mà Quách Tiểu Hàm đã xem với bạn mình: “Giải cứu Mã Lệ Liên”. Đây là bức ảnh chụp riêng tạo hình của nữ chính, cô nhìn một lúc, khó hiểu hỏi: “Cao Tố Nga à? Anh cho tôi xem cái này làm gì?”
Chu Mạnh Ngôn bình tĩnh nhìn cô: “Cô ấy chính là Cao Ngân Nguyệt.”
Chung Thái Lam còn tưởng mình nghe nhầm, “Gì cơ???”
Chu Mạnh Ngôn lặp lại một lần nữa, “Cô ấy là Cao Ngân Nguyệt.”
“Sao có thể thế được? Anh đang đùa tôi đấy à?” Chung Thái Lam hi vọng có thể nhìn thấy chút ý đùa giỡn trên mặt anh, nhưng không, vẻ mặt Chu Mạnh Ngôn cực kì nghiêm túc, “Đây là Cao Tố Nga!”
“Tố Nga cũng có nghĩa là ánh trăng còn gì?” Chu Mạnh Ngôn tỉnh táo nói, “Người nhà Ngân Nguyệt không đồng ý cho cô ấy đi theo con đường diễn xuất nên cô ấy đã dùng nghệ danh.”
“Vậy cũng không thể nào.” Chung Thái Lam không thể tin nổi, “Cao Tố Nga là người ở thế giới thực, còn Cao Ngân Nguyệt là nhân vật hư cấu tôi tạo ra.”
Chu Mạnh Ngôn đăng nhập vào lưu trữ đám mây của mình, mở một bức ảnh chụp cho cô xem.
Đó là bức ảnh chụp chung hiếm hoi của anh và Cao Ngân Nguyệt, hai người ngồi sát nhau, tư thế rất thân mật.
Chung Thái Lam vừa nhìn thoáng qua thì ngạc nhiên đến mức ngã ngồi xuống giường, cô thốt lên, “Không thể nào.”
“Tại sao lại không thể? Chẳng qua Chu Mạnh Ngôn cũng chỉ là một nhân vật dưới ngòi bút của cô nhưng bây giờ anh ta đang đứng trước mặt cô còn gì?” Chu Mạnh Ngôn cụp mắt xuống, nhìn nụ cười tươi tắn thoải mái của Cao Ngân Nguyệt, anh cất giọng đầy phức tạp: “Vậy thì sao Cao Ngân Nguyệt lại không thể là Cao Tố Nga?”
Chung Thái Lam không tìm được lí do để phản bác.
Chu Mạnh Ngôn nhếch miệng: “Chào mừng cô đến với công cuộc nghi ngờ thế giới của tôi.”