Muốn làm rõ vấn đề trong bản ghi âm thì rõ ràng nếu ra tay từ chỗ cảnh sát là việc không thực tế chút nào, vậy chỉ còn cách đến gặp Ngô Phàm thôi.
Nhưng vào lần gặp mặt trước, anh ta đã tỏ vẻ kháng cự rất rõ ràng, lần này phải dùng phương pháp cứng rắn hơn nữa mới được. Chu Mạnh Ngôn nhìn xuống đất, thầm nghĩ cách.
Chung Thái Lam thấy anh im lặng suy nghĩ nên không quấy rầy nữa mà cầm điện thoại lên, tiện tay mở bức vẽ mà Ôn Nhu đã gửi trước đó ra, dưới ngòi bút của Ôn Nhu, Chu Mạnh Ngôn nhìn đã rất đẹp rồi, đúng nghĩa là mặt đẹp như tranh, ai nhìn vào cũng thấy đẹp trai.
Nhưng so với Chu Mạnh Ngôn ngoài đời thật thì bức tranh kia vẫn thiếu rất nhiều, bút không thể vẽ ra được khí chất giữa hai đầu lông mày của anh, cũng không tỉ mỉ khắc họa được những chi tiết nhỏ trên người anh, người trên giấy rất vô hồn và cứng nhắc.
Nhưng Chu Mạnh Ngôn là người sống.
Chung Thái Lam từng viết khá nhiều câu chuyện, cũng đã nhiều lần cẩn thận miêu tả diễn biến tâm trạng của Chu Mạnh Ngôn, nhưng lại chưa bao giờ có cơ hội mặt đối mặt quan sát anh như vậy, bây giờ nhìn kĩ lại… Cô cảm thấy không chịu nổi.
Chu Mạnh Ngôn ngồi đó, trên người anh có độ ấm, từ cơ thể tản ra hơi thở của một người đàn ông trưởng thành. Khi anh đổi tư thế ngồi, những đường cong cơ bắp trên cánh tay và lưng cũng thay đổi, lông mi của anh còn hơi run lên sau mỗi lần chớp mắt.
Ánh mắt của Chung Thái Lam dừng lại ở thân hình anh, cô không muốn bỏ qua bất kì biểu cảm nào dù chỉ là nhỏ nhất, đối với cô, đây là một điều rất mới lạ, khá nhiều lần cô muốn vươn tay ra vuốt ve cánh tay của Chu Mạnh Ngôn nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được.
Vì Chu Mạnh Ngôn này là một người xa lạ cô mới gặp, thẳng thắn mà nói thì anh là người đàn ông mà cô thấy vừa quen vừa lạ.
Hoặc là nói thêm một chút, đây là người đàn ông vừa lạ vừa quen và rất đẹp trai.
Chung Thái Lam không thể rời mắt khỏi anh.
Tất nhiên là Chu Mạnh Ngôn cũng để ý đến điều này, tầm mắt hai người giao nhau, anh hơi bất ngờ, ánh mắt Chung Thái Lam nhìn anh chất chứa niềm yêu thích của một nghệ sĩ đối với tác phẩm, chuyện này cũng không có gì lạ, đại đa số các nghệ sĩ đều có thể nhìn thấy tác phẩm của mình, ngoại trừ những tác giả.
Câu chữ có thể phác họa khung cảnh và miêu tả nhân vật nhưng vĩnh viễn không có cách nào diễn đạt cụ thể chúng ra bên ngoài, không thể tái hiện được hành động, càng không thể xác định rõ khuôn mặt của người đó được.
Có lẽ từ xưa đến này, chắc chỉ có mình cô được nhìn thấy tận mắt nhân vật mà bản thân đã viết ra.
Nhưng điều khiến Chu Mạnh Ngôn bất ngờ đó là cô không chỉ nhìn anh với ánh mắt của một nghệ sĩ đang nhìn tác phẩm của mình, ngoài ra còn có một cảm xúc gì đó mà anh không phân biệt nổi, rất vi diệu và khó nhận ra, nhưng chắc chắn là có tồn tại.
Nhưng mà trước khi anh kịp suy nghĩ cẩn thận hơn thì Chung Thái Lam đã thu lại ánh mắt của mình, lên tiếng hỏi như không có chuyện gì: “Nghĩ ra rồi à?”
“Ừ, kế hoạch càng phức tạp thì càng dễ phạm sai lầm, thế nên… Tốt nhất là dùng cách vừa đơn giản vừa thô bạo.” Chu Mạnh Ngôn nhìn đồng hồ đeo tay, “Còn chút thời gian, tôi sẽ ra ngoài một lát.”
Chung Thái Lam hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?”
“Không cần, Ngô Phàm không quá khó để đánh bại đâu.” Chu Mạnh Ngôn đứng lên, đội mũ lưỡi trai rồi vẫy tay với cô, “Coi như là đi dạo tiêu cơm.”
Chung Thái Lam “ừ” một tiếng, nhìn chằm chằm theo bóng lưng anh rời đi, mãi đến khi cửa bị đóng lại vang lên tiếng “cạch” thì cô mới thở dài một tiếng: “Chết mất.”
Tâm trạng của Chung Thái Lam như những cơn sóng ngoài bãi biển, có một cảm xúc gì đó mà cô không biết tên đang không ngừng dâng trào, rất khó để gọi tên loại cảm xúc này, có chút cảm giác bị phản bội, có chút hối hận, cũng có sự vui mừng, cảm động… Những thứ này đan xen vào nhau khiến tim cô đập loạn lên, cảm giác như lồng ngực sắp nổ tung đến nơi vậy.
Chung Thái Lam đưa tay lên đè chặt lồng ngực, nghĩ thầm: Tình cảm mãnh liệt như vậy, rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào?
Lúc Chu Mạnh Ngôn ra khỏi phòng, thật ra anh cũng nhận ra có gì đó không đúng, hơn nữa đầu óc anh khá bình tĩnh, còn phân tích được sự không đúng này bắt nguồn từ Chung Thái Lam, nhưng anh không có tâm trạng truy tìm cảm xúc.
Điều này cũng không có gì đáng trách, sức lực con người luôn có hạn, bây giờ điều quan trọng nhất trong lòng anh là tìm ra chân tướng của vụ án này.
Cho nên Chu Mạnh Ngôn quyết định vứt cảm giác khác thường này ra sau đầu, tập trung vào chuyện cần phải làm trước mắt.
Ngô Phàm là người đại diện của Cao Ngân Nguyệt nên điều kiện kinh tế cũng khá tốt, anh ta ở trong một khu chung cư cao cấp tại thành phố Hoài, mà chung cư cao cấp thì tất nhiên là an ninh rất tốt, dù là góc khuất nhất trong khu chung cư cũng có camera giám sát, chỉ những chiếc xe đã được đăng kí mới có thể đi qua cửa, nếu có khách tới thăm thì phải được chủ hộ gọi điện xác nhận thì bảo vệ mới cho vào.
Khả năng có thể quang minh chính đại đi từ cửa ra vào là rất thấp, cho nên Chu Mạnh Ngôn đã dùng cách làm cực kì đơn giản và thô bạo: Trèo tường.
Tìm cửa sau, tranh thủ lúc không có người thì nhanh chân nhanh tay một chút là được, về phần camera thì… Bắt buộc phải phá hỏng của công thôi, nợ thêm ít tiền nữa cũng không sao, tội phạm truy nã không cần phải quan tâm đến chuyện này.
Điều phiền phức hơn là bảo vệ của tòa nhà, thang máy của tòa nhà này chỉ cần quẹt thẻ, thẻ tầng nào cũng chỉ có thể quẹt thẻ thang máy đến tầng đó, điều đáng ghét hơn là mỗi tầng chỉ có hai căn hộ, làm gì còn cách nào để trà trộn vào chứ?
Vẫn là câu nói đó, nợ nhiều một chút cũng không sao, đối với một tội phạm truy nã mà nói thì có rất nhiều chuyện dễ làm.
Ví dụ như ra tay trực tiếp với Ngô Phàm ở bãi đỗ xe, Ngô Phàm có dáng người hơi gầy, mặc dù anh ta thường xuyên tập thể hình ở phòng tập nhưng cũng chỉ để có dáng người đẹp thôi, đến lúc gặp dao thật súng thật thì chẳng có tác dụng gì, Chu Mạnh Ngôn chỉ cần tùy tiện ra tay đã có thể hạ gục anh ta rồi.
Chuyện tiếp theo thì rất dễ dàng, lấy thẻ ra vào của Ngô Phàm rồi dìu anh ta chắn camera, sau đó thuận lợi đi vào thang máy.
Sau khi tìm thấy dây thừng trong nhà vệ sinh, Chu Mạnh Ngôn trói Ngô Phàm vào ghế, anh không lãng phí thời gian, đầu tiên mở điện thoại của anh ta, ấn vào bản ghi âm, nhưng vì không tìm được nên đành chuyển sang mở máy tính.
Máy tính có mật mã.
Chu Mạnh Ngôn thử mấy số sinh nhật và chữ viết tắt đều không đúng, anh không muốn lãng phí thời gian, lấy điện thoại nhắn tin hỏi Chung Thái Lam: “Mật mã máy tính của Ngô Phàm là gì?”
Chung Thái Lam: “Sao tôi biết được???”
Chu Mạnh Ngôn: “Đoán bừa xem có gợi ý gì không?”
Chung Thái Lam: “… Cao Ngân Nguyệt?”
Chu Mạnh Ngôn thử điền sinh nhật và tên viết tắt của Cao Ngân Nguyệt, vẫn không đúng, đang định trách móc Chung Thái Lam không đáng tin, đột nhiên trong đầu anh xuất hiện một suy nghĩ, gõ thử lovemoon (1), máy tính lập tức được mở ra.
(1) Love moon có nghĩa là yêu trăng, mà chữ Nguyệt trong tên Cao Ngân Nguyệt có nghĩa là trăng.
Sau khi im lặng suy nghĩ khoảng năm giây, Chu Mạnh Ngôn mới di chuột để tìm bản ghi âm kia, anh đoán chắc 80% mình sẽ tìm được vì Ngô Phàm là một người rất cẩn thận, tất cả tài liệu trong tay anh ta đều có tầm ba bản, một bản trong máy tính công ty, một bản trong máy tính ở nhà, rồi thêm một bản nữa ở USB.
Đối với tài liệu quan trọng như bản ghi âm này, mặc dù anh ta đã giao bản gốc cho cảnh sát thì chắc chắn cũng sẽ tự lưu một bản cho mình.
Quả nhiên, không lâu sau Chu Mạnh Ngôn đã tìm thấy bản ghi âm được giấu sâu trong một thư mục ẩn, đầu tiên anh sao chép lại một bản về USB của mình rồi mới ấn nghe.
Bản ghi âm bắt đầu rất vội vàng, chẳng hề cho người ta chút thời gian chuẩn bị nào, mới giây thứ nhất đã có tiếng “ưm” tràn ngập mùi vị tình dục của Cao Ngân Nguyệt, mặc dù Chu Mạnh Ngôn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng cũng phải đờ người ra vài giây.
Nói là không để ý thì quá giả dối, chắc chắn Chu Mạnh Ngôn vẫn để ý đến chuyện này, có lẽ vì thế nên anh mới không thể tin nổi là Cao Ngân Nguyệt thật sự phản bội mình.
Nhưng nếu nói là khó chịu thì cũng không hẳn, cảm xúc đau đớn nhất chỉ xuất hiện lúc biết được tin Cao Ngân Nguyệt qua đời, hôm nay người cũng đã đi xa, dường như chuyện này không còn quá quan trọng nữa.
Chu Mạnh Ngôn thở phào nhẹ nhõm, anh ngừng suy nghĩ, nhẹ nhàng kéo thanh thời gian trên máy tính về điểm bắt đầu, vừa nãy anh hơi ngây người nên không nghe hết bản ghi âm mà chỉ chú ý đến đoạn mở đầu.
00:00.00 – 00:04.28, khoảng năm giây đầu tiên hầu hết đều là tiếng của Cao Ngân Nguyệt, đây không phải là diễn kịch… Mặc dù cô ấy là nữ diễn viên, nhưng biểu hiện chân thật khác với lúc đóng phim, người có kinh nghiệm nghe xong là lập tức có thể nhận ra.
Chu Mạnh Ngôn trải qua năm giây cực kì chán chường.
00:04.28 – 00:07.62, lúc này bắt đầu có tiếng sột soạt của quần áo, tiếng va chạm của cơ thể, còn mơ hồ có tiếng lẩm bẩm của Cao Ngân Nguyệt nhưng dù mơ hồ đến cỡ nào đi chăng nữa thì Chu Mạnh Ngôn có thể nghe rất rõ ràng, cô ấy đang gọi tên anh.
00:07.62 – 00:15.94, phần quan trọng nhất đã đến, trong khoảng bảy, tám giây cao trào này giọng nói của Cao Ngân Nguyệt bắt đầu trở nên cực kì đau khổ, “Đừng”, “Thả em ra”, những lời này nghe có vẻ không hài hòa cho lắm nhưng không giống như vui vẻ, mà có vẻ như đang giãy giụa, Chu Mạnh Ngôn cẩn thận lắng tai nghe nhưng giọng Cao Ngân Nguyệt càng ngày càng nhỏ, cuối cùng im bặt.
00:15.94 – 00:30.00, mười bốn giây sau chỉ có tiếng sột soạt của quần áo, rồi tiếng bước chân của ai đó nhưng không nghe thấy tiếng của Cao Ngân Nguyệt nữa, lòng Chu Mạnh Ngôn nguội lạnh dần, đến giây thứ ba mươi, bản ghi âm kết thúc.
Chu Mạnh Ngôn nhìn lướt qua độ dài của bản ghi âm, anh ấn nút phát lại, nghe đi nghe lại bản ghi âm này mấy lần, tạm xác định là bây giờ không thể tìm được thêm manh mối nào nữa nên anh bắt đầu chú ý đến Ngô Phàm.
Ngô Phàm bị Chu Mạnh Ngôn ép tỉnh lại từ cơn hôn mê, anh ta cảm thấy choáng váng, suýt nữa ngã chúi đầu xuống đất, may mà bị trói trên ghế nên đầu chỉ lệch sang một bên.
“Tỉnh rồi à?” Chu Mạnh Ngôn dựa lưng vào tường, bình thản hỏi: “Hôm nay có thể tâm sự tử tế một chút không?”
“Mày?” Sau khi Ngô Phàm nhìn thấy người đứng trước mặt mình, anh ta nổi khùng lên, “Sao mày dám!?”
Chu Mạnh Ngôn ngắt lời anh ta: “Đừng có nhắc lại mấy câu vô nghĩa này nữa, tôi thấy bản ghi âm rồi, đấy là chứng cứ mà anh giao cho cảnh sát à?”
Khuôn mặt Ngô Phàm lập tức nhăn tít lại, hiển nhiên là anh ta cũng đoán được Chu Mạnh Ngôn tìm ra bản ghi âm đồng nghĩa với việc anh đã giải được mật mã máy tính, tâm tư của anh ta đã bị nhìn thấu rồi, nhưng thế thì sao chứ? Lúc người đẹp còn sống anh ta cũng chỉ dám lặng lẽ làm bạn, bây giờ cô ấy chết rồi, chẳng lẽ anh ta cũng không thể lấy lại công bằng cho cô ấy ư?
“Mặc dù anh sẽ không tin nhưng tôi vẫn muốn nhắc lại lần nữa, tôi không làm việc này, tôi có động cơ gì để làm vậy chứ? Vì sao tôi lại muốn giết Ngân Nguyệt, còn khiến mình rơi vào hoàn cảnh này?” Chu Mạnh Ngôn vừa nói vừa quan sát sắc mặt Ngô Phàm nhưng Ngô Phàm không phải Lâm Hà, anh ta không có chút đồng cảm nào với anh nên tất nhiên là không bị thuyết phục.
Vậy nên Chu Mạnh Ngôn nhanh chóng thay đổi kế hoạch, “Dù anh không tin tôi thì chỉ với bản ghi âm này, anh dựa vào đâu mà buộc tội tôi? Sao anh xác định được đây không phải là bản ghi âm giả? Anh có thể chắc chắn đây là bản ghi âm đúng lúc vụ án xảy ra không? Bình thường khi Ngân Nguyệt diễn thử, cô ấy cũng ghi âm lại để kiểm tra xem mình diễn thế nào mà?”
Những nghi vấn của Chu Mạnh Ngôn đều rất có lý nhưng Ngô Phàm lại không cảm thấy đó là vấn đề, “Đây chắc chắn là bản ghi âm vào ngày hôm đó, không còn khả năng nào khác.”
Chu Mạnh Ngôn im lặng một lát rồi hỏi: “Ghi âm bằng điện thoại à? Không, không thể, ban đầu anh cũng không hiểu rõ tình hình, cho nên đây là một thiết bị ghi âm nào đó.” Dừng lại một lát, anh tiếp tục đưa ra nghi vấn khác, “Nếu không thì tại sao độ dài bản ghi âm lại vừa vặn là ba mươi giây?”
Bản ghi âm kéo dài đến giây thứ ba mươi thì tự nhiên bị ngắt chứ không phải do ai đó dừng lại, thời gian ghi âm ngắn như vậy, nhìn qua có vẻ không phải thiết bị ghi âm chuyên nghiệp như bút ghi âm mà chỉ là thứ đồ chơi nhỏ nào đấy có chức năng ghi âm mà thôi.
Ngô Phàm cho rằng đây không thể là bản ghi âm từ trước, nói cách khác thì có thể dùng thời gian để thu hẹp phạm vi, đây là một thứ gì đó mới xuất hiện bên cạnh Cao Ngân Nguyệt trước vụ án không bao lâu.
Khoảng thời gian này hơi khó xác định, trước khi Cao Ngân Nguyệt chết khoảng hai hoặc ba ngày thì hai người đang chiến tranh lạnh, nói đúng hơn là hai người nảy sinh tranh chấp vì chuyện Cao Ngân Nguyệt muốn nhận một kịch bản mới.
Vai diễn Mã Lệ Liên là một bước tiến lớn giúp Cao Ngân Nguyệt được tỏa sáng trên màn ảnh lớn, cô ấy nhận được cơ hội thử vai cho một nhân vật rất quan trọng, kịch bản mới này khá ổn, đạo diễn cũng giỏi, là một bộ phim dễ dàng nhận được giải thưởng, đối với Cao Ngân Nguyệt mà nói thì đó là một cơ hội nghìn năm khó gặp, cô ấy phải cạnh tranh khá lâu rồi, vốn dĩ vai diễn này đã có người đảm nhận, nhưng nào ngờ thời thế lại thay đổi, thấy vai diễn này rơi vào tay mình, tất nhiên là Cao Ngân Nguyệt muốn nắm chắc nó rồi.
Nhưng anh lại nghĩ khoảng thời gian đó Cao Ngân Nguyệt chịu áp lực quá lớn từ ảnh hưởng của bộ phim trước nên trạng thái không tốt lắm, Chu Mạnh Ngôn khuyên cô ấy nên nghỉ ngơi một thời gian, Cao Ngân Nguyệt không nghe, cô ấy cho rằng Chu Mạnh Ngôn không ủng hộ mình, đó cũng là lần hiếm hoi hai người cãi nhau.
Đây cũng là chuyện khiến anh cảm thấy hối hận nhất.