Sau khi suy nghĩ một lúc, Chung Thái Lam vừa khó hiểu vừa tò mò: “Tôi muốn hỏi, bây giờ anh lấy tư cách gì để phản đối vậy?”
Chu Mạnh Ngôn hùng hồn đáp: “Bạn bè.”
“Ừ được, tôi biết rồi.” Chung Thái Lam chậm rãi xoay người, nói như chưa hề có chuyện gì xảy ra: “Hôm nay tôi mệt lắm, đi tắm đây.”
Chu Mạnh Ngôn: “…” Vậy là xong rồi à?
Chung Thái Lam xõa tóc ra, dùng tay vuốt cho bớt rối, sau đó cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm để tắm rửa, tắm xong thì bôi các loại kem dưỡng, vừa chuẩn bị lên giường ngủ thì bất ngờ nghe thấy Chu Mạnh Ngôn hỏi: “Không nói tiếp nữa hả?”
“Nói tiếp gì cơ?” Chung Thái Lam mờ mịt hỏi lại.
Chu Mạnh Ngôn nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Tôi nói là tôi không đồng ý.”
Chung Thái Lam chớp mắt, “Chẳng phải tôi nói là tôi biết rồi còn gì?”
“Sau đó thì sao?”
“Anh còn muốn sau đó gì nữa?” Cô không hiểu nổi.
Chu Mạnh Ngôn tức giận: “Sau đó không còn gì nữa sao?”
Chung Thái Lam bắt đầu suy nghĩ: “Anh muốn có gì sau đó nữa à?”
Chu Mạnh Ngôn lạnh lùng nhìn cô: “Tôi hiểu rồi, cô không định nghe lời tôi.”
“Chu Mạnh Ngôn, anh tự nói là đề nghị với thân phận bạn bè mà.” Chung Thái Lam chậm rãi nói: “Chắc chắn là tôi sẽ nghe lời đề nghị của bạn bè một cách nghiêm túc, nhưng cuối cùng phải làm thế nào thì sẽ do tôi tự quyết định mà?”
Chu Mạnh Ngôn biết là cô nói đúng, dù là chuyện gì thì bạn bè cũng chỉ có thể đề nghị chứ không có quyền quyết định thay chính chủ được. Anh hiểu nguyên tắc này nhưng vẫn rất bất bình: “Vậy nên quyết định của cô là không nghe theo tôi à?”
“Nếu muốn nói đạo lý thì việc anh không đồng ý hơi vô lý đấy.” Chung Thái Lam không thể chịu nổi nữa, đành nói thẳng với anh: “Anh nói Nhiếp Chi Văn là người xấu, đó chỉ là cảm giác của anh, nhưng anh ấy đã cứu mạng tôi, điều này là sự thật.”
Rốt cuộc thì ai nói con gái là đồ vô lý chứ!? Con gái mà đã nói lý thì anh chẳng biết phải phản bác thế nào, chỉ có thể cãi chày cãi cối: “Anh ta không có ý tốt, cứu mạng cô là vì muốn cô lấy thân báo đáp đấy!”
Lần này Chung Thái Lam thật sự không thể tin nổi vào tai mình, người lý trí như Chu Mạnh Ngôn mà cũng sẽ cố tình gây sự thế này ư? Nhưng cuối cùng Chu Mạnh Ngôn nghiêm túc nhấn mạnh lại: “Tôi vẫn không đồng ý.”
“Anh chưa từng nghe câu chuyện lấy thân báo đáp ơn cứu mạng chỉ xảy ra với những người đẹp trai à?” Chung Thái Lam phân tích cho anh: “Điều kiện của Nhiếp Chi Văn thật sự không tệ chút nào, anh không thấy thế à?”
Chu Mạnh Ngôn bĩu môi coi thường: “Không tệ chỗ nào chứ?”
“Không bằng anh, anh là do tôi viết ra đấy.” Chung Thái Lam chân thành nói, “Đối với tôi mà nói thì đây chẳng phải là đối tượng tốt nhất mà tôi có thể tiếp xúc còn gì?”
Chu Mạnh Ngôn nhíu mày: “Cô nghĩ vậy à?”
“Thực tế vốn là vậy.” Chung Thái Lam nhanh chóng đáp, hiển nhiên cô đã nghĩ kỹ trong đầu rồi, “Ngoại hình của Nhiếp Chi Văn khá được, dáng người ổn, cao ráo, giàu có, công việc ổn định, tính tính không tệ, mẹ tôi rất thích anh ấy và cực kỳ ủng hộ.”
Nói xong câu cuối cùng, cô còn đùa: “Với cả, hồi trước anh cũng bảo chuyện cứu mạng này giống tình tiết trong tiểu thuyết mà. Nhiếp Chi Văn giống như nam chính vậy.”
Chu Mạnh Ngôn không hề nhớ chuyện này, nhưng anh cũng không ngại chối đây đẩy: “Tôi chưa nói vậy bao giờ.”
Chung Thái Lam: “…” Đây là nam chính của mình, có quỳ thì cũng phải chiều theo anh, “Còn có một điều quan trọng nhất.”
“Là gì?” Chu Mạnh Ngôn nhướng mày, có vẻ không tin lắm.
Chung Thái Lam gật đầu: “Anh ấy không làm tôi thấy khó chịu, rất khéo léo và chu đáo, tôi cảm thấy nếu như mình đến với anh ấy thì sẽ không quá mệt mỏi.”
Cô cảm thấy có thiện cảm với Nhiếp Chi Văn, thiện cảm này không hề liên quan gì đến tình cảm, mà cô chỉ dần cảm thấy ở bên cạnh người này cũng khá thoải mái. Có nhiều lần Giang Tĩnh đã hỏi những vấn đề khiến Chung Thái Lam cảm thấy xấu hổ đến mức muốn chui xuống hố, nhưng Nhiếp Chi Văn vẫn nói chuyện rất vui vẻ như không có chuyện gì, còn an ủi cô rằng không có gì đáng xấu hổ cả, vài ba lần như vậy, dần dần Chung Thái Lam cũng cảm thấy không quá lúng túng nữa.
Hơn nữa, mặc dù Nhiếp Chi Văn có chủ động hỏi ý kiến cô nhưng chưa bao giờ tỏ thái độ ra mặt mà vẫn cho hai người một khoảng trống để quay đầu lại, chỉ nói là “làm bạn trước đã”, chưa từng tạo áp lực cho cô. Chung Thái Lam thật sự cảm thấy biết ơn sự quan tâm này.
Không phải là người đàn ông nào cũng biết để ý đến cảm xúc và tâm trạng của bạn gái, sự gần gũi này của Nhiếp Chi Văn lại càng hiếm gặp hơn.
Chu Mạnh Ngôn nghe xong, anh nghĩ một lúc lâu rồi mới hỏi: “Nói tóm lại thì cô cảm thấy anh ta là đối tượng phù hợp, đúng không?”
Chung Thái Lam ngẩng đầu lên, gật đầu.
“Cô vội gì chứ?” Chu Mạnh Ngôn khó hiểu: “Cô cũng không quá lớn tuổi, còn đang đi học chứ có phải là bị giục cưới, gấp gáp muốn chết nên phải tìm bừa một người để cưới đâu.”
Chung Thái Lam hỏi ngược lại: “Anh đã nghe từng câu chuyện giữa dưa hấu và hạt vừng chưa? Đối với tôi mà nói thì điều kiện của Nhiếp Chi Văn chỉ có thể gặp mà không thể yêu cầu, nếu không nắm chắc thì sẽ bỏ lỡ mất.”
Chu Mạnh Ngôn không đồng ý: “Nhỡ sau này cô gặp được người mình thích thì sao?”
“Thứ nhất, chưa chắc tôi đã gặp được người mình thích. Thứ hai, nói không chừng tôi lại thích Nhiếp Chi Văn cũng nên. Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng. Thứ ba, dù tôi có thích người ta thì chắc gì người ta đã thích tôi.” Chung Thái Lam nói đến đó, bất giác ngừng lại một lát rồi mới nói thêm: “Thứ tư, nếu có ngày đó thì chia tay cũng được.”
Lời cô nói rất rõ ràng, lưu loát và logic, Chu Mạnh Ngôn chẳng thể phản biện được, “Vậy ý cô là chuyện này đã xong xuôi rồi, không định đổi ý nữa đúng không?”
“Cũng không hẳn.” Chung Thái Lam nói: “Anh có một quyền lực rất đặc biệt.”
“Cái gì cơ?”
“Tôi đã sắp xếp chuyện tình cảm của anh một lần rồi nên anh cũng có thể quyết định thay tôi một lần.” Chung Thái Lam nhẹ nhàng nói: “Coi như đây là tôi bồi thường cho anh.”
Chu Mạnh Ngôn giật mình, cuối cùng cũng nhớ đến câu mà ban nãy mình đã nói lúc cô mới về, bỗng cảm thấy bản thân chẳng ra sao cả: “Tôi… tôi không có ý đó, lúc đó tôi đang nghĩ mấy chuyện khác.”
“Không sao cả, đây là chủ đề không thể tránh được mà.” Chung Thái Lam cúi đầu chỉnh lại chăn ga, giống như cô chỉ thuận miệng nói vậy thôi: “Nhưng anh chỉ có một cơ hội thôi, suy nghĩ kỹ vào, dù sao thân phận nam chính của anh chỉ được lấy ra dùng một lần thôi đấy, biết chưa?”
Chu Mạnh Ngôn: “Cô nghiêm túc đấy à?”
“Cực kỳ nghiêm túc.”
Anh hỏi tiếp: “Bây giờ tôi bảo cô từ bỏ Nhiếp Chi Văn thì cô sẽ từ bỏ thật à?”
“Ừ.” Cuối cùng Chung Thái Lam cũng trải ga giường xong, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Có điều anh chỉ được dùng cơ hội này một lần là chúng ta hòa nhau, nếu anh không làm được thì đừng dùng.”
Mặc dù không có ý định dùng nó nhưng Chu Mạnh Ngôn vẫn hơi tò mò: “Phạm vi của thỏa thuận này là gì?”
“Tôi nghĩ đã.” Chung Thái Lam suy nghĩ một lúc: “Có thể bắt tôi yêu đương với bất kỳ người nào, nhưng điều kiện tiên quyết là đối phương phải tỏ tình với tôi, hoặc bắt tôi không được yêu người này người kia.”
Chu Mạnh Ngôn còn tưởng là tai mình có vấn đề: “Cô điên rồi à?”
“Không, tôi tin rằng anh sẽ không tùy tiện để tôi yêu bừa một người nào đó, vậy nên sẽ hào phóng một chút.” Chung Thái Lam nhún vai, nói rất thoải mái.
Nhưng Chu Mạnh Ngôn lại không thấy thoải mái chút nào, cô tin tưởng anh như vậy lại khiến anh cảm thấy rất phức tạp, nhất thời không nói được gì.
“Nghĩ cho kỹ vào, nó có tác dụng trước khi tôi đổi ý.” Chung Thái Lam ném một quả bom hẹn giờ cho anh rồi thoải mái tắt đèn đi ngủ.
Chu Mạnh Ngôn: “…” Bây giờ anh ngủ thế nào đây?
Mặc dù Chung Thái Lam đã nhắm mắt nhưng cô lại không hề thấy buồn ngủ, cô cũng chỉ mới nghĩ ra cách này thôi, càng nghĩ lại càng thấy không tệ chút nào. Việc bị người ta sắp đặt là cái gai giữa cô và Chu Mạnh Ngôn, dù không ngại nhưng thi thoảng vẫn bị nó đâm một cái.
Trốn tránh cũng chẳng giải quyết được vấn đề, anh để ý, cô để ý, chi bằng cứ nói thẳng mọi chuyện ra, cô nợ gì thì cứ trả hết cho anh là được.
Hơn nữa, Chu Mạnh Ngôn cũng không phải là người sẽ đưa ra điều kiện bừa bãi, Chung Thái Lam hiểu anh, anh sẽ không cố tình tra tấn cô để trả thù. Chu Mạnh Ngôn vẫn luôn là Chu Mạnh Ngôn.
Tò mò quá, anh sẽ yêu cầu điều gì nhỉ?
Nghĩ linh tinh một lúc lâu, cuối cùng Chung Thái Lam cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, đang định ngủ thì bất chợt nghe thấy có người nói bên tai: “Chung Thái Lam?”
“Hả?” Cô mơ màng đáp lại.
“Dậy đi.”
Cô buồn ngủ đến mức không mở mắt ra nổi: “Tôi ngủ đã.”
“Ngủ gì mà ngủ, dậy đi, chúng ta đi ăn đồ nướng.” Chu Mạnh Ngôn nói được làm được, mặc kệ việc cô buồn ngủ, anh cứ thế túm tay cô rồi kéo dậy.
Chung Thái Lam chẳng hiểu cái quái gì đang diễn ra: “… Hả?”
Mặc quần áo để đi ăn đồ nướng vào lúc một giờ sáng là trải nghiệm thế nào?
Đại khái là điên rồ!
Đây là lần đầu tiên Chung Thái Lam ra ngoài vào lúc nửa đêm, sự ồn áo náo nhiệt đã không còn nữa, cả thành phố đều yên tĩnh, đường phố im ắng đến mức có thể nghe được tiếng còi xe ở đường khác.
“Tôi chưa bao giờ ra ngoài ăn đồ nướng vào nửa đêm.” Chung Thái Lam ngáp một cái, mở điện thoại ra tìm quán nướng gần đây, chỉ mong là đến ngã rẽ tiếp theo sẽ nhìn thấy một quán nướng: “Chúng ta đi hơn hai mươi phút rồi.”
Chu Mạnh Ngôn nói: “Đừng sốt ruột, chắc chắn là có.”
Chẳng hiểu sao bình thường thì cảm thấy mấy quán nướng lề đường này ở đâu cũng có, nhưng đến lúc muốn tìm lại không thấy đâu, đi thêm mười phút nữa, Chung Thái Lam chỉ muốn khóc: “Tôi buồn ngủ quá, muốn về ngủ.”
Đây là lần đầu tiên Chung Thái Lam thấy Chu Mạnh Ngôn cố chấp và vô lý đến mức này, chẳng thèm để ý đến lời từ chối của cô mà cứ thế lôi cô ra khỏi chăn, còn cố ý lấy xịt khoáng để xịt lên mặt cô, bắt cô phải tỉnh ngủ, trần đời này có ai làm vậy à?
Sau khi tự kiểm điểm lại hành vi tùy hứng của mình, cuối cùng Chu Mạnh Ngôn cũng quyết định lùi một bước, “Nếu đi đến cuối đường mà không có thì chúng ta quay về.”
“Nhưng mà tôi buồn ngủ quá.” Chung Thái Lam chẳng muốn đi thêm bước nào nữa, “Tôi chỉ đi thôi mà cũng muốn ngủ gật đây này.”
Chu Mạnh Ngôn: “… Nếu đến cuối đường mà không có thì tôi cõng cô về.”
“… Nhất trí.”
Kết quả, lúc đi đến cuối đường lại có một quán nướng ven đường thật, còn khá đông khách, nếu không phải là mấy người tăng ca thì cũng là hội sống về đêm, trên chiếc bàn nhựa rẻ tiền toàn các que xiên và vỏ chai bia, ánh lửa bập bùng từ bếp than đầy ấm áp, mùi thơm của đồ nướng hòa lẫn với tiếng người hỗn loạn tạo cảm giác như đang trong bộ phim “Shinya Shokudo” vậy.
Là một tội phạm truy nã nên Chu Mạnh Ngôn rất tự giác ngồi vào trong góc, quay lưng về phía mọi người.
Chung Thái Lam cầm điện thoại lên chọn món: “Tôi ăn gì anh ăn nấy à?”
Chu Mạnh Ngôn gật đầu: “Cảm ơn nữ tác giả.”
“Cút!”
Chung Thái Lam đi gọi món, cô cầm hai chai bia ra, Chu Mạnh Ngôn rất tự giác mở bia và rót cho cô một cốc: “Còn mệt không?”
“Buồn ngủ chết mất, chắc chắn là ngày mai không dậy nổi rồi.” Chung Thái Lam than thở: “Phí cả kem mắt.”
Chu Mạnh Ngôn mỉm cười: “Thỉnh thoảng cũng phải đi hưởng thụ cuộc sống về đêm chứ.”
Đối với Chung Thái Lam mà nói thì đây là một trải nghiệm hiếm có, bình thường dù cô có muốn ăn đồ nướng thì cũng sẽ gọi giao hàng về nhà (đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài quá nguy hiểm), nhưng cảm giác ngồi ăn đêm ở ngoài quán lại khác hẳn.
Có bàn của hai nhân viên công sở nọ, bọn họ vừa nói về mấy tin tào lao trong văn phòng vừa mắng đối tác là lũ ngu, ngay sau đó còn cụng ly với nhau, ba xiên thịt dê nướng lập tức biến mất.
Bàn ồn ào nhất thì chắc có người mới thất tình, vừa uống vừa chửi ai đó, cũng chẳng rõ là giọng vùng nào mà Chung Thái Lam nghe xong không hiểu gì cả, chỉ thấy bạn người kia cũng chửi theo, chửi xong lại khuyên: “Thiên hạ rộng lớn như vậy, chỗ nào mà chẳng có cỏ thơm.”
Không khí thấm đượm mùi khói lửa.
Đồ hai người gọi nhanh chóng được mang lên, bày đầy bàn, Chung Thái Lam vừa ngửi thấy mùi đồ ăn thì bụng đã sôi lên: “Chia đều nào, đừng có mà cướp của tôi.”
Chu Mạnh Ngôn cũng bắt đầu ăn.
Hai người đang tập trung ăn thì từ xa có mấy người bước vào, cách ăn mặc rất bắt mắt, mới đầu Chung Thái Lam còn tưởng là mấy tên côn đồ, nhìn thêm vài lần nữa thì cô lập tức trợn mắt hỏi: “Anh nhìn người kia đi, giống người đó đúng không?”
Chu Mạnh Ngôn quay đầu liếc về phía đó và cũng rất bất ngờ: “David?”