Đây Là Một Câu Chuyện Bí Ẩn

Chương 52: Hốc Cây



Chung Thái Lam nói: “Hai chuyện anh vừa nói giải thích thế nào cũng được, chẳng quan trọng lắm.”

Chu Mạnh Ngôn rót trà gừng đường đỏ đang sôi ùng ục vào cốc thủy tinh rồi đưa cho cô: “Vậy xin hỏi thái hậu, ngài cảm thấy bây giờ nên làm sao cho phải ạ?”

Chung Thái Lam cầm cốc trà gừng nóng hổi, yếu ớt lên tiếng: “Anh ta xóa hết lịch sử rồi.”

Người yêu chia tay rồi nổi giận xóa hết tất cả những gì liên quan đến đối phương là việc bình thường, mà nếu có thứ gì đó đáng xấu hổ bị người ta bắt thóp, muốn âm thầm xóa hết đi thì… cũng có thể hiểu được.

Nhưng Nhiếp Chi Văn lại xóa một ít lịch sử tìm kiếm, có thể là vì anh ta cẩn thận chứ cũng không có gì quan trọng, nhưng việc này lại bị bọn họ nhìn thấy, tất nhiên hai người đều nghĩ thầm: Rốt cuộc thì đó là thứ quan trọng đến mức nào mà anh ta phải xóa cả lịch sử tìm kiếm vậy?

Chu Mạnh Ngôn nghe cô nói vậy mới thở dài: “Việc này thì phải đợi xem bên Bạch Đào có thể làm được nhiều hơn nữa không.”

Đây cũng là việc mà Chu Mạnh Ngôn chẳng có cách nào khác cả, có rất nhiều chuyện Bạch Đào có thể điều tra, còn anh thì không, chỉ có thể chờ tin tức thôi.

Chung Thái Lam nói: “Sau khi điều tra ra hung thủ thì nhớ cảm ơn cảnh sát Bạch đấy.” Còn cảm ơn thế nào thì phải xem anh nghĩ gì.

Chu Mạnh Ngôn nhận ra ẩn ý trong lời nói của cô, anh liếc mắt: “Tôi sẽ tặng cô ấy một lá cờ in chữ: Đầy tớ nhân dân.”

Chung Thái Lam: “…”

Bạch Đào – người được gửi gắm bao hy vọng cũng không khiến nhân dân phải thất vọng, tối hôm đó cô ấy đã gửi cho bọn họ một tin rất quan trọng: “Bắt được David rồi.”

Chu Mạnh Ngôn lập tức nhắn tin hỏi thăm: “Spring?”

Bạch Đào trả lời: “Còn chưa kịp thẩm vấn, anh làm như tôi là Na Tra có ba đầu sáu tay ấy. Tôi không giống loại tội phạm bị truy nã chỉ biết chơi một tướng như anh!!!”

Chu Mạnh Ngôn vô cùng nghi ngờ có khi nào cô ấy cũng đến kỳ không? Anh không dám đối mặt với cơn giận của con gái vào những ngày này, bèn lấy lùi làm tiến: “Cảnh sát Bạch bận rộn thì khi nào có kết quả cứ nhắn cho tôi một câu là được.”

Đọc xong tin đó, cuối cùng Bạch Đào cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, dù sao thì trời nắng nóng, đang bị bà dì ghé thăm mà còn phải chạy nhiều nơi để điều tra thế này, người bình thường không thể hiểu nổi cảm giác ấy đâu.

Uống một ngụm nước để nhuận họng xong, Bạch Đào đẩy cửa đi vào với vẻ mặt hòa nhã: “Chào anh David, lại gặp rồi.”

David vừa mới tỉnh lại sau cơn phê thuốc, “Cảnh sát… Bạch?”

“Tôi đến đây chỉ để hỏi thăm xem anh David có muốn sửa lại lời khai về mấy chuyện trước kia không.” Bạch Đào cũng không vòng vo, người đã bị bắt về cục rồi, giày vò thêm chẳng để làm gì, “Tối ngày mùng 6 tháng 8 anh đã ở đâu?”

David im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Tôi không giết Cao Ngân Nguyệt.”

“Tối ngày mùng 6 tháng 8 anh đã ở đâu?”

“Tôi ở với mấy người bạn.” Giọng David khàn khàn, “Chính là mấy người bạn hôm nay ấy, lát nữa cô hỏi thì sẽ biết.”

“Làm gì với nhau? Ở đâu?” Bạch Đào hỏi rất chi tiết.

David ngáp một cái: “Ở ngay chỗ hôm nay đấy, còn làm gì được nữa?” Đám nghiện này muốn thoải mái hưởng thụ khoảng thời gian thần tiên nên đã tìm một nơi vừa an toàn vừa kín đáo. Cứ điểm bí mật kia là căn nhà thuộc về một người bạn của bạn anh ta, nằm trong khu cư xá tầm trung, suốt một năm nay vẫn luôn an toàn, nào ngờ hôm nay lại bị cảnh sát hốt gọn cả mẻ.

Bạch Đào cũng biết chuyện này, cô không có hứng thú gì về việc đám David hút thuốc phiện: “Trước kia anh và Cao Ngân Nguyệt từng xảy ra xung đột với nhau đúng không?”

Đã đến nước này rồi, David cũng chẳng cần phải giấu gì nữa, “Có một lần chúng tôi tụ tập với nhau, cô ấy biết là tôi cung cấp thứ đó nên nổi điên lên, còn đến tận nhà tôi cãi nhau ầm ĩ, nói là tôi đang tự hủy hoại tương lai của mình.”

Bạch Đào yên lặng lắng nghe.

David nói tiếp: “Nhưng tôi đâu còn cách nào khác, ngành của chúng tôi cạnh tranh kịch liệt như vậy, không có linh cảm là không có linh cảm, tôi tự nhốt mình trong phòng mấy ngày mấy đêm cũng chẳng có tác dụng gì cả, nhưng chỉ cần hút một hơi thì lại khác, cảm giác gì cũng có… Tôi đã từng nghĩ là mình sẽ chỉ làm vậy một lần thôi, đợi qua khoảng thời gian quan trọng này thì không động vào thứ đó nữa. Nhưng mà tôi không nhịn được… Cảnh sát Bạch, tôi nói thật với cô nhé, lâu lắm rồi tôi chưa vẽ, những lúc không có linh cảm thì chỉ muốn tìm linh cảm, nhưng hút vào rồi thì làm mẹ gì còn đầu óc để nghĩ đến chuyện đó chứ?”

Bạch Đào thầm cảm thấy khinh thường người như David nhưng cô không nói gì cả.

Lần này David lại phối hợp, nhanh chóng nhắc đến chuyện có liên quan: “Cao Ngân Nguyệt… Cô ấy thật sự rất tốt, còn quan tâm đến việc tôi có tương lai hay không có tương lai đấy. Tính cách cô ấy không tệ, có điều hơi ngốc, tôi lừa cô ấy là sau này sẽ cai, dặn cô ấy đừng nói cho ai, nếu không thì tôi sẽ xong đời, cô ấy cũng giữ lời nên không nói cho ai biết. Nhưng tôi là kẻ vô lương tâm, lúc nghe tin cô ấy chết mà tôi còn thấy rất vui, đúng như mấy câu trong phim ấy, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật thôi.”

“Nhưng mà…” David sợ ánh sáng nên đưa tay lên che trán, thật lòng nói một câu: “Vẫn hơi đáng tiếc.”

Chẳng bao lâu sau, Bạch Đào đã xác định David có chứng cứ ngoại phạm, mấy người bạn khác ở đó đứng ra làm chứng cho anh ta, hôm đó họ đã tụ tập với nhau để hút thuốc thật, mãi đến hôm sau mới ai về nhà nấy.

Hơn nữa họ đã hút thuốc phiện rồi, khoái cảm mà thuốc phiện mang lại mạnh hơn cảm giác làm tình rất nhiều, trong mắt họ thì loại thuốc như Spring chẳng có vị gì cả nên chẳng ai buồn thử.

Bạch Đào vô cùng thất vọng.

Nào ngờ đúng lúc cô cho rằng hôm nay mình đã mất công vô ích thì David lại cung cấp một manh mối: “Spring có phải là loại thuốc ngậm nhỏ màu xanh lá không?”

Bạch Đào hơi sửng sốt: “Phải.” Bây giờ mới có hai loại Spring ngoài thị trường, một là loại thuốc thử nghiệm bình thường được tính bằng đơn vị lỏng, chẳng hạn như loại mà Chu Mạnh Ngôn đã đưa cho giáo sư Trần, loại đó để tiêm vào người.

Loại còn lại thì được lưu hành rộng rãi ở các chợ đen, dạng viên ngậm nhỏ màu xanh lá, nhìn qua chẳng khác gì vitamin bình thường, nếu trộn lẫn với nhau sẽ khó phân biệt được, rất dễ cất giấu và vận chuyển, nhưng so với loại thuốc để chế biến thuốc thử thì hiệu quả vẫn kém hơn một chút.

“Hôm đó tôi cãi nhau với Cao Tố Nga, có xảy ra xô xát.” David nhớ lại: “Đồ đạc trong túi cô ấy bị rơi vãi ra ngoài, có cả melatonin (1), nhưng trong đó còn lẫn một vài viên thuốc màu xanh lá, có điều khi đó tôi không để ý lắm.”

(1) Melatonin là một hormone được sản xuất bởi tuyến tùng, đây là tuyến có kích thước bằng hạt đậu nằm ở giữa não. Melatonin có tác dụng gây buồn ngủ nên thường được sử dụng trong việc điều hòa giấc ngủ, hỗ trợ chữa mất ngủ và nhịp sinh học nhưng nó không phải là thuốc ngủ.

Bạch Đào vội hỏi, “Chuyện đó xảy ra hôm nào?”

“Sau ngày 10 tháng 7 gì đó, tôi không nhớ rõ lắm.” David tò mò hỏi, “Cái đó là Spring à? Tôi nghe nói trong nước thứ đó không bán chạy lắm, với cả toàn đàn ông dùng là chính, Cao Ngân Nguyệt mua cái đó chẳng lẽ là vì bạn trai cô ấy không lên nổi?”

Mấy người như anh ta đúng là dạng nông cạn, nhưng cũng không đến mức ngu, mặc dù Spring có thể dùng cho cả nam lẫn nữ nhưng người dùng rất dễ ỷ lại vào nó, người bình thường nếu muốn trợ hứng thì đi mua thuốc nhỏ màu xanh là được rồi. Uống Spring làm gì, sau này không uống nó nữa lại bất lực thì sao?

Trừ phi ngay từ đầu đã không lên nổi.

Bạch Đào không trả lời vấn đề này, đây cũng là điều mà cô không giải thích nổi, nếu thật sự muốn khống chế ai đó thì chỉ cần dụ dỗ cô ta hút thuốc phiện là được, chắc chắn sẽ đi đời nhà ma, sao lại phải dùng Spring chứ?

Nhưng nếu ngẫm lại về bản ghi âm kia thì cũng không phải là quá khó hiểu, có khi người này có sở thích làm tình đặc biệt thì sao?

Cô quyết định điều tra thêm về chuyện của Khương Tuyết và Nhiếp Chi Văn, biết đâu lại có thu hoạch bất ngờ nào đó thì sao.

“Alo, Tiểu Kế à, laptop mà tôi đưa cho cậu đã khôi phục đến đâu rồi?”

Vài phút sau, giọng cô trở nên phấn khởi hơn hẳn: “Thật à? Gửi cho tôi, gửi cho tôi đi!”

Nửa tiếng sau, Chu Mạnh Ngôn cũng nhận được đáp án, sau khi mở ra xem, anh gọi to: “Chung Thái Lam.”

“Tôi chưa xong.” Trong nhà vệ sinh có tiếng đáp lại, “Đợi một chút.”

Chu Mạnh Ngôn: “… Cô cứ tắm từ từ, tôi không giục cô đâu.”

Con gái tắm rửa thì không thể xong trong chốc lát được, Chu Mạnh Ngôn cũng đành từ bỏ việc chia sẻ cho cô xem cùng mà tự xem trước vậy.

Nhân viên kỹ thuật bên phía cảnh sát đã phục hồi lại nội dung bị xóa đi, điều thú vị là, không chỉ có mỗi vài dòng lịch sử Nhiếp Chi Văn đã xóa bỏ, bên cạnh đó còn có cả rất nhiều lịch sử tìm kiếm do Khương Tuyết tự xóa.

Cô ấy còn có một tài khoản Weibo phụ nữa.

Bình thường cô ấy đăng nhập vào tài khoản “Tiểu Tuyết Snow” bằng ứng dụng bình thường, còn tài khoản phụ thì được đăng nhập qua website, lần nào vào xong cô ấy cũng âm thầm xóa hết lịch sử của mình nên Nhiếp Chi Văn không phát hiện ra.

Lý do tại sao lại kết luận rằng Khương Tuyết tự xóa lịch sử là vì cô ấy đã xóa cách đây rất lâu rồi, mãi đến tận mấy tháng trước. Mặc dù hôm trước các anh đã ở khá xa, không nhìn rõ nội dung cụ thể nhưng có thể chắc chắn rằng Nhiếp Chi Văn chỉ xóa khoảng vài lịch sử tìm kiếm thôi chứ không nhiều thế này.

Chu Mạnh Ngôn nhấp vào tài khoản phụ của Khương Tuyết, nhìn qua thì đây giống như một tài khoản ảo, không có ảnh đại diện, ID là một chuỗi số, nhưng lại dùng để theo dõi một số blogger chuyên viết về chuyện tình cảm.

Không chỉ vậy, cô ấy còn đăng blog lên nữa!

Có một số chuyện không tiện nói với bạn bè xung quanh, nhưng có thể lập một tài khoản ảo để có thể dễ dàng nói chuyện với người lạ.

“Anh Hốc Cây, có mấy lời tôi không biết phải nói với ai, anh nghe tôi nói được không? Tôi có một người bạn trai mới đi du học về, cao ráo đẹp trai, gia cảnh cũng rất ổn. Mà bản thân tôi nếu chấm điểm thì chắc cũng chỉ được năm điểm, gia cảnh càng không phải bàn đến, chắc được ba điểm là cùng. Tôi cũng không hiểu sao anh ấy lại thích tôi, mới đầu anh ấy theo đuổi tôi, tôi còn tưởng anh ấy chỉ trêu đùa, muốn lấy tôi ra làm trò cười, nào ngờ anh ấy rất nghiêm túc… Sau khi yêu nhau, anh ấy đối xử với tôi cực kỳ tốt, thường xuyên mua đồ cho tôi, lúc đó tôi có cảm giác như mình đã gặp được chân mệnh thiên tử của mình như mấy nữ chính trong phim vậy.”

“Cô đang khoe khoang tình cảm đấy à? T^T”

“Không phải, không phải, anh Hốc Cây nghe tôi nói đã, chúng tôi hẹn hò với nhau được hai tháng thì anh ấy ám chỉ với tôi rằng muốn làm chuyện đó. Gia đình tôi vốn rất bảo thủ, đến tận khi lên đại học mà tôi vẫn còn nghĩ nếu nằm ngủ chung với nhau là sẽ mang thai… Mặc dù sau này đã biết mọi chuyện rồi thì tôi vẫn muốn để dành lần đầu của mình cho đêm tân hôn.”

“Hai người đã nói chuyện với nhau về việc này chưa?”

“Chưa nói thẳng ra, nhưng tôi không đồng ý thì anh ấy cũng không nói gì cả. Tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với anh ấy vì anh ấy thật sự rất tốt, nếu phải trao thân cho anh ấy thì tôi cũng sẵn lòng, nhưng tôi sợ. Bạn bè tôi đều nói rằng đây là chuyện bình thường, có người còn bảo đàn ông thì ai cũng vậy, nếu như tôi nhất quyết không đồng ý thì anh ấy sẽ chia tay tôi, hoặc đi tìm cô gái khác, điều kiện của bạn trai tôi rất tốt, tôi sợ lắm…”

“Vậy là cuối cùng cô đã đồng ý à?”

“Vâng, tôi không muốn mất anh ấy. Khi mọi chuyện xảy ra thì cũng không đáng sợ như tôi nghĩ, tôi cứ tưởng chỉ vậy là xong, nào ngờ…”

“Nào ngờ?”

“Anh ấy rất… cởi mở, thường làm một số chuyện không bình thường với tôi, người khác chẳng ai làm vậy cả, tôi thấy không ổn lắm.”

“Cô có thể kể rõ ra việc khác thường ở đây là gì không?”

“Có đôi lúc anh ấy sẽ còng tay tôi lại, còn véo người tôi, dùng thắt lưng để đánh tôi nữa, anh ấy làm vậy có phải là biến thái không?”

“Cô gái à, mặc dù không nhiều người có hứng thú với việc ngược đãi, nhưng đó cũng không phải là biến thái gì cả, cô đã xem phim Năm Mươi Sắc Thái chưa? Nếu chưa thì cô xem thử đi, nam nữ chính của phim đó chính là cặp SM (2) đấy.”

(2) SM: Cụm từ viết tắt của sadism và masochism (bạo dâm và khổ dâm) đây là 2 thuật ngữ nằm trong cụm từ BDSM – một dạng đóng vai hoặc lựa chọn lối sống giữa hai cá nhân trở lên nhằm tạo sự căng thẳng, khoái cảm và giải thoát trong tình dục bằng những trải nghiệm đau đớn và quyền lực. Cụm từ BDSM xuất phát từ thuật ngữ bondage (nô lệ, bó buộc) và discipline (kỷ luật, trừng phạt) (B&D, B/D, hoặc BD), dominance (thống trị) và submission (quy phục) (D&s, D/s, hoặc Ds), sadism (bạo dâm) và masochism (khổ dâm) (Nguồn: Wikipedia)

“Vậy là do tôi quá bảo thủ, không hiểu anh ấy à?”

“Sở thích của mỗi người sẽ thay đổi tùy theo đối tượng, có một số người thích, cũng có người lại không thích, nếu cô không chịu được thì hãy nói với bạn trai mình đi, hai người nên bàn bạc rõ ràng với nhau.”

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh Hốc Cây…”

Chu Mạnh Ngôn đọc rất tập trung, đột nhiên nghe thấy có người nói sau lưng mình: “Không ngờ Nhiếp Chi Văn lại có sở thích này đấy.”

“Trên người Ngân Nguyệt cũng có dấu vết như vậy.” Chu Mạnh Ngôn lẩm bẩm: “Chuyện này chắc chắn không phải là tình cờ.”

Chung Thái Lam cầm khăn mặt để lau tóc, cô ngồi xuống bên cạnh anh: “Bên dưới còn gì nữa không? Cho tôi xem đi.”

Bên trên có ghi ngày đăng bài là ngày 6 tháng 5, một tháng sau còn một bài đăng nữa, khi đó đã sang tháng sáu rồi.

“Anh Hốc Cây có đó không? Tôi và bạn trai lại gặp chút vấn đề…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.