Lúc Chu Mạnh Ngôn đi về phía nhà máy Lân Long, anh gặp khá nhiều người dân khác trong thôn, nếu là ngày thường thì họ sẽ cảm thấy nghi ngờ một người lạ như anh, nhưng mấy ngày nay lại khác.
Bà ngoại Giang mất vào sáng hôm qua, từ buổi chiều họ hàng xa gần của bà cụ đã về thôn, sáng sớm hôm nay còn có bạn bè của Giang Tĩnh và Quách Mậu Nguyên đến viếng, mà Quách Mậu Nguyên cũng có thể coi là người thành đạt ở Tùng Dung, bạn bè xa gần chắc khoảng hơn trăm người, tính cả những người đến tiếp khách ở tang lễ, người đến làm lễ cầu siêu, đạo sĩ, hòa thượng, nói chung là cũng khá nhiều người ngoài thôn.
Hơn nữa trời cứ mưa phùn suốt, ai ra ngoài cũng vội vội vàng vàng, không ai để ý xem người đối diện mình là ai.
Những điều kiện đặc biệt ấy đã giúp Chu Mạnh Ngôn có thể hành động một cách thuận lợi, chẳng mấy chốc anh đã đến được nhà máy Lân Long. Ký túc xá và nhà máy được xây theo địa hình nơi này, trông vừa lộn xộn vừa thu hút, tòa cao nhất có ba tầng, mấy tòa nhà thấp hơn chỉ có một tầng, những nơi thấp và bằng phẳng thì có mấy căn nhà kính được phủ bằng nhiều tấm nhựa, nhìn từ xa trông khá đồ sộ.
Chu Mạnh Ngôn không dám mạo hiểm vào ký túc xá để kiểm tra mà đi vòng ra phía sau. Trời đang mưa, nơi này cũng không có ai trông coi, anh lẻn vào rất dễ dàng. Xung quanh không có người, anh nhấc lớp cửa bằng nhựa plastic lên, ngó vào trong nhà kính, phát hiện ra bên trong toàn là nấm linh chi, có vẻ sản phẩm cũng khá tốt.
Anh cảm thấy hơi nghi ngờ, lại chui vào các căn nhà kính khác và thấy mấy chỗ đó cũng trồng đủ loại dược liệu, nhìn tổng thể thì chúng được chăm sóc rất tốt, nếu bán ra thị trường sẽ khá được giá.
Chuyện này cũng hơi lạ, Chu Mạnh Ngôn nghĩ một lúc rồi nhắn tin cho Chung Thái Lam: “Rảnh không? Giúp tôi một việc.”
Chung Thái Lam trả lời lại rất nhanh: “Chuyện gì?”
“Nghe ngóng chuyện của Lân Long hộ tôi, có vẻ mọi chuyện không đơn giản như những gì Bạch Đào đã kể.”
“Đang hỏi rồi, đừng đi xa quá. Còn nữa, anh đến viếng lúc nào vậy?”
“Tôi thấy người ta đều để phong bì… với cả tôi cũng là bạn của cô mà TAT.”
“… Trưa đến đây ăn cơm nhé.”
“Được.”
Anh quyết định tăng tốc, phải kiểm tra cho xong tất cả các nhà kính của Lân Long trước giờ ăn trưa!
Cùng lúc đó, Giang Tĩnh đã tranh thủ bắt được cô con gái lớn đang trốn trong góc phòng: “Thái Lam lại đây, nói cho mẹ nghe chuyện cậu bạn kia xem nào.”
Chung Thái Lam cũng đã nghĩ ra cớ rồi: “Bạn đại học của con ấy mà, ở câu lạc bộ du lịch gì đó, cậu ấy tìm chỗ để có thể đi bộ leo núi các kiểu. Nghe nói là thôn mình có núi nên đến khảo sát xem có thể leo được không.”
Giang Tĩnh cũng đã từng thấy chuyện này rồi nhưng bà vẫn không tin: “Có nhiều núi như vậy mà lại đến chỗ mình? Còn viếng phong bì dày như thế á?”
Chung Thái Lam giả vờ mất kiên nhẫn: “Người ta là con trai nhà giàu, không quan tâm đến mấy đồng lẻ ấy đâu. Mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, cậu ấy có bạn gái rồi.”
Giang Tĩnh vẫn cảm thấy kỳ lạ, còn chưa nhắc đến việc bộ quần áo trên người con gái bà rất đáng nghi nữa. Bà đang định nói gì đó thì tiếng nhạc đám ma bên ngoài lại vang lên, tức là có người đến thăm, Giang Tĩnh đành nói: “Đợi chút, lát nữa phải nói rõ cho mẹ.”
Bà vừa quay người đi thì Chung Thái Lam đã chuồn mất, thấy mợ đang bưng một đĩa đồ ăn vào bếp, cô nảy ra ý tưởng: “Mợ để cháu giúp cho ạ.”
Ở nông thôn, dù là ma chay hay cưới xin cũng phải bày tiệc ba ngày liền, nếu chỉ huy động người trong nhà thì không thể lo toan hết được, thường họ hàng ở quê đều sẽ xúm lại giúp đỡ, hầu hết đều là con dâu trong họ.
Nói cách khác thì có rất nhiều người thích buôn chuyện.
Thậm chí Chung Thái Lam còn chẳng cần phải nhắc đến Lân Long, cô vừa chuẩn bị rửa rau thì có một cô gái trẻ cười hỏi: “Ấy, sao em trai của giám đốc Nhiếp không đi với em?”
Chung Thái Lam: “…”
Những người xung quanh đều tưởng cô xấu hổ, mợ cô lên tiếng giải vây: “Cháu gái nhà tôi hay ngại ngùng lắm, mọi người đừng hỏi nữa, nhưng mà Tiểu Lam này, nghe mẹ cháu kể là có lần chị ấy và Tiểu Hàm đến thành phố Hoài ấy, em trai giám đốc Nhiếp là người đã chiêu đãi họ à?”
Bảo đừng hỏi vậy mà vẫn hỏi tiếp là sao? Chung Thái Lam oán thầm, nhưng cô cũng biết đạo lý sống trên đời là nếu muốn lấy được gì thì phải cho đi trước đã. Thế nên cô mỉm cười thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mấy người đó: “Chỉ đi ăn cùng nhau thôi ạ.”
Nghe cô nói vậy, những người khác đều cười hì hì, có người hỏi: “À, Thôi Phương này, nghe nói hôm mừng thọ bà Giang ấy, bên Lân Long có tặng nhân sâm à?”
“Đúng rồi.” Mợ Thôi Phương đáp: “Mẹ còn bảo là trả lại cho người ta nhưng em trai giám đốc Nhiếp nói cái đó do nhà máy trồng được, không đáng bao nhiêu tiền nên không chịu nhận lại, đáng tiếc…”
“Bà Giang đúng là có phúc.” Có một thím nó đang nhóm bếp lên tiếng: “Mọi người nhìn đi, hôm nay biết bao nhiêu người đến, ban nãy tôi ra ngoài thấy vòng hoa bày kín cả sân rồi.”
“Quách Mậu Nguyên có tiền mà.”
“Giang Tĩnh có phúc, tái hôn mà vẫn có thể cưới được một ông chủ có tiền.”
“Người trước đoản mệnh quá…”
“Khụ khụ.”
Mấy người phụ nữ liếc nhau ra hiệu, sau đó không nói gì nữa.
Chung Thái Lam cũng biết là mọi người đang nói về bố đẻ của mình, nhưng ông ấy lại ra đi quá sớm, cô không có ấn tượng gì mấy, càng không có cảm giác gì quá mãnh liệt. Sau khi im lặng một lúc, cô chủ động chuyển đề tài: “Người bên Lân Long còn trồng cả nhân sâm cơ ạ? Vậy chắc đắt lắm nhỉ.”
Thấy cô chủ động đưa bậc thang ra, người phụ nữ vừa nãy lỡ miệng nhắc đến bố đẻ của cô vội hùa theo: “Đúng đấy, họ không chỉ trồng nhân sâm đâu mà còn trông cả linh chi nữa. Có lẽ cháu chưa đến thăm nhà máy của họ nên không biết bây giờ ở đó toàn là máy móc thôi, không cần người nhúng tay vào nữa, máy làm hết.”
Chung Thái Lam hỏi thêm: “Lợi hại vậy cơ ạ? Thế họ trồng những gì thế ạ?”
Vốn dĩ làm mấy chuyện bếp núc cũng chán, trong lúc rửa rau nấu cơm thì phải nói chuyện phiếm giết thời gian, Chung Thái Lam bận rộn giúp mọi người trong bếp mấy tiếng liền, qua những lời kể vụn vặt của mấy người phụ nữ ở đây, cuối cùng cô cũng nghe được kha khá chuyện liên quan đến Lân Long.
Lân Long có ba nguồn nguyên liệu chính, một là thu mua từ người dân trong thôn, hai là nhập khẩu, ba là tự trồng. Đa số các loại dược liệu mà người dân trồng được đều là đặc sản địa phương, dễ trồng, dễ nuôi, sản lượng lớn; các loại dược liệu mà Lân Long tự trồng trong nhà kính thì đều là dược liệu quý hiếm, cụ thể có những gì thì mọi người cũng không rõ, họ chỉ nói là điều kiện nuôi trồng của những loại dược liệu đó rất khắc nghiệt, đa số đều được quản lý tự động bởi các loại máy móc.
Nhưng điều này không có nghĩa là ở Lân Long có ít công nhân, trái lại, Lân Long nổi tiếng ở chỗ này chủ yếu là vì đã giải quyết được rất nhiều vấn đề liên quan đến việc làm, nhân viên cấp cao trong công ty là người nơi khác, nhưng các công nhân bình thường thì đều là người bản địa.
Kể ra thì Chung Thái Lam còn có một người anh họ đang làm trưởng phòng trong nhà máy của Lân Long.
“Mẹ cháu không cho mợ nói đâu.” Mợ hạ thấp giọng như đang nói chuyện với mặt đất, “Nhưng mợ thấy dù sao cũng là họ hàng với nhau, cháu không thể không liên lạc với bên kia cả đời được. Người nhà với nhau mà, có gãy xương thì vẫn còn gân.”
Chung Thái Lam chỉ thầm cười, nếu nói là máu mủ không thể cắt đứt thì lúc bố cô qua đời mấy người đó đã đi đâu? Cô không bao giờ quên được việc Giang Tĩnh đã ngậm đắng nuốt cay đến nhường nào để nuôi lớn cô, cũng nhớ rằng Quách Mậu Nguyên đã đóng tiền học phí và cho mình tiền tiêu vặt.
Bao năm trôi qua, người nhà họ Chung từng hỏi thăm cô được câu nào chưa?
Chung Thái Lam thầm cười khẩy nhưng ngoài mặt vẫn dịu dàng mỉm cười: “Cháu biết rồi mợ.”
Mợ cảm thấy ý tốt của mình không uổng phí thì cũng thân thiện hơn với cô cháu gái chẳng mấy khi gặp mặt này: “Hầy, cháu bưng đồ xong thì đi ăn đi.”
Chung Thái Lam đã nghe được tin mình cần rồi, cũng định đi tìm Chu Mạnh Ngôn nên lập tức đồng ý.
Nhưng mãi đến khi bàn tiệc đã gần tàn mà cô vẫn chưa thấy anh đâu, đành phải vào sân tìm. Vì trời lại bắt đầu mưa, mọi người dựng một chiếc lều bằng nhựa plastic rất giản dị trong sân, mưa rơi vào mái lều vang lên tiếng lộp bộp, người thì đang cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, người thì hút thuốc lá, có mấy người đàn ông còn xúm vào đánh bài.
Quách Tiểu Hàm đến bên cạnh kéo tay cô: “Chị ơi.”
Chung Thái Lam hơi bất ngờ: “Sao em lại ở đây? Ăn cơm chưa?”
Quách Tiểu Hàm gật đầu, nét mặt đầy mệt mỏi.
“Sao thế?” Chung Thái Lam kéo cô bé ngồi xuống cạnh mình, “Có ồn quá không? Hay em lên tầng xem TV đi?”
Quách Tiểu Hàm lắc đầu, nhìn cảnh tượng ồn ào ngoài sân một lúc, đột nhiên nói: “Không ai khóc cả.” Hôm qua lúc túc trực bên linh cữu, cô bé thật sự rất đau lòng, sáng sớm hôm nay còn lén khóc một lúc. Nhưng sau đó Quách Tiểu Hàm lại phát hiện ra đây chẳng giống một đám tang gì cả, không ai khóc, thậm chí mọi người còn nói chuyện và cười đùa với nhau như bình thường.
Hình như không có ai đau lòng vì cái chết của bà ngoại Giang.
“Tiểu Hàm à, đám tang chỉ tổ chức cho người ta xem thôi.” Chung Thái Lam nói.
Chỗ tổ chức tang lễ rất náo nhiệt, nhạc buồn không dứt, tiếng nói chuyện ồn ào, chỗ ầm ĩ như vậy không bao giờ là nơi để người nhà khóc lóc vì đau lòng, đó là một sự kiện dành cho người chết thôi.
“Lúc bố chị chết, chị còn chẳng rơi một giọt nước mắt nào.” Cô kể cho em gái nghe câu chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước, “Vì đám tang ấy kỳ lạ lắm, có khá nhiều người đến, rất lộn xộn, điều làm chị ấn tượng nhất đó là số vàng mã đốt mãi không hết và đống bánh kẹo mà người khác dúi vào tay chị. Khóc ư, chị chẳng khóc lúc nào cả, chỉ mong mọi chuyện sớm kết thúc… Mãi đến khi bố chị mất được gần một tháng, có một ngày nọ chị ở nhà, đột nhiên cảm thấy rất yên ắng, lúc đó chị mới nhận ra: À, mình không còn bố nữa rồi.”
Quách Tiểu Hàm nghe cô kể như vậy thì sống mũi cay sè: “Chị ơi…”
Chung Thái Lam thở dài, mỉm cười: “Chị kể chuyện này cho em làm gì chứ? Sau này, một ngày nào đó em nhận ra mình không thể về nhà bà ngoại nữa thì em sẽ hiểu. Còn tang lễ ấy mà, đó chỉ là đoạn đường cuối cùng mà bà ngoại phải đi thôi, chẳng mấy chốc là sẽ kết thúc.”
Quách Tiểu Hàm cái hiểu cái không.
Lúc này, đột nhiên có một chiếc Land Rover xuất hiện bên ngoài, mấy vị khách đang dùng trà trong sân nhận ra người mới đến, vội nói lớn: “Giám đốc Nhiếp đến.”
Giám đốc Nhiếp? Nhiếp Chi Hành?
Chung Thái Lam nhìn xung quanh, thấy Giang Tĩnh vội vàng đặt bát xuống đi ra đón anh ta, trên xe còn có một người đàn ông trung niên khá phúc hậu, trông hơi giống Nhiếp Chi Văn, nhưng quần áo lại rất thoải mái, không ăn mặc chỉn chu như Nhiếp Chi Văn.
Anh ta trò chuyện với Giang Tĩnh vài câu, viếng một chiếc phong bì rồi vào thắp hương cho bà ngoại Giang, sau đó mới nói: “Bà Quách, tôi muốn gặp cô Chung để nói vài câu, không biết có tiện không?”
“Giám đốc Nhiếp gặp con gái tôi có chuyện gì không?” Giang Tĩnh mỉm cười nhưng lại không đồng ý ngay.
Nhiếp Chi Hành mỉm cười, lịch sự nói: “Chuyện của em trai tôi.”
“À, ra vậy.” Giang Tĩnh vẫy tay gọi Chung Thái Lam đến.
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Chi Hành gặp Chung Thái Lam, quan sát cô một lúc rồi khách sáo gật đầu: “Chào cô Chung, tôi có chút chuyện muốn nói với cô, có thể dành cho tôi vài phút không?”
Chung Thái Lam thầm cảm thấy ngạc nhiên nhưng vẫn đồng ý: “Tất nhiên rồi.”
“Giám đốc Nhiếp vào trong ngồi đi.” Giang Tĩnh dẫn Nhiếp Chi Hành vào phòng, khách sáo nói: “Để tôi đi pha ly trà, hai người cứ nói chuyện đi.” Nói xong, bà còn chu đáo khép cửa lại nhưng không đóng chặt, dù đứng ngoài vẫn thấy được hai người đang làm gì bên trong.
Nhiếp Chi Hành cũng khá kiêng dè, đứng cách Chung Thái Lam vài bước, “Cô Chung, có vẻ như cô chưa kể cho người nhà nghe về chuyện của A Văn nhỉ?”
Chung Thái Lam cười nói: “Chuyện này có gì để nói chứ.”
Nhiếp Chi Hành chân thành lên tiếng: “Cảm ơn cô Chung, cô để lại cho nó chút mặt mũi như vậy, tôi thấy rất cảm kích… A Văn nhất thời hồ đồ làm chuyện vô liêm sỉ như vậy, tôi không bênh được. Nghe nói cô cũng bị vạ lây nên tôi thay mặt nó xin lỗi cô.”
Nhắc đến Nhiếp Chi Văn, Chung Thái Lam không khỏi thở dài, khẽ cười: “Anh khách sáo quá rồi, anh ấy đã cứu mạng tôi mà.”
Nhiếp Chi Hành chú ý đến tất cả mọi biểu cảm của cô, thấy cô nói thật lòng chứ không phải là khách sáo, anh ta hơi bất ngờ, còn thấy khá tiếc nuối: “Cô Chung là cô gái tốt, A Văn nhà tôi đúng là vô phúc nên mới không có được người bạn gái như cô.”
Câu này nghe hơi kỳ lạ, Chung Thái Lam không hiểu nổi rốt cuộc Nhiếp Chi Hành muốn gì, đành phải im lặng quan sát tình hình: “Không có chuyện đó đâu.”
Nhiếp Chi Hành là người tinh mắt, chẳng mấy chốc anh ta đã nhận ra cô không khéo léo như Giang Tĩnh, khẽ thở dài rồi nói thẳng: “Cô Chung, nghe nói cô mới đến thăm nó… Tôi thật sự rất biết ơn cô, A Văn không có bạn bè trong nước, tôi có một yêu cầu quá đáng… Sau này, thi thoảng cô có thể đến thăm nó không?”
Chung Thái Lam không ngờ anh ta lại nói vậy, cô sửng sốt: “Tôi…”
Nhiếp Chi Hành không cho cô cơ hội để từ chối, thành khẩn nói: “Cô Chung, không rõ là cô biết gì về chuyện của nó, đúng là đã có cô gái chết, nhưng giữa hai người họ từng xảy ra tranh chấp, sau đó mới có chuyện ngoài ý muốn. Tôi không định chối bỏ tội danh của nó, tôi chỉ muốn nói… bây giờ nó đang rất phối hợp với bên cảnh sát, có khả năng sẽ được giảm án, tôi chỉ mong A Văn có thêm cơ hội để sửa đổi thôi.”
Chung Thái Lam cảm thấy hơi lạ, cũng chỉ có thể mỉm cười: “Giám đốc Nhiếp, tôi không hiểu ý anh, tôi và Chi Văn…”
“Không, không, tôi không bảo cô chờ nó hay cho nó một cơ hội, tôi cũng không mặt dày đến thế.” Nhiếp Chi Hành nói: “Tôi chỉ không muốn A Văn tuyệt vọng quá, nếu thỉnh thoảng có ai đó vào thăm nó thì chắc nó sẽ sẵn lòng cải tạo để trở thành người tốt.”
Chung Thái Lam cũng không có ý định đến thăm anh ta, nhưng nhìn vẻ mặt ân cần của Nhiếp Chi Hành thì cô cũng chẳng nỡ lòng từ chối, đành phải trả lời nước đôi: “Tôi không thể cam đoan được điều gì, nếu như có thể thì tôi sẽ đi.”
Nhiếp Chi Hành rất cảm kích, luôn miệng cảm ơn cô.
Giang Tĩnh đi vào rót trà mời Nhiếp Chi Hành: “Mời giám đốc Nhiếp uống trà.”
“Cảm ơn bà Quách, tôi còn có việc, không làm phiền mọi người nữa.” Nhiếp Chi Hành có vẻ rất vội vàng, nói chuyện với Giang Tĩnh vài câu rồi vội vàng đi ra ngoài.
Giang Tĩnh lập tức túm lấy Chung Thái Lam: “Giám đốc Nhiếp gặp con làm gì vậy? Con và Tiểu Nhiếp có chuyện gì à?”
Chung Thái Lam không trốn kịp, đành lựa lời: “Bạn gái cũ của Nhiếp Chi Văn mới nhảy lầu vì anh ta, bây giờ anh ta đang dính vào rắc rối.”
Giang Tĩnh hoảng sợ: “Nhảy lầu? Tại sao thế?”
“Con không rõ lắm, dù sao bây giờ con cũng không liên lạc với anh ta nữa rồi.” Chung Thái Lam trả lời qua loa.
Cô nói vậy rất dễ bị hiểu nhầm, mà hiển nhiên Giang Tĩnh cũng hiểu sai, bà nhíu mày thở dài: “Vậy à, tiếc quá.” Bà là một người phụ nữ nên hiểu nỗi đau mà cái gọi là ánh trăng sáng (1) và nốt ruồi son (2) mang lại, cũng không cố ép cô nữa. Giang Tĩnh vừa định hỏi chuyện của Chu Mạnh Ngôn thì Chung Thái Lam đã không cho bà có cơ hội đó, vội chặn lại: “Mẹ à, con muốn ăn cơm, có gì để tối nay hẵng nói.”
(1) Ánh trăng sáng (bạch nguyệt quang): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. (Nguồn: dembuon.vn)
(2) Nốt ruồi son: ám chỉ những người để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm trong lòng người khác, thường chỉ người yêu. (Nguồn: dembuon.vn)
Dứt lời, cô lập tức quay đầu bỏ chạy. Giang Tĩnh cũng chẳng đuổi kịp nên đành phải mặc kệ.
Chung Thái Lam đi qua một ngã rẽ, bước về phía sau nhà gọi điện thoại cho Chu Mạnh Ngôn, đợi một lúc lâu nhưng cuối cùng đầu dây bên kia cũng chỉ có giọng nói máy móc vang lên: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang nằm ngoài vùng phủ sóng…”