Hẹn hò với Cao Ngân Nguyệt có cảm giác gì ư?
Chu Mạnh Ngôn suy nghĩ hồi lâu, chợt thấy hơi khó xử: “Khó nói lắm, có những lúc vui, cũng có những lúc không vui, giống như bao cặp đôi yêu nhau khác thôi.”
“Thế lúc lên giường thì sao?” Chung Thái Lam nói trúng tim đen.
Chu Mạnh Ngôn dụi đầu vào tóc cô, định chơi xấu: “Thái Lam, mong chị thương xót tha cho cái mạng chó này của em đi.”
“Đừng khẩn trương, chỉ là mơ thôi mà, coi như kể một giấc mộng xuân cho em nghe.” Chung Thái Lam không biết nên khóc hay cười, “Đừng hoảng, em hứa là sẽ không giận đâu.”
Chu Mạnh Ngôn tuyệt vọng nhìn cô, cuối cùng thấy mình không thể trốn thoát nên đành cam chịu nói: “Đã qua lâu lắm rồi nên anh không nhớ cụ thể. Dù sao thì quen nhau được kha khá thời gian rồi bọn anh mới làm chuyện đó vì con gái các em hay nghĩ nhiều, nếu nhanh quá sẽ cảm thấy bọn anh yêu chỉ để lên giường, thế đáng sợ lắm.”
Chung Thái Lam: “…” Nỗi lo này của anh cũng có lý phết.
“Anh có thể hiểu được cảm giác không an toàn này của con gái, nhưng lần nào cũng như vậy thì chết mất.” Đối với người thân thiết nhất, Chu Mạnh Ngôn bất giác nói ra những lời chân thành từ tận đáy lòng, anh kể lể than thở: “Dù đã rất lâu không gặp nhau nhưng vẫn không thể gặp nhau cái rồi làm luôn, mà phải ăn cơm, nói chuyện, thể hiện rằng anh rất nhớ cô ấy trước đã. Sau đó đợi cô ấy đồng ý, nếu có vẻ vội vàng một chút thôi thì kiểu gì cô ấy cũng sẽ mất hứng mà hỏi anh rằng có thể nghĩ về chuyện gì khác ngoài chuyện đó không. Rốt cuộc là tại sao chứ?”
Chung Thái Lam dịu dàng sờ đầu anh: “Anh cũng nói rồi còn gì, không có cảm giác an toàn.”
“Ngân Nguyệt có gì để cảm thấy không an toàn chứ?” Chu Mạnh Ngôn vẫn thấy khó hiểu: “Có một bạn học nhắn tin hỏi anh vài chuyện thông qua WeChat, cô ấy cũng không vui, dù cô bạn kia và anh chỉ nói chuyện với nhau rất bình thường.”
Chung Thái Lam: “Vì cô ấy rất yêu anh, liên quan gì đến việc đối phương là ai chứ?”
Chu Mạnh Ngôn mấp máy môi, đột nhiên hỏi: “Vậy còn em, ngày đầu tiên gặp lại nhau anh đã “ăn” em rồi, em có giận không?”
“Anh không nói thì em cũng không nhận ra vấn đề này đấy.” Chung Thái Lam chống cằm, “Hay là bây giờ em giận nhé?”
Theo bản năng, Chu Mạnh Ngôn chợt cảm thấy sốt ruột, nhưng chỉ khoảng một giây sau anh đã kịp phản ứng: “Mọi thứ của anh đều theo sở thích của em mà? Nói cách khác, dù anh có đi thẳng vào vấn đề hay không thì em đều không ghét, hay nói đúng hơn, thật ra em thích…”
Anh không nói hết câu mà chỉ để lại cho cô một ánh nhìn đầy ẩn ý.
Chung Thái Lam bình tĩnh: “Đấy là anh tự suy diễn thế thôi, không liên quan gì đến em, anh đừng nghĩ nhiều.”
“Thật à?” Anh nhướng mày, “Vậy em có ghét không?”
“Mọi thứ thuộc về Chu Mạnh Ngôn em đều thích.”
Chu Mạnh Ngôn biết đây là lời nói thật lòng, lập tức ôm chầm lấy cô: “Em là người tuyệt vời nhất.”
Chung Thái Lam yên lặng ôm anh một lúc, lòng bàn tay chạm vào vết sẹo nhỏ trên lưng anh, cả người Chu Mạnh Ngôn hoàn hảo không tì vết giống như một bức tượng, chỉ có khuyết điểm duy nhất này thôi, nó là con dấu mà cô đã ấn lên người anh.
Vết sẹo cực kỳ riêng tư này đã biến anh thành Chu Mạnh Ngôn chỉ thuộc về cô.
Chung Thái Lam cảm nhận cảm giác lồi lõm dưới đầu ngón tay, đột nhiên nói: “Thật ra em cũng không khác Cao Ngân Nguyệt là bao, em cũng có cảm giác không an toàn.”
“Hửm?”
Cô chậm rãi nói tiếp: “Em hi vọng anh không giấu em chuyện gì, không nói dối em, lúc nào cũng chỉ là chính anh, tức giận cũng được, vui vẻ thì càng tốt, hãy thể hiện mọi thứ ra trước mặt em, như vậy thì em sẽ cảm thấy rất yên tâm.”
Cảm giác của Chung Thái Lam đối với Chu Mạnh Ngôn không giống như với những người đàn ông khác. Cô không quan tâm đến những gì người khác coi trọng, cô muốn anh phơi bày mọi thứ ra trước mặt mình, nhất là nội tâm của anh, giống như trước kia vậy.
Phải như vậy thì Chung Thái Lam mới có cảm giác mình đã hoàn toàn có được Chu Mạnh Ngôn.
Chu Mạnh Ngôn tò mò hỏi: “Thật à? Nếu có một ngày anh nói mình quá mệt mỏi, không muốn làm chuyện ấy nữa thì em có tin không? Hay em sẽ nghĩ anh ngoại tình…?”
“Chu Mạnh Ngôn của em sao có thể ngoại tình được?” Chung Thái Lam lạnh lùng lườm Chu Mạnh Ngôn.
Anh “ừ” một tiếng, “Cũng đúng, nói cách khác là em sẽ tin tưởng anh.”
“Tin tuyệt đối…” Cô hơi do dự, “Nếu như mấy ngày liền đều không được thì em sẽ dẫn anh đến bệnh viện.”
“Tại sao em không nghĩ tới việc mua một bộ đồ lót tình thú… Thôi anh đùa đấy.” Vốn dĩ Chu Mạnh Ngôn còn định đùa cợt một chút nhưng nói ra thành lời thì lại phát hiện làm thế này chẳng khác nào tự chui đầu vào chỗ chết. Cũng may là anh am hiểu việc tìm đường sống trong chỗ chết, thoáng cái đã có một kế hoạch dùng một mũi tên trúng hai đích: “Nếu như có một ngày em phải dẫn anh đến bệnh viện thì chắc chắn là do anh bị hỏng. Sao anh lại không muốn làm chuyện ấy chứ?”
Nói xong, Chu Mạnh Ngôn ôm lấy cô, khẽ bật cười, thấp giọng thủ thỉ bên tai cô: “Em nhìn đi, tại em mà anh không nhịn nổi nữa, em phải chịu trách nhiệm đấy.”
Chung Thái Lam không duỗi được người ra, vừa bực mình vừa buồn cười, “Này, anh làm gì đấy, nói chuyện tử tế đi xem nào. Anh bảo từ từ không vào ngay cơ mà? Đùa cái kiểu gì vậy?”
Môi Chu Mạnh Ngôn cứ lưu luyến bên tai Chung Thái Lam, hơi thở nóng rực của anh phả vào lỗ tai cô, vừa nóng vừa buồn: “Anh có làm gì đâu, anh chỉ không khống chế nổi bản thân mình thôi, em đừng dùng siêu năng lực của mình nữa. Anh bị em điều khiển mất rồi.”
Chung Thái Lam: “…” Có một anh bạn trai biết tán gái là cảm giác thế nào? Không thể từ chối nổi TAT.
Một lát sau, anh nói: “Tư thế này không đúng lắm, để anh đi ra vào lại.”
Một lúc sau nữa: “Có vẻ vẫn chưa đúng lắm.”
“Lạ thật đấy, vẫn chưa đúng này.”
Chu Mạnh Ngôn thử ra ra vào vào một lúc, chợt thấy nét mặt của Chung Thái Lam rất bất đắc dĩ, như đang muốn nói “Em bó tay với anh rồi”.
Anh cười tủm tỉm, cắn vào môi cô: “Được không?”
“Vậy thì sáng mai phải để em ngủ đấy.” Chung Thái Lam đưa ra điều kiện.
“Nhất trí.”
Sau khi mượn rượu làm loạn một trận, Chu Mạnh Ngôn cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần, ôm chặt lấy bạn gái không chịu buông tay: “Thái Lam, em tốt quá.”
“Cho làm thì có nghĩa là tốt à?” Chung Thái Lam trêu anh: “Yêu cầu của anh thấp thế.”
“Em biết anh không có ý đó mà.” Giọng nói của Chu Mạnh Ngôn có vẻ khàn khàn đặc trưng của người vừa mới được thỏa mãn: “Ý anh là em đối xử với anh quá tốt. Thật sự rất tốt.”
Chu Mạnh Ngôn đã từng để tâm đến việc mình chỉ là một nhân vật trong truyện, không có tự do. Mãi đến khi anh phát hiện ra đại đa số con người trên đời này đều như vậy. Có người sinh ra chẳng qua là để nuôi nội tạng cho anh em của mình, có người sinh ra để nối dõi tông đường… Hầu như mọi người đều được sinh ra một cách bị động.
Không có ai được hỏi ý kiến rằng “Có muốn xuất hiện trên cõi đời này không?” trước khi sinh ra cả, mọi người đều thế, vậy thì tại sao anh lại phải cảm thấy ấm ức chứ?
Hơn nữa Chung Thái Lam cũng không coi sự tồn tại của Chu Mạnh Ngôn là một thứ gì đó mà cô xem anh như người đang sống, bình đẳng giống cô, hơn nữa từ đầu đến cuối chỉ yêu anh.
Ở bên cạnh Chung Thái Lam, Chu Mạnh Ngôn luôn cảm thấy yên tâm tự tại, vì dù thế nào đi chăng nữa cô luôn tin tưởng anh, lúc nào cũng cảm thấy anh tốt. Anh có thể thoải mái là chính mình, Chung Thái Lam không yêu cầu anh phải thay đổi điều gì vì cô, bởi dáng vẻ ban đầu của anh chính là điều mà cô thích nhất.
Nhưng vẫn có một chuyện nhỏ khiến Chu Mạnh Ngôn phiền lòng. Anh khẽ thở dài: “Thái Lam, em đối xử với anh tốt như vậy, khiến anh có cảm giác rằng mình đã thất bại trong vai trò làm bạn trai, anh phải làm thế nào để đối xử với em tốt hơn đây?”
Chung Thái Lam giật mình, trả lời rất dứt khoát: “Anh chỉ cần đến bên em vào những lúc em cần là được rồi.”
“Chỉ đơn giản vậy thôi à?”
“Không đơn giản đâu, anh phải làm việc này cả đời. Lâu rồi thì chẳng có chuyện gì là dễ dàng cả.” Chung Thái Lam xoa ngực anh, “Nếu anh có thể làm như vậy mãi thì em sẽ là người may mắn nhất trên đời này.”
Chu Mạnh Ngôn hôn lên ngón tay cô: “Nghe cũng có vẻ khó đấy, anh thích khiêu chiến với những việc thế này. Để anh thử xem nào.”
***
Xuất hiện vào những lúc cần thiết, đây là việc khó nói rõ trong hai ba câu. Bản thân Chu Mạnh Ngôn cho rằng nếu phải đợi đến lúc con gái chủ động mở miệng nhờ giúp đỡ thì quá kém.
Bạn trai tốt là phải chủ động giải quyết vấn đề của bạn gái trước khi cô ấy mở lời mới đúng.
Vậy nên, chỉ trong vòng ba ngày, Chu Mạnh Ngôn đã âm thầm giúp Chung Thái Lam thay đổi giáo sư hướng dẫn. Lúc nhận được thông báo đổi giáo sư, Chung Thái Lam còn đờ ra, đến khi vào phòng giáo vụ để hỏi, người ta khách sáo nói với cô rằng giáo sư đang hướng dẫn cô muốn ra nước ngoài học tập một thời gian nên đã chủ động sắp xếp một vị giáo sư khác trong khoa để không ảnh hưởng tới việc học tập của cô.
Lý do này đúng là lừa trẻ con, làm gì có chuyện giáo viên ra nước ngoài thì sẽ thay đổi học trò chứ. Nhưng giáo sư hướng dẫn mới là một người có danh tiếng, có trình độ chuyên môn trong ngành nên cô cũng vui vẻ giả vờ như không biết gì, chạy đến chỗ giáo sư mới ghi tên.
Ngày đầu tiên đến gặp, giáo sư mới đã ngồi lại để trò chuyện với Chung Thái Lam, sau đó phát hiện ra mặc dù cô sinh viên này đang học trái ngành, nhưng văn sử cũng như nhau, nắm rất chắc kiến thức cơ bản, vậy nên giáo sư đưa cho cô một quyển sách tài liệu lịch sử để về dịch thử.
Vậy là Chung Thái Lam đã ngồi lì ở thư viện suốt một tuần trời, sau khi dịch xong thì nộp bài tập. Ba ngày sau, cô lại nhận được thêm một quyển sách mới.
Lần này độ khó tăng lên, cô đành phải dành hầu hết thời gian ngoài giờ học của mình vào việc đọc tài liệu và dịch sách.
Kể từ đó, thời gian hẹn hò của Chung Thái Lam cũng ngắn đi. Chu Mạnh Ngôn không cam lòng với việc đang yêu đương cuồng nhiệt mà lại không được gần người yêu, nhưng anh cũng biết cô đang lo lắng chuyện tương lai nên cũng không dám làm loạn. Sau khi ở nhà đau khổ suy nghĩ suốt một buổi chiều, cuối cùng Chu Mạnh Ngôn cũng có cách giải quyết.
Chu Mạnh Ngôn dọn dẹp một căn phòng ở phía Nam nhà mình, đây là căn phòng không quá rộng nhưng có một sân thượng nhỏ, mặc dù đã được sửa thành nơi tắm nắng nhưng anh là dân nghiện game, không thích nắng lắm nên chưa dùng đến chỗ này bao giờ.
Nhưng nơi này rất phù hợp để làm phòng đọc sách. Chu Mạnh Ngôn cố ý thay rèm cửa thành màu trắng mà các cô gái hay thích, mày mò tìm mua một bộ nội thất mới cho phù hợp, sau đó lén nhìn giỏ hàng của Chung Thái Lam rồi mua hai thùng sách tham khảo về.
Cứ vậy, Chu Mạnh Ngôn âm thầm làm hết ba ngày, đến ngày thứ tư, Chung Thái Lam đang chuẩn bị tới thư viện làm bài tập thì bị Chu Mạnh Ngôn đẩy vào căn phòng nhỏ: “Tặng em này, sau này em cứ ở nhà đọc sách nhé? Anh ngồi chơi game ở phòng khách, không làm phiền em đâu.”
Chung Thái Lam hỏi: “Anh làm cái này từ bao giờ thế?”
“Trong lúc nhớ em.” Chu Mạnh Ngôn hôn hai cái lên mặt cô: “Như thế này thì chúng ta có thể ở bên nhau, em thấy thế nào?”
Chung Thái Lam bỏ túi đựng sách xuống, véo má Chu Mạnh Ngôn: “Sao anh không nói sớm, em thay quần áo xong hết rồi.”
Chu Mạnh Ngôn ôm eo Chung Thái Lam rồi bế cô lên: “Anh còn tưởng là em sẽ hôn anh một cái chứ!? Em đúng là cô gái biết cách làm người ta cụt hứng.”
Chung Thái Lam ôm cổ Chu Mạnh Ngôn, hôn mạnh một cái lên má anh: “Như vậy được chưa?”
“Em đừng đối xử với anh qua loa thế chứ.” Chu Mạnh Ngôn thả Chung Thái Lam xuống, ép cô vào góc tường rồi nâng mặt cô lên hôn mẫu: “Từ nay về sau phải làm như này nhé, nếu không cứ mở miệng ra là anh sẽ giở trò lưu manh đấy.”
Chung Thái Lam sờ lên khóe môi Chu Mạnh Ngôn, anh ngậm lấy ngón tay cô theo bản năng, một lúc sau lại thấy có gì đó không đúng lắm, vội vàng nhả tay cô ra: “Không được, em phải đọc sách và học hành tử tế. Anh không làm phiền em nữa, đi chơi PUBG đây.”
“Ngoan lắm.” Chung Thái Lam đẩy anh ra khỏi phòng: “Anh tự ngồi chơi đi.”
Hai người cứ thế trải qua khoảng thời gian không làm phiền nhau. Ờm, được rồi, tất nhiên là không thể không làm phiền nhau. Chung Thái Lam đọc sách nhiều quá thấy chán thì sẽ chạy ra giành lấy máy chơi game của Chu Mạnh Ngôn, nhưng chẳng hiểu sao cứ bị mấy thứ gì đó kỳ lạ bẫy chết, tuy vậy sau khi chết vài lần, Chung Thái Lam lại thấy rất thoải mái. Thế là cô cứ thế bỏ lại cục diện rối rắm cho Chu Mạnh Ngôn và quay về phòng đọc sách tiếp.
Chu Mạnh Ngôn giận nhưng không dám nói, quyết tâm báo thù. Đợi đến buổi tối, anh tắm rửa sạch sẽ, chạy qua phòng Chung Thái Lam nhưng không nói gì, chỉ nằm yên trên ghế và lật sách ra xem. Thi thoảng anh cọ chân vào bắp đùi cô, ngửi tóc cô nhưng lại ra vẻ “Ôi quyển sách này hay thế nhỉ, anh không làm phiền em đâu”.
Chung Thái Lam không thể chịu nổi việc có một anh đẹp trai ngon lành ngọt nước cứ cởi trần trêu ngươi mình như vậy, định đuổi anh đi nhưng lại thất bại. Chung Thái Lam đành bỏ sách xuống: “Anh chán sống…”
Nhưng Chung Thái Lam còn chưa kịp nói hết câu thì Chu Mạnh Ngôn đã đứng dậy, lợi dụng việc mình cao hơn cô để nhìn xuống: “Quả nhiên em đang có suy nghĩ không trong sáng với anh! Em là đồ xấu xa, không đọc sách cho tử tế đi, nhìn anh làm gì?”
Chung Thái Lam: “…”
“Anh đang định ngồi học với em.” Chu Mạnh Ngôn lắc đầu tỏ vẻ thất vọng: “Không ngờ trong đầu em toàn là những suy nghĩ đen tối, dơ bẩn quá.”
Chung Thái Lam yên lặng một lúc, sau đó bình tĩnh đáp: “Được rồi, anh đã nói thế thì em phải làm gì đó để xứng đáng với lời vu oan của anh mới được.”
Vậy là hôm đó hai người đã mở bản đồ mới.
Nói tóm lại thì hai người cứ thế sống một cuộc sống yên bình và ấm áp bên nhau.
Một ngày nào đó, Chu Mạnh Ngôn đột nhiên nảy ra ý tưởng mới, nói với cô: “Hay là em học lên tiến sĩ đi, sau đó ở lại trường dạy học. Chuyện kinh tế thì để anh lo.”
Đối với những đôi tình nhân bình thường, tiền bạc là chuyện khá nhạy cảm. Nhưng với Chu Mạnh Ngôn và Chung Thái Lam thì không hề. Thứ nhất, điều kiện kinh tế của Chu Mạnh Ngôn quá tốt, chẳng có gì phải bàn cãi. Thứ hai, tiền của Chu Mạnh Ngôn đều nhờ Chung Thái Lam mà có, vậy nên giữa hai người thì tiền chỉ là tiền mà thôi.
Mà bản thân Chung Thái Lam cũng không quan tâm tới vấn đề tiền bạc lắm, Giang Tĩnh và Quách Mậu Nguyên có tài sản riêng, không cần cô phải kiếm tiền báo hiếu. Một người ăn no, cả nhà không đói, chỉ cần cô có thu nhập thì kiểu gì cũng sẽ tự nuôi được bản thân.
Nhưng cô vẫn cảm thấy chưa chắc chắn lắm về việc học lên cao: “Để sau hẵng tính, bây giờ cũng chưa chắc.”
“Cũng đúng, giờ vẫn còn sớm.”
Nhưng sau khi thay đổi giáo sư, Chung Thái Lam thấy có hứng thú hơn với môn Lịch Sử, đôi khi cô cũng tìm thêm một ít tài liệu lịch sử mà mình muốn trong kho tàng tư liệu lịch sử khổng lồ, chợt có cảm giác như đang phá án vậy, khá thú vị.
Kể từ đó, sự cần cù của Chung Thái Lam khiến giáo sư mới rất hài lòng, ông ấy thật lòng nói với cô: “Chuyên ngành chính của em không phải là ngành này nên thật ra nền tảng vẫn chưa vững lắm. Mà học chuyên ngành này của chúng ta, điều quan trọng nhất là phải đọc nhiều tài liệu lịch sử, nhưng không phải tài liệu lịch sử nào cũng đúng. Đầu tiên, em phải đọc toàn bộ các tài liệu lịch sử, sau đó phân biệt xem tin nào là thật tin nào là giả. Thế này đi, bây giờ thầy cho em một danh sách những quyển cần đọc, em đọc được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”
Nửa tiếng sau, Chung Thái Lam cầm danh sách các quyển sách mà mình cần đọc trong một tháng tới rồi gọi điện cho bạn trai: “Anh bận gì không?”
“Không bận. Em cần anh làm gì à?” Chu Mạnh Ngôn hỏi rất nhẹ nhàng.
Chung Thái Lam buồn bã đáp: “Đến thư viện bê sách giúp em nhé.”
“Mười phút nữa anh đến.” Chu Mạnh Ngôn khoác áo, vội vàng chạy ra ngoài.
Chung Thái Lam bê một chồng sách siêu to khổng lồ về rồi bắt đầu khoảng thời gian đọc sách đầy đau khổ của mình.
Nhưng nếu chỉ đọc sách không thì rất chán, mà tài liệu lịch sử theo kiểu văn cổ lại càng khiến người ta đau khổ. Ngày nào Chung Thái Lam cũng ép bản thân mình phải đọc mười trang, đọc xong thì cứ như được ra tù, không bao giờ muốn mở sách ra nữa.
Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ thôi, hôm sau Chung Thái Lam lại tự kiềm chế bản thân rồi ngoan cố mở sách ra, đọc với vẻ mặt cuộc sống này không còn gì luyến tiếc nữa.
Chu Mạnh Ngôn thấy Chung Thái Lam như vậy thì đau lòng muốn chết, vừa khéo cũng đến dịp Giáng Sinh. Chu Mạnh Ngôn quyết định kéo cô ra ngoài giải tỏa một hôm: “Thái Lam, mai là Giáng Sinh, chúng ta ra ngoài hẹn hò đi.”
“Giáng Sinh?” Chung Thái Lam nhìn ra ngoài, lúc này mới nhận ra: “Đã đến Giáng Sinh rồi cơ à?”
“Đúng vậy, gần đây em quá tập trung vào việc đọc sách.” Chu Mạnh Ngôn ôm lấy Chung Thái Lam từ phía sau: “Lâu lắm rồi chúng ta chưa đi hẹn hò, nghỉ một ngày đi em.”
Chung Thái Lam liếc qua đống bài vở, cắn môi do dự một lúc, sau đó dứt khoát gấp sách lại: “Đi thôi!”
Chu Mạnh Ngôn tham khảo rất nhiều blog, cuối cùng cũng quyết định lịch trình ngày hôm nay sẽ là: Buổi chiều xem phim, sau đó đi ăn tối, cuối cùng là ngắm pháo hoa. Mặc dù rất cũ nhưng quan trọng nhất là nó sẽ tiến hành thật suôn sẻ.
Chu Mạnh Ngôn đưa kế hoạch đó cho Chung Thái Lam xem, sau đó để cô đặt nhà hàng và vé xem phim. Chung Thái Lam đặt chỗ ở một nhà hàng Nhật trước rồi do dự nhìn danh sách phim.
Chu Mạnh Ngôn cẩn thận hỏi: “Em không thấy thích phim nào à?”
“Em đang nghĩ, bình thường anh vẫn thấy những chuyện này nhàm chán sao?”
Chu Mạnh Ngôn trả lời theo lẽ thường: “Em không phải là người khác. Ở cạnh em thì làm gì anh cũng thấy vui hết. Chúng ta đã cùng nhau xem rất nhiều bộ phim rồi mà.” Nói xong, anh lại đoán, nhỡ Chung Thái Lam không thích xem phim thì sao, sau đó suy nghĩ hồi lâu rồi đề nghị: “Hay chúng ta chơi Room Escape nhé?”
Chung Thái Lam nhìn anh bằng ánh mắt khen ngợi: “Chọn cửa khó nhất đi.”
Chu Mạnh Ngôn: “… Em đánh giá anh quá cao rồi.”
Nhưng bạn gái thì luôn đúng.
Room Escape thường có bối cảnh câu chuyện, mỗi cấp độ sẽ có một số manh mối nhất định, thật ra thì cũng chẳng có gì quá mới mẻ. Chung Thái Lam dựa theo những kịch bản quen thuộc đoán ra được bảy, tám manh mối. Mà chuyện máy móc này nọ thì chỉ là bữa sáng đối với Chu Mạnh Ngôn, vậy là hai người rất thuận lợi giải xong bốn căn phòng của người ta, còn lập cả kỷ lục mới.
Cuối cùng không quên bình luận một câu: “Dễ quá rồi đấy.”
Ông chủ: “… Chỗ chúng tôi là nơi có kịch bản khó nhất thành phố Hoài này rồi.”
“Có thể cải tiến thêm một chút.” Chu Mạnh Ngôn vẫn chưa thấy thỏa mãn, lại nảy ra ý tưởng mới: “Thái Lam, ở Nhật có một nhà ma được cải tạo từ bệnh viện bỏ hoang đấy. Hay sang năm mới chúng ta đi Nhật đi.”
Chung Thái Lam nói: “Những cái đấy đều là giả mà.”
“Em còn muốn nó thật à?” Chu Mạnh Ngôn xấu hổ: “Mấy chuyện này đừng nói ra như vậy.”
Chung Thái Lam thấy buồn cười: “Em chỉ nói thế thôi, làm gì có nhà ma nào thật chứ? Được rồi, chúng ta đi ăn cơm nhé.”
Chu Mạnh Ngôn nghĩ một lúc thì thấy cũng có lý, cứ vậy mà ném chuyện này ra sau đầu: “Thái Lam, ảnh em vừa chụp đâu rồi, cho anh xem đi.”
Chung Thái Lam đưa điện thoại cho anh xem. Vì hai người đã lập kỷ lục mới nên được phát bằng khen, Chu Mạnh Ngôn nhân cơ hội này kéo cô chụp tự sướng một tấm với “thi thể” trong quan tài.
“Hài lòng chưa?” Chung Thái Lam thấy hơi tuyệt vọng, bây giờ cô cũng chẳng muốn cứu vãn chuyện bạn trai chụp ảnh còn đẹp hơn cả mình nữa. Dù sao thì kỹ thuật chụp ảnh của Chu Mạnh Ngôn đã được đào tạo bằng cách đốt tiền, cô có thể nói gì đây?
Chu Mạnh Ngôn thấy chưa hài lòng lắm, chỉnh màu giúp cô rồi mới nói: “Bây giờ em có thể đăng rồi.”
Chung Thái Lam trầm tư suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định đăng lên để trêu ngươi những người độc thân: “Giáng Sinh an lành!”
Chu Mạnh Ngôn hỏi: “Rốt cuộc thì cũng đến lượt em hành hạ người khác rồi, thấy thỏa mãn không?”
“Chuyện này thì có gì vui chứ? Trước kia năm nào em chẳng ra ngoài ăn cơm với bạn bè.”
Chu Mạnh Ngôn nhìn cô: “Đêm Thất Tịch năm ngoái, ai đã nói các cửa hàng chạy quảng cáo giảm giá 50% cho cốc trà sữa thứ hai là đang làm tổn thương em nhỉ?”
“Khụ khụ.” Chung Thái Lam nhớ câu đó nhưng lại ngại thừa nhận: “Có à? Anh nhớ nhầm rồi.”
Chu Mạnh Ngôn gật đầu: “Có đấy, anh nhớ rất rõ.”
Chung Thái Lam ho khan, nghiêm túc nói: “Những lúc thế này thì anh phải giả vờ không biết chứ.”
“Không được.” Không phải lúc nào Chu Mạnh Ngôn cũng nghe lời cô: “Anh muốn nhắc em rằng, có bạn trai rồi thì sẽ không như trước nữa, em phải trân trọng anh!”
“Anh nói cứ như em bắt nạt anh ấy.” Mặc dù ngoài miệng Chung Thái Lam nói vậy nhưng trong lòng lại thấy rất ngọt ngào. Cần gì đến lượt Chu Mạnh Ngôn nhắc nhở, có một anh bạn trai hợp ý mình thế này, anh chẳng cần làm gì thì cô cũng thấy vui rồi, huống gì anh còn thường xuyên chủ động chiều chuộng cô.
Hầy, có trời mới biết, mỗi lần phải giả vờ khó xử Chung Thái Lam đã vất vả thế nào. Gần đây Chu Mạnh Ngôn cũng thông minh hơn rồi, nhưng nhắc đến những chuyện thế này thì anh lại rất ngốc nghếch, còn tưởng rằng bản thân mình được hời.
Sao Chu Mạnh Ngôn lại ngốc thế nhỉ? Chung Thái Lam thầm cảm thấy may vì đã hẹn hò với anh. Nếu là người khác thì sẽ bắt nạt anh mất.
Chu Mạnh Ngôn thấy Chung Thái Lam không nói gì thì chủ động chỉnh lại khăn quàng cổ cho cô trong lúc đợi thang máy rồi vô tình quẹt ngón tay qua môi cô. Chung Thái Lam dở khóc dở cười, túm lấy tay anh: “Đừng nghịch nữa.”
“Anh có nghịch đâu.” Chu Mạnh Ngôn thấy Chung Thái Lam nắm chặt tay mình thì thầm thở dài. Chẳng hiểu tật xấu này của Chung Thái Lam từ đâu ra, có lẽ vì cô nhẫn nhịn thành quen rồi nên đôi khi dù muốn gì thì cô cũng không chịu chủ động, cứ phải để anh bắc thang lên mới chịu “thôi đành làm” chuyện gì đó.
Có một cô bạn gái ngoài lạnh trong nóng thế này, Chu Mạnh Ngôn cũng thấy rất bất đắc dĩ.