Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 126: Nên Kết Thúc



Anh chớp lóe lên một cái, sau đó kèm theo một tiếng keng vang lên, mọi người chỉ nhìn thấy một thanh đoản đao đã cắm lên trên thân cây cảnh phía đằng xa, chuôi đao đang rung lắc dữ dội, còn đôi câu liêm trong tay của Đàm Thiên Anh đã bị đánh bay ra, rơi trên mặt đất cả người đàm thiên anh cũng vì thế mà bị đẩy lùi, hai tay ông ta đang hơi run run. hổ khẩu tê rần.

– Chuyện gì vậy đại ca?

Đàm Thiên Đức nhịn không được cất lên một câu hỏi. còn đám người lúc này cũng đã dừng chiến đấu nhìn sang bên phía vừa phát sinh sự việc. Mọi người chỉ thấy từ phía hậu viện một đám người thong thả bước ra, dẫn đầu không ai khác chính là lão gia chủ Phan Thái Hùng, đi phía bên cạnh là một người thiếu niên trẻ tuổi, dáng người khôi ngô, chính là Thanh Sơn, theo phía sau là cha con Phan Thái Hải, Phan Như nguyệt và một đám tinh nhuệ khoảng năm mươi tên, tên nào tên nấy quanh mình tỏa ra một luồng sát khí mạnh mẽ, dường như là từ dưới địa ngục mới lên vậy. Phan Thái Hùng đi bây giờ đã không còn dáng vẻ của một người mang bệnh hoạn nữa, mà người mà bây giờ ông ta dáng đi như hổ, oai phong lẫm liệt mọi người đưa ánh mắt tập trung nhìn vào ông ta, mà không ai thèm để ý đến chàng thanh niên bên cạnh. Còn Cao Thành Nam sau khi đưa mắt nhìn Phan Thái Hùng một cái rồi ông ta đưa ánh mắt của mình nhìn sang chị em Hồ Hoài Thu với sự hồ nghi, sau đó lại đưa mắt nhìn qua Phan Thái Hùng dường như không nghĩ răng, Phan Thái Hùng không có bệnh mà còn lúc này dường như công lực của ông ta còn tăng lên không ít.

Còn Đàm Thiên Anh lúc này cũng dừng lại việc tấn công, mà đứng nhìn Phan Thái Hùng một cách trân trân, hai tay hơi run run để ra phía sau lưng, đưa ánh mắt nhìn vào Phan Thái Hùng như đang dò xét, tại sao chỉ một thanh phi đao mà có thể đánh bay được đôi câu liêm của mình.

– Chẳng lẽ nội công của hắn lại cao thâm như vậy?

Mang theo trong mình ự hoài nghi Đàm Thiên Anh tiến trước một bước rồi cất tiếng.

– Không nghĩ tới sau bao nhiêu năm ẩn thân, võ công của ông không hề mai một, mà có phần tiến bộ không ít, hôm nay Đàm Thiên Anh tôi nhất định lĩnh giáo cao chiêu ciuar đệ nhất cao thủ Thanh An bao nhiêu năm qua.

Thấy Thiên Anh nói vậy, Phan Thái Hùng chỉ cười nhạt một tiếng rồi cất lời.

– Bao năm qua Phan tộc chúng ta chưa bao giờ muốn gậy sự, là cũng chỉ muốn cho nơi đây được bình bình yên yên làm ăn, không nghĩ tới có một số kẻ lại nghĩ tới diệt ta Phan tộc.

Cái bình bình yên yên nơi đây mà Phan Thái Hùng muốn nói đến đó chính là toàn thành phố Thanh An, những người dân bình thường cũng có thể yên ổn làm ăn, ông ta không muốn chỉ vì những cuộc đấu đá của những thế lực trong thành phố mà dẫn đến người dân phải khổ sở lầm than, nhưng thật không nghĩ tới vậy mà bao nhiêu năm qua những kẻ này luôn luôn muốn trỗi dậy vặn ngã Phan tộc để dành lấy quyền bá chủ nơi đây, những năm này ông ta trúng độc nên coi như tạm ẩn lui về phía sau, nhưng các thế lực này cũng không dám manh động, chỉ hôm nay nhận tin ông ta sắp chết mà bang Hắc Hổ tới để đánh chiếm địa bàn, nhưng mà thật không ngờ là Phan Thái Hùng không những không chết mà có vẻ như tu vi của ông ta lại có đột phá thêm một tầng, chuyện này đúng là ngoài ý muốn của đám người. Ngừng chốc lát, Phan Thái Hùng lại tiếp tục.

– Đối chiêu với ta, ông lấy cái gì đối chiêu với ta, chỉ một chút thực lực như vậy mà cũng dám tự cao tự đại, thật là không biết trời cao đất dày gì, chi bằng cả bốn anh em ông cùng tiến lên một lượt may ra có cái ngang tay.

Nghe những lời này lọt vào lỗ tai của bốn anh em Đàm Thiên Anh thì đúng là sỷ nhục, hoàn toàn là những lời sủy nhục không coi bốn anh em bọn họ ra gì, ban đầu khi đến đây, Đàm Thiên Anh còn nghĩ sẽ cùng một trận so tài cùng Phan Thái Hùng nhưng thật không ngời lại bị đối phương trần trụi nhục mạ như vậy. Đàm Thiên Đức nhịn không được chửi ầm lên

– Lão già khốn kiếp, sắp xuống lỗ đến nơi rồi còn dám mạnh miệng, hôm nay Phan tộc diệt chắc rồi, chỉ dựa vào một lão già như ông thì làm ăn được gì, hôm nay anh em chúng ta sẽ tiễn lão một đoạn, trên đường xuống địa ngục lão cũng sẽ không đến nỗi cô đơn, sẽ có những người nhà của lão tháp tùng.

Nghe như vậy Phan Thái Hùng cũng không giận, mà ông ta chỉ găn lên trong cổ họng.

– Diệt Phan tộc, các người làm được sao, bốn anh em các người cùng lên một lượt đi, đừng để lão phu mang tiếng là lấy lớn hiếp nhỏ

Sỉ nhục, đúng là trần trụi sỷ nhục, nghe những lời này bốn anh em Đàm Thiên Anh tức đến dẫm chân dẫm cẳng, bọn họ dù sao cũng là những người thành danh trên giang hồ, vậy mà trongmawts của Phan Thái Hùng thì bốn anh em họ như những kẻ mới bước chân vào nghề, bị khinh thường cùng sỉ nhục, lúc này Đàm Thiên Đức đã là kìm lòng không được, ông ta vận dụng công tực một chân bước ra áo quần phần phật bay trong gió, rồi một cước đạp đất lao thẳng vào Phan Thái Hùng. sau đó lần lượt ba người còn lại cùng đứng về bốn phía.

– Nếu lão đã muốn chết thì hôm nay aem em tôi sẽ toại nguyện cho lão.

sau đó cả bốn người cùng nhau tiến vào giáp công, bởi bốn anh em của họ luyện tập cùng nhau từ nhỏ, có cùng nguồn gốc võ thuật, chỉ khác là mỗi người dùng một loại binh khí khác nhau, nhưng chung quy lại cùng một thầy, vậy nên khi vây công họ phối hợp với nhau vô cùng nhịp nhàng uyển chuyển và vô cùng ăn ý, khi một người tiến thì người kia lại thoái, cứ như vậy cho đến hết năm mươi chiêu đầu tiên thì thế trận khác cân bằng, nhưng rất nhanh sau hai mươi chiêu nữa thì bốn người lúc này tỏ ra có chút tốn sức, họ tỏ ra chật vật hơn rất nhiều, bởi lúc này thể lực đã giảm sút bởi vậy mà họ không còn giữ được sự nhịp nhàng như lúc đầu nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy chẳng bao lâu họ sẽ bại mà thôi, phía đối diện Phan Thái Hùng tỏ ra vô cùng nhẹ nhõm, mặc dù tuổi tác của ông ta cao hơn rất nhiều so với bốn người, nhưng có thể nhìn thấy được nội lực của ông ta lai cao thâm khó lường. khi mà gần đến trăm chiêu thì Phan Thái Hùng cất tiếng.

– Không chơi đùa với các ông nữa, nên kết thúc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.