Nghĩ đến đây, trong lòng Thanh Sơn bắt đầu dâng lên một nỗi bất an. Nhưng mà Thanh Sơn cũng không lên tiếng hắn vẫn ngồi nghe Phan Thái Hùng kể tiếp.
– Bọn họ sử dụng máu của các trinh nữ, cộng với công pháp tu luyện đặc thù của họ nhằm nâng cao công lực, nhưng mà cách đây một khoảng thời gian đột nhiên môt phái kia biến mất, mà theo như lưu truyền thì thật ra họ không phải là những người ở thé gới này, mà họ ở thế giới bí ẩn bên trong.
– Người ta đồn rằng họ chỉ đến đây để cướp những cô gái còn trong trắng sau đó đưa về thế giới của họ nhằm mục đích để luyện công, chính vì thế mà họ chỉ xuất hiện một thời gian ngắn rồi biến mất, kể từ đó chưa bao giờ thấy môn phái đó xuất hiện lần nào nữa.
Nghe đến đây thì Thanh Sơn càng thêm lo lắng hơn, bời vì lần trước đột nhập vào những căn nhà kia, thì Thanh Sơn không hề phát hiện ra bóng dáng của Thanh Thanh, chẳng lẽ Thanh Thanh đã bị đưa đi vào thế giới bên kia rồi hay sao, mà những khu vự kiến tạo hang động bí mật kia cũng nằm ở dãy núi phía tây, liệu đây là sự trùng hợp, hay là có bàn tay can thiệp của con người. Lúc này Thanh Sơn trong lòng tràn nghập lo lắng. rồi cất giọng hỏi Phan Thái Hùng.
– Lão chủ nhân, chẳng lẽ lúc đó không ai báo là có con cái mất tích hay sao? tại sao nhiều như vậy các cô gái mất tích mà không ai phát giác.
– Cũng không phải là không điều tra, mà là điều tra không có kết quả, những người kia hành tung quá bí ẩn, những cô gái khi bị mất tích thì không hề để lại một dấu vết nào, cứ như thể là họ tự biến mất vậy, sau một thời gian điều tra không có kết quả thì các nhà chức năng cũng đành hủy, dần dần chìm vào quên lãng, cho đến hôm nay khi hai người kia xuất hiện với hai thanh đao có hình thù kỳ lạ, vậy nên tôi mới to gan suy đoán chính là bọn họ.
Thanh Sơn lại cất giọng hỏi.
– Thế không có ai điều tra đến môn phái kia hay sao?
– Có chứ, khi mà một số cao thủ tiến về môn phái kia điều tra thì mọi thứ ở đây đã không còn gì rồi, bởi vì những kiễn tạo của họ chỉ là tạm bợ, rồi lúc họ rời đi thì mọi thứ đã đc xử lý sạch sẽ, không còn một dấu vết nào, thậm chí toàn bộ khu vực bọn họ ở và xung quanh đó bị một mồi lửa thiêu sạch sẽ, sau đó những cơn mưa đã xóa đi toàn bộ dấu vết. Dường như họ đã có tính toán rất kỹ khi làm như vậy.
Thanh Sơn lại buột miệng hỏi.
– Có Phải dãy núi đó nằm ở phía tây, gần khu vực một căn cứ của Tôn gia, mà lúc trước con gái Phan Thái Học từng bị bắt.
Phan Thái Hùng ngẩn người, bởi vì ông ta không nghĩ Thanh Sơn lại nhạy bén như vậy, chẳng trách mà còn trẻ người mà tu vi lại có thể cao thâm đến vậy?
– Đúng vậy, khu vực đó rất ít người qua lại, bởi vì đó là địa bàn của Tôn gia, nên không ai muốn đắc tội với Tôn gia, kể từ khi tôn gia dựng cơ sở ở đó thì dường như không một ai đặt chân tới đó, chứ đừng nói là lên trên đỉnh núi như vậy? chắc hẳn ở đây có điều gì mờ ám.
Sau đó mọi người ăn uống nói chuyện, mặc dù Thanh Sơn nói chuyện vẻ ngoài vui vẻ nhưng trong lòng hắn lại vô cùng không yên ổn.
Sau khi mọi chuyện ở Phan Tộc giải quyết ổn thỏa, Thanh Sơn viết một bức thư rồi nhờ Phan Thái Hải gửi về thành phố Đô Thành cho cha mẹ hắn yên tâm, bởi Thanh Sơn cũng không thể biết được chuyến đi này của hắn sẽ kéo dài bao lâu. Mà tự dưng hắn biến mất một cách bí ẩn như thế sẽ khiến cho cha mẹ hắn lo lắng, bởi vậy mà một bức thư là cần thiết để cho hai ông bà ở nhà có thể biết được con trai mình đang làm gì, mặc dù trong thư Thanh sơn không nói rõ chuyến đi này sẽ đi đến đâu, và làm những công việc nó hung hiểm như thế nào, Thanh Sơn chỉ nói chung chung là đang ở thành phố Thanh An một ít hôm, chơi với mấy người bạn lần trước kết giao.
Sau khi ổn thỏa mọi việc Thanh Sơn lập tức cáo từ nhà họ Phan Thái Hùng và một số người nhà họ Phan rồi lập tức lên đường, mà lần này đi Thanh Sơn nhờ Phan Như Nguyệt đưa đến địa điểm lần trước. Sau khi đến nơi Phan Như Nguyệt cất tiếng hỏi?
– Cậu chắc chắn không muốn có ai đi cùng chứ, có thêm một người thì lúc cần giúp đỡ còn có người trông cậy vào, một mình cậu đơn thương độc mã trên hành trình, nguy hiểm luôn rình rập, tôi…, chúng tôi không yên tâm một chút nào?
Phan Như Như Nguyệt định nói là tôi không yên tâm một chút nào, nhưng cô cũng kịp sửa lại là chúng tôi, mặc dù trong lòng rất lo lắng cho Thanh Sơn, nhưng cô cũng không thể hiện ra bên ngoài.
– Cô có biết tôi đi đâu mà nguy hiểm? việc của tôi thì tôi sẽ giải quyết mọi người không cần lo lắng như vậy.
– Tạm biệt, hẹn sẽ sớm gặp lại.
Nói xong Thanh Sơn nhún mình một cái sau đó cả thân hình như yến liệng biến mất vào những rặng cây tiến về phía núi cao.
Trong một căn phòng sang trọng, sơn son thiếp vàng, một chiếc bàn lớn ở giữa bày trí đầy đồ ăn thức uống đắt tiền, xung quanh có khoảng gần chục người đang ngồi nói chuyện, mà ở đây có thể nhận ra là vị Gia chủ nhà họ Tôn, cùng với hai vị đao khách của Huyết Đao Môn, Tôn Bình Nguyên vỗ bàn một cái rồi quát lên.
– Lại là tên nhóc đó, nó đã năm lần bảy lượt phá hết kế hoạch của chúng ta, không diệt trừ nó thi không thể xả được mỗi hận trong lòng tôi.
Lúc này người anh trong hai vị đạo khách lên tiếng.
– Tôn gia chủ cứ bình tĩnh, mặc dù anh em chúng tôi không phải là đối thủ của hắn, nhưng ngài cứ yên tâm, chúng ta nhất định có cách đối phó hắn.
Tôn Bình Nguyên tức giận thở phì phò, mặt đỏ như gấc chín.
– Trương Hồng đại nhân nói vậy thì tôi yên tâm rồi, dù sao phải tiêu diệt nó từ trong trứng nước, nếu để đến lúc nó trưởng thành rồi chúng ta sẽ rất khó đối phó, mà có thể bước vào con đường vạn kiếp bất phục.
nói một lúc sau đó, Tôn Bình Nguyên nhìn sang quản gia rồi cất giọng ra lệnh.
– Gọi đám nhóc về đi, người này bọn trẻ không thể nào đối phó được. nếu còn ở lại bên đó thì chỉ có thể uổng mạng vô ích mà thôi.
sau đó Trương Hồng cất lời.
– Lần này chúng tôi trở về sẽ mời sư phụ xuống núi, có lẽ chỉ có sư phụ mới đối phó được người này…
– Đúng vậy Tôn gia chủ, lần này chúng tôi sẽ mời sư phụ xuống núi, để ông ta vừa thưởng ngoạn cảnh sắc nơi đây, tiện tay tiêu diệt thanh niên kia.