Nói xong Trương Húc quay người rời khỏi đại điện, còn lại hai chú cháu Đào Bá Duy trong điện, nhưng mà cả ba người bọn họ đểu không hay biết rằng đang có một cặp mắt vẫn đang dõi theo từng hành động và những câu nói của họ.
– Thôi không còn việc gì nữa, cháu cũng đi về chuẩn bi đi, lần này không thể sơ suất được. Hi vọng kế điệu hổ li sơn này chúng ta vừa có thể tóm được con bé kia, và cũng vừa có thể tiêu diệt được Bạch My.
Nói rồi Đào Bá Duy cũng xoay người đi về phía hậu viên, về phòng luyện công. còn Đào Xuân Huy cũng rời khỏi nơi này.
Khi trong đại điện không còn một ai, thì lúc này một thân ảnh nhẹ nhàng lướt xuống sau đó đi lại trong đại điện quan sát khắp nơi.
– Chà chà Huyết Đao Môn cũng không đơn giản ha, những vật liệu làm nên cung điện này cũng không tầm thường.
Mà trong này cũng tồn tại loại chuyện thanh trừng lẫn nhau, ta phải xem cô gái kia là như thế nào mà được môn chủ coi trọng như vậy.
Nói xong thân ảnh nhẹ nhàng rời khỏi đại điện hướng về phía sau đi tiếp, cứ như vậy giông như một bóng u linh đi từ nơi này đến nơi khác mà không một người phát hiện ra người này, cho đến lúc thân ảnh này đến một nơi hoang vắng, dừng bước trước một ngọn núi khá cao phía sau đai điện, nơi đây cỏ cây mọc um tùm, chỉ có một con đường mòn nhỏ dẫn lên núi, dường như thường ngày không có người qua lại nơi đây, thấy vậy tính tò mò trỗi dẫy, thân ảnh này chẫm rãi tiễn lên phía trước. đi khoảng nửa giờ đồng hồ thì phía trước xuất hiện một hang động, hang động này vừa có dáng vẻ do thiên nhiên tạo ra, vừa có dáng vẻ tu sửa cua con người, trước cửa hang được chắn lại bằng một cánh của bằng sắt nặng nề, phía sau những song sắt kia là một màu đen tối như mực.
Dừng chân trước cửa động thân ản kia bỗng dưng tự luyến.
– Ma ảnh bộ pháp quả nhiên lợi hại, Huyết Đao Môn nhiều cao thủ như vậy, mà ta dạo chơi nơi đây không một ai biết được. nêu như luyện thêm một vài năm nữa không hiểu sẽ đạt đến cảnh giới gì?
Vừa nói trong mắt của hắn tỏ vẻ rất mong chờ, mà người này không phải là ai khác, chính là Thanh Sơn, sau khi theo dõi anh em Trương Hồng tới đây hắn vẫn luôn ẩn dấu thân mình, đi lại khắp nơi trong huyết Đao Môn.
Sau đó Thanh Sơn tìm thấy một tảng đá bằng phằng, lau chùi một lúc hắn ngồi lên rồi hành công, sau đó nằm ngủ lúc nào mà không hay.
Một buổi bình minh yên ả phía sau núi dần dần bừng tỉnh, tiếng chim như đánh thức cho những sinh vật biết rằng một ngày mới đang bắt đầu, lúc này những tiếng leng keng vang lên, tiếng động phía cửa động làm cho Thanh Sơn để ý, rồi nhẹ nhàng ẩn nấp nhìn về phía đó. Một người đàn ông người nhỏ nhắn, tuổi khoảng bốn mươi, dưới bụng đeo một cái tạp dề đang lúi húi mở khóa.
Dường như đây là một người đầu bếp đang mang thức ăn cho những người bị nhốt ở đây, mở cửa bước vào, tay xách một cái giở bên trong đựng thức ăn vẫn còn bốc khói nghi ngút phát tán ra phía bên ngoài. Sau khi người đàn ông đi vào phía trong, thì Thanh Sơn cũng bám sát tiến vào phía trong động.
phía trước người đàn ông chỉ dùng một cây đèn nhỏ, ánh sáng chỉ đủ để cho ông ta thấy đường đi phía trước, và dường như cảm giác có điều gì đó nên thỉnh thoảng ông ta quay đầu lại ngó, nhưng không thấy gì nên lại tiếp túc cắm đầu đi về phía trước, mặc dù trong động được cải tạo lại nhưng mà vẫn còn rất hoang sơ, dường như chỉ cải tạo sơ sài, một số nơi dựa vào tự nhiên lắp thêm cánh cửa để làm thành một phòng giam, cứ như thế các phòng giam nắm cách nhau khá xa, còn con đường đi lại khá dốc dếch và nhiều sỏi đá, bỗng dưng phía trước phát ra tiếng chửi thề.
– Ối già, chết tiệt cái hang động thối tha này nơi đâu cũng toàn là đá, suýt chút nữa thì hại ông mày gãy cái chân này.
Dường như người đàn ông cố tình nói rất to những lời nói của mình vậy, để nhằm đánh động đến một ai đó, sau đó ông ta lại tiếp tục khi đi qua một góc cua đến trước một cánh cửa đá nặng nề, ông ta đưa tay lên gõ vào một cái vòng sắt phía trên cửa, cốc côc…cốc ba tiếng vang lên sau đó cánh cửa từ từ mở ra, hoàn cảnh ở phía sau cánh cửa hoàn toàn khác xa với trong động, bởi vì nơi đây là một phòng giam xa hoa lộng lẫy, được kiến trúc lại một cách vô cùng tỉ mỉ, ánh đèn bên trong chói lòa, cả căn phòng rộng lớn này chỉ bố trí duy nhất một căn phòng giam được xây ở chính giữa, với những thanh song được lằm bằng những thanh sắt to bằng cổ tay, trên dưới đều được đúc bằng những khối đá xếp chồng vô cùng kiên cố, có thể được coi là tường đồng vách sắt.
Sau khi người đàn ông đến, hắn ta bước tới trước mặt hai người trông coi tù nhân rồi lên tiếng.
– Hai vị lão nhân gia, thức ăn sáng đến rồi đây, mời hai vị thưởng thức.
Nói rồi hắn nhanh nhẩu mở cái giỏ đựng thức ăn ra, mùi thơm bên trong lan tỏa khắp căn phòng, kèm theo là một hũ rượu nhỏ.
– Hôm nay có món gì vậy a Đồng?
Một trong hai người lên tiếng hỏi.
– Hôm nay có nhiều món mà Dương Lão thích đấy ạ, lòng lợn tiết canh đấy, còn có thêm cả một hũ rượu nữa, mời hai vị thưởng thức.
Nói xong hắn nhìn ra phía phòng giam ở chính giữa căn phòng, bên trong một lão nhân tóc tai bù xù, áo quần rách nát tả tời, trông như là một lão quái nhân. mà dường như ông ta không hề để ý tới bên ngoài đang diễn ra mà một mực nằm ngáy o o…
Thấy thế Dương Lão vội cất tiếng.
– Mặc kệ lão ta đi, ngươi hãy để thức ăn gần chỗ lão là được, không cần phải quan tâm nhiều đâu. lão ta chỉ là đang giả vờ ngủ mà thôi.
Nghe thấy vậy, a Đồng vội mang một phần thức ăn đến, sau đó đặt xuống trước cửa phòng giam, rồi rời đi, nhưng mà trước lúc rời đi trong ánh mắt hắn ta phàng phất ẩn chứa một luồng dị quang.
– Xin chào hai vị Lão nhân, Khánh Đồng xin phép đi làm việc tiếp.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Vụng Trộm Yêu Anh 2. Chiều Hư 3. Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt 4. Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé! =====================================
– Uh đi đi, tối nay hãy đến thu dọn đồ đạc, rồi mang thức ăn buổi chiều đến luôn, giờ đừng ảnh hưởng đến hai lão già chúng ta ăn sáng nữa.
Sau khi rời khỏi căn phòng giam, Khánh Đồng lại tiếp tục một vòng lắt léo sang một nơi khác, rồi tiến vào một căn phòng giam, nơi đây không có ai canh giữ, mà bên trong căn phòng giam chỉ có hai thân ảnh trông dáng vẻ khá thê thẳm, hai người bị nhốt lại mỗi người còn bị hai cái móc, móc vào hai bên xương tì bà, chân tay đều bị khóa làm cho bọn họ vận động hết sức khó khăn. khi Khánh Đồng đến nơi nhìn dáng vẻ hai người hắn tỏ ra thương cảm.
– Tốt một cái thật độc ác.
Tiến đến trước mặt hai người, Khánh Đồng bèn cất tiếng.
– Hai vị sư đệ phải chịu khổ rồi.