Sau khi Khánh Đồng biến mất một thân ảnh lần mò trong đêm đen, sau đó lặng lẽ rời khỏi hang động ngục giam, người này không phải là ai khác mà chính là Thanh Sơn, vì để hiểu rõ kết cấu hang động mà Thanh Sơn giò la khắp nơi, sau khi thấy không có phát hiện được gì thì Thanh Sơn cũng nhanh chóng rời khỏi hang, mà phía ngoài của cũng không khóa lại như cũ, có lẽ vì để cho anh em Trương Hồng có cơ hội thoát thân mà lúc ra ngoài Khánh Đồng đã cố ý để nguyên của không khóa, mà chỉ treo lại dây xích để che mắt mà thôi, sau khi rời khỏi hang Thanh Sơn lại tiến về phiến đá mà hôm qua hắn đã nghỉ ngơi.
Qua một đêm bình minh lại đến với miền sơn cước, chào mừng một ngày mới là những tiếng chim ca múa rộn ràng, khi mà những giọt sương mai còn chua bay hơi, vẫn còn vương vấn trê những ngọn coe cành cây, lúc này dưới chân núi một lão giả tóc trắng, râu dài bên cạnh là một nữ tử đứng dưới chân núi nhìn lên phía trên, lão giả lúc này cảm thán.
– Hơn hai mươi năm nay mới quay lại nơi đây, cảnh còn người mất, có những thứ mất đi lại không thể tìm về, sai một li đi một dặm.
Sau chừng mười hút nhìn ngắm cảnh vật xung quanh một lúc lão giả nhìn qua nữ tử bên cạnh cất giọng.
– Chúng ta lên núi thôi.
Nghe vậy nữ tử cũng không nói lời nào, mà chỉ chăm chăm đi theo bên cạnh lão giả lên núi. Núi rừng trùng điệp hai thân ảnh nhỏ bé một già một trẻ sóng vai nhau mà đi, thỉnh thoảng những cơn gió mang theo hơi thở của núi rừng thổi qua, làm lung lay những sợi tóc mai của hai người,
– Mệt không, nếu mệt thì dừng lại nghỉ một chút?
Lão giả cất giọng hỏi nữ tử đi bên cạnh, theo như lão ta thấy thì vơi một người luyện võ như lão dù cho có băng đèo lội suối, vượt chướng ngại vật thì không có gì đáng ngại, nhưng bên cạnh lão chỉ là một cô gái bình thường, vậy nên đi một khoảng cách khá xa vả lại giờ lại đạp lên con đường núi mà đi thì chỉ sợ cô gái không đủ sức khỏe để bước tiếp, nhưng mà ngoài sự dự liệu của lão, nữ tử bên cạnh cất giọng trầm ổn trả lời.
Không sao đâu, cháu có thể đi được, chỉ là đi bộ một quãng mà thôi, không có gì khó khăn cả, chúng ta tiếp tục để không bị bỏ lỡ thời gian.
Nói xong nữ tử vẫn tiếp tục bước về phía trước.
Huyết Đao Môn được tạo dựng trên đỉnh núi thứ Hai của dãy Tam Tiên Sơn, đỉnh núi này được gọi là Nhị Tiên chính là đỉnh núi chính giữa của dãy Tam Tiên Sơn, đỉnh núi này quanh năm linh khí dồi dào, cực ký thuận tiện để tu luyện võ học, vả lại đỉnh núi này còn là nơi dễ thủ khó công, là một địa điểm tuyệt vời để xây dựng môn phái, vậy nên không phải ngẫu nhiên mà các bậc tiền nhân của Huyết Đao Môn chọn đỉnh Nhị Tiên để tạo dựng môn phái.
Hai người lúc này đã vượt qua đỉnh núi đầu tiên, giờ đang bước chân vào đỉnh nhị tiên, lúc này có tiếng quát vang lên.
– Dừng lại, có biết đây là địa phương nào không? nơi đây là tư doanh cấm tất cả mọi người đi vào địa phận này đỉnh núi này, nếu không muốn phiền phức thì hãy nhanh chóng rời khỏi đây.
Giọng nói vừa dứt thì hai bên sườn núi một cặp thủ vệ bước ra, đối mặt với lão giả cùng cô gái, rồi dùng một cây trường thương chắn ngang lối lên núi.
– Hai người hãy nhanh xuống núi đi, nơi đây là vùng đất cấm, các người không thể đi tiếp, nếu không xảy ra chuyện gì không ai chịu trách nhiệm.
Bởi vì khí tức nội liễm được ẩn giâu, còn cô gai thì không có khi tức của một võ giả, vậy nên theo hai tên thủ vệ này nghĩ đây chỉ là hai người bình thương, chắc là đi lạc đường đến nơi đây mà không suy nghĩ nhiều, nhưng mà lúc này lão giả cất giọng.
– Ngọn núi này làm sao lại là tư ẩn rồi, các người không thể chiếm dụng như thế chứ.
Nghe vậy một trong hai tên thủ vệ cất giọng.
– Mấy trăm năm nay, ngọn núi này đã thuộc về tông phái của chúng ta rồi, không có gì phải bàn cãi cả, nếu như các người không nhanh chân rời khỏi thì đừng trách chúng ta khách khí.
Lúc này lão giả buông lỏng thân thể thả ra một luồng khí tức cường đại, khiên cho hai tên thủ vệ cặp giò run rẩy kịch liệt, bọn chúng không nghĩ là lão giả này lại lợi hại như vậy, trong lúc bọn chúng đang định ra vẻ một chút thì ngay lậ tức bị đánh gãy ý nghĩ, không phải lão giả cố ý khoe khoang nhưng bởi vì đằng nào cũng phải lên núi, không cần thiết phải dài dòng với những tên thủ vệ yếu đuối này vậy nên thả ra một chút khí tức để lập uy.
– Ta cần lên núi, tốt nhất hai người nên tránh qua một bên, nếu không hậu quả của hai người không thể ghánh chịu được.
Mặc dù không còn tham gia vào công việc trong tông môn, nhưng dù sao vẫn là tâm huyết của bản môn, nên lão giả cũng không nỡ thống hạ sát những người này, dù sao họ cũng chỉ là thủ vệ làm theo chức trách của mình mà thôi.CÒn hai tên thủ vệ lúc này cũng không dám ra oai, mà chỉ cất tiếng nhắc nhở lão giả.
-Ông có biết đây là địa phận của Huyết Đao Môn không, tốt nhất ông nên rời đi nơi đây? nếu không cái chết sẽ không cách xa với ông đâu!
Lão giả cười khinh thường rồi không để ý đến hai tên thủ vệ mà bước chân nhẹ nhàng lên núi, khi đi lên phía trên lão giả hơi nhíu mày một cái, bởi vì lão ta vừa cảm nhận thấy một luồng khí tức băng lãnh phảng phất bao trùm lấy lão, nhưng khi lão phát giác thì luồng khí tức kia dường như biến mất vô tung vô ảnh, và càng lúc càng đi xa. Lão giả nhếch mép cười một cái rồi lại nhàn nhã cất bước nhẹ nhàng như mây gió.
Đại điện bên trên, hơn mười thân ảnh còn đang bàn luận thì rôm rả, thì lúc này một bóng người lao vút mà vào tỏ ra thất thố, hắn thở hồng hộc và tỏ ra sợ hãi cất giọng.
– Lão…lão…Lão Bạch My đến!