Chúng ta nhất định trả thù, đó là điều đương nhiên, bọn hắn làm sao mà không báo mối thù này được, và cn nhiệm vụ quan trọng nữa là giải quyết Nguyễn Cảnh Thạc.
– A Mao tao sẽ báo mối thù này cho mày,
Lúc này cẩu tử vừa nói vừa đắp những nắm đất lên mộ của con chó săn.
Sau khi xong xuôi mọi việc bọn chúng cùng nhau ra xe, đến nơi đoàn xe của bọn chúng tên cầm đầu lúc này đến chiếc xe của hắn và lấy chiếc điện thoại được cất giữ bí mật dưới ghế rồi đánh vào một dòng chữ gửi vào một dãy số.
– Nhiệm vụ thất bại, dồn toàn lực chuyển sang phương án B.
Sau khi nhắn xong những dòng chữ trong điện thoại của hắn tự động xóa đi, rồi lại cất chiếc điện thoại vào dưới ghế. sau khi làm xong mọi việc hắn ngồi bệt lên ghế thở dài một hơi rồi hay tay hắn nắm thật chặt giống như là đang thể hiện ý chí quyết tâm làm một điều gì đó.
Lúc này trời chiều đã muộn, trời nhá nhem tối, trăng cũng đã treo trên đỉnh núi xa, đoàn xem ầm ầm nổ máy rồi vun vút lao đi, ánh sáng đèn pha chiếu sáng cả một vùng trời.
Khoảng hai giờ sau, trong một phòng hội nghị, ánh đèn sáng trưng ngồi ở đầu bàn vị trí chủ tọa là một người đàn ông khoảng sáu mươi, khuôn mặt hồng hào, môi hơi dày mắt sắc bén, đầu hói, điểm đặc biệt của ông ta là bộ râu hoa râm dài xuống ngang ngực, thỉnh thoảng trong ánh mắt ông ta gợn lên một vẻ hung ác.
Trong phòng lúc này cũng tập trung khá đông người khoảng gần hai mươi người, nam có nữ có tuổi trung bình từ bốn lăm đến sáu mươi, bọn họ ăn mặc theo kiểu đường trang cổ võ. Trên khuôn mặt người nào người nấy huyệt thái dương nhô cao, gương mặt đều mang vẻ rắn rỏi gợi chút sương gió của người tu tập võ nghệ. Trong đó nổi bật nhất là một người đàn ông đầu trọc tuổi độ năm mươi, ngồi gần người đàn ông râu dài nhất và khuôn mặt cũng hao hao người đàn ông cầm đầu kia. nhìn vào có thể thấy ngay được huyệt thái dương ông ta nhô cực cao chứng tỏ nội công vô cùng thâm hậu, ông ta không nói gì nhưng mà khuôn mặt thì âm trầm, ánh mắt thâm sâu như biển, trên nét mặt mang khá nhiều vẻ suy tư, không ai trong đám người hiểu được ông ta đang suy nghĩ điều gì.
Trong khi đám người đang bàn tán sôi nổi thì rầm một tiếng, cánh cửa phòng họp mở ra, tiếp theo là một người đàn ông được băng bó kín mít nhất là bên đùi phải của ông ta, qua một lớp băng vẫn có thể thấy được màu hồng hồng của máu. Ông ta được đỡ đến ngồi vào chiếc ghế bên cạnh người đàn ông đầu trọc.
– Chào hội trưởng, chào pháp chính cùng các vị hội viên.
Người đàn ông ngồi xuống rồi chắp hai tay chào hỏi mọi người, thân là hội phó lần này việc quan trọng nên đích thân đi xử lý nhưng vẫn thất bại trong gang tấc, bởi vậy mà hôm nay cả tổ chức phải tập trung để bàn bạc với nhau.
Người cầm đầu cũng là hội trưởng cất giọng nói với đám hội viên.
– Hoàng Sơn hội chúng thành lập đã mấy mươi năm, trải qua bao nhiêu đời hội trưởng, trải qua bao nhiêu cố gắng, đổ bao nhiêu mồ hôi, nước mắt cùng xương máu của các thành viên trong hội mà chúng ta mới phát triển được như ngày hôm nay.
Nói rồi ông ta dừng lại một lúc sau đó tiếp tục.
– Như chúng ta đã biết, hội ta nằm giữa hai thành phố Thanh An và Đô Thành, có nhiều thuận lợi để phát triển, nhưng hiện tại chính sách thay đổi và dự án mở rộng dân cư di dân của Đô Thành khiến chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn và địa bàn bị thu hẹp, mà người đề ra dự án này là Nguyễn Cảnh Thạc có vẻ như ông ta muốn thu hẹp địa bàn làm suy yếu chúng ta sau đó tiêu diệt chúng ta. Thân là người đứng đầu hội, tôi không cho phép điều đó xảy ra, các tiền bối đã xây dựng thì chúng ta phải có trách nhiệm phát triển phát huy tốt hơn và mạnh mẽ hơn.
– Hôm nay nhiệm vụ xử lý Nguyễn Cảnh Thạc do hội phó Trương Thế Quang thực hiện đã thất bại, bởi vậy mới có cuộc họp này.
Hoàng Sơn hội là tổ chức được thành lập gần một trăm năm trước bởi một thành viên trong gia tộc họ Hoàng, tổ chức lúc đầu nhỏ lẻ ẩn cư trong núi rừng sâu thẳm, ban đầu chỉ có hơn năm chục thành viên bọn họ dựa vào việc cướp bóc và khai thác khoáng sản trong núi để kiếm tiền, vì núi rừng hiểm trở nên họ dễ dàng hoạt động mà ít bị để ý bởi chính quyền. Sau này hội ngày càng lớn mạnh hơn, có đầy đủ các ban nghành như một chính quyền thu nhỏ, chú trọng vào việc huấn luyện quân, thành lập các đội sát thủ, kiếm cơm qua những khách hàng là các gia tộc lúc thanh trừng lẫn nhau. giờ Nguyễn cảnh Thạc đe dọa đến sự sống còn của hội vậy nên họ không thể ngồi yên được vì vậy đích thân hội phó Trương Thế Quang đi vây quét nhưng bất thành.
– Mời hội phó Trương Thế Quang giải trình.
Lúc này hội trưởng cất tiếng tiếp tục chất vấn Trương Thế Quang. Trương thế quang đang định đứng dậy trả lời thì người đàn ông đầu trọc cản lại.
– Ông đang bị thương có thể ngồi giải trình.
– Cảm ơn Hoàng Pháp chính.
Rồi ông ta bắt đầu thuật lại
– Kính thưa Hoàng Hùng Sơn hội trưởng kính thưa Hoang công Thái Pháp chính, cùng các vị hội viên.
– Hôm nay truy sát Nguyễn Cảnh Thạc lúc ban đầu vô cùng thuận lợi, nhân số cũng như thực lực chúng ta hoàn toàn áp đảo, sau khi tiêu diệt gần như toàn bộ vệ sỹ, chỉ còn hai người nguyễn cảnh thạc cùng một vệ sỹ, lúc giết chết vệ sỹ xong thì Nguyễn Cảnh Thạc rơi xuống vách núi nhưng may mắn thoát chết. Sau đó chúng tôi tiến hành vây quét và truy lùng tung tích hắn. và chúng tôi phát hiện hắn trong một sơn động.
Sau đó hắn kể lại cuộc chiến của đám người cùng Thanh sơn.
– Lai lịch của thiếu niên này là gì?