“Anh… ” Cố Cơ Uyến hơi không dám tin vào tai mình, Mộ Tu Kiệt lại dùng giọng nhu hoà thế này để nói với mình! Cô cho rằng anh vẫn đang giận.
“Chúng ta làm lành đi.” Tay người đàn ông đặt trên eo cô, nhẹ nhàng kéo vào người anh.
Cổ Cơ Uyển phát hiện mình không thể suy nghĩ, thậm chí không thể hô hấp.
Mặt cậu cả Mộ phóng đại vô hạn trong tầm mắt cô, nhìn ở khoảng cách gần như vậy mà vẫn không có tỳ vết, hoàn mỹ tuyệt đối.
Tay cô vô thực đặt lên trước ngực anh nhưng lại không hề có ý đẩy anh ra.
Anh thật nóng, không, là cô nóng… hình như, đều nóng.
Bây giờ như vậy là có ý gì?
“Mộ… ưm..” Khoảnh khắc đôi môi vừa hé mở, đôi môi nóng rực của anh áp xuống.
Như bị điện giật, có cảm giác trời đất quay cuồng.
Nhưng nửa giây sau Cổ Cơ Uyển đã hoàn toàn đánh mất chính mình.
Trong hơi thở đều là hơi thở của Mộ Tu Kiệt, sự lạnh lẽo của anh, sự nóng bóng của anh, mâu thuẫn mà dây dưa với cô.
Đến cuối cùng đều hoá thành một ngọn lửa…
Cố Cơ Uyển không biết mình bị bế lên lúc nào, cũng không biết cúc áo bị mở ra khi nào, càng không biết cô đã quấn lên cổ anh từ lúc nào.
Cô không nghĩ được gì nữa, toàn bộ thể giới đều là bóng dáng Mộ Tu Kiệt, hơi thở của Mộ Tu Kiệt.
“Ưm..”
“Cộp” một tiếng, có người va vào cánh cửa.
Hơi thở rối loạn lập tức tản đi.
Mộ Tu Kiệt kéo mạnh chăn lên bọc kín mít cô gái dưới thân.
Anh quay đầu liếc mắt nhìn suýt nữa đã xé nát Lâm Duệ đang đứng ở cửa thành mảnh vụ nhỏ.
“Cậu, cậu, cậu cả…”
Lâm Duệ cảm thấy mình chết chắc rồi, lần này đúng là chết không có chỗ chôn rồi.
Sao anh biết được ban ngày ban mặt họ lại… càng tệ hơn là, họ lại không đóng cửa!
Vừa nãy vì quá chấn động, khi va vào cửa anh ấy mới phản ứng lại.
“Cút!”
Sắc mặt người đàn ông có thể so với bầu trời trước khi bão tố ập tới, mây đen giăng kín, sấm chớp đùng đoàng!
Tiếng “cút” đó giống một con dao, chém Lâm Duệ suýt ngất.
“Tôi, tôi cút, tôi cút ngay, cút ngay đây!”
Ôi trời! Thật đáng sợ! Ai có thể ngờ được cậu cả nhìn có vẻ lạnh lùng cấm dục, ban ngày ban mặt lại làm việc này chứ!
Có điều, Lâm Duệ vẫn được coi là thuộc hạ trung thành nhất trên đời.
Trước khi cút vẫn còn liều chết nhắc nhở: “Cậu, cậu cả, chú ý… hình tượng.”
“Bốp” một tiếng, chiếc gối mềm mại rơi trên cửa, nặng nề đập lên cánh cửa phòng trong tầm mắt anh ấy.
Lâm Duệ không dám ở lại lâu, cậu cả bảo anh cút thì mau cút!
Anh ấy xoay người, lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai biến mất trong thoáng chốc.
“Đáng chết!” Mộ Tu Kiệt cúi đầu nhìn, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Ngón tay dài kéo lên, khoá quần được anh kéo lại lần nữa, có điều dường như vẫn không thể che được bí mật của nơi nào đó.
Sắc mặt anh âm trầm, chuyện tốt bị cắt ngang rất khó chịu!
Quay đầu nhìn, cô gái trốn ở bên mép giường còn lại, túm chặt lấy chăn chỉ để lộ cái đầu, ánh mắt nhìn anh vẻ đầy phòng bị.
Cố Cơ Uyển cũng không ngờ vừa nãy lại suýt chút nữa làm chuyện đó với cậu cả Mộ.
Ban ngày ban mặt, sao lại… không biết xấu hổ như vậy! Còn bị Lâm Duệ bắt gặp nữa chứ!
Ông trời ơi, sau này làm sao cô còn mặt mũi gặp ai?!
Mộ Tu Kiệt nghiêng người về phía trước, Cố Cơ Uyển lập tức lùi lại sau.
Mi tâm anh khẽ nhíu, chăm chú nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô.
Cố Cơ Uyển ở trong chăn, luống cuống tay chân kéo lại quần áo mình, vừa ngẩng đầu, vốn định nói gì đó với anh, không ngờ lại nhìn thấy dưới bụng cậu cả Mộ… Hô hấp cô rối loạn, sợ sệt mắt cứ nhìn mãi.
“Thích nhìn vậy à?” Nhìn anh chòng chọc như vậy là muốn khiến anh mất khống chế lần nữa sao?
Vốn còn cảm thấy vừa nãy mình có chút thất thố nhưng dáng vẻ bị sợ hãi của cô nhóc này lại khiến anh vui vẻ. Dứt khoát, thoải mái, không hề có ý che chắn.
Cố Cơ Uyển ước gì có thể dùng chăn che kín người mình, tốt nhất đừng để ai nhìn thấy vẻ mặt quẫn bách của cô nữa…
Cô không phải cố ý nhìn anh, chỉ là… chỉ là bị doạ sợ thôi mà.
“Xin, xin lỗi, tôi không cố ý…”
“Cố ý gì”
“Không, không có gì” Khó khăn lắm mới sửa sang lại quần áo mình, cô kéo chăn ra, nhảy xuống giường từ đầu bên kia.
Cô vốn định nói cô không cố ý nhìn anh, chỉ là tầm mắt không cẩn thận rơi xuống phía dưới thôi.
Nhưng nếu anh hỏi cố ý nhìn đi đâu thì sẽ lúng túng.
Bình tĩnh, bình tĩnh, vừa nãy chẳng qua chỉ là có chút bộp chộp mà thôi.
Cô nam quả nữ, đều là người thành niên, nhất là với người đàn ông như Mộ Tu Kiệt mà nói.
Bộp chộp một chút, người ta cũng không sao nhưng với cô mà nói đó là chuyện nguy hiểm!
Tuyệt đối không thể giẫm vào vết xe đổ của đời trước!
“Ừm, nếu không có chuyện gì thì tôi về trước đây.” Cô nhanh chân đi về cửa.
“Không cầu xin tôi sao?” Người đàn ông ngồi trên giường, rõ ràng hơi thở có chút loạn nhưng anh đã bình tĩnh lại.
Cố Cơ Uyển ngây người, vô thức quay đầu nhìn anh.
Khi không nhìn nơi nào đó thì cậu cả Mộ vẫn lạnh lùng kiêu ngạo, làm gì có dáng vẻ ý loạn tình mê khi nãy?
Quả nhiên chuyện này với đàn ông và phụ nữ mà nói là rất khác nhau.
Đàn ông chỉ là một niềm vui, nhưng phụ nữ, một khi trầm mê sẽ khó mà thoát ra được.
Cô giấu đi tâm tư của mình, lắc đầu: “Chuyện này tôi có thể tự giải quyết.”
Mộ Tu Kiệt nhíu mày, ánh mắt hờ hững nhìn chằm chằm khuôn mặt cô.
Khuôn mặt này vẫn luôn khiến anh cảm thấy rất tò mò, vị trí tàn nhang nhỏ trên mặt vì sao luôn khiến anh nhớ không rõ?
Là trí nhớ anh không tốt hay những vết tàn nhang đó biết di chuyển?
Cố Cơ Uyển bị anh nhìn đến chột dạ, cô sợ nhất là cậu cả Mộ chuyên tâm nhìn mình chằm chằm.
Tàn nhang là cô tuỳ ý vẽ lên, ai nhớ được vị trí có giống lần trước hay không?
Cô sợ bị anh phát hiện ra gì đó.
Cô quay người mở cửa, nhân lúc này né tránh ánh mắt thăm dò của anh.
“Cảm ơn anh hôm nay đã cứu tôi, có điều có một số chuyện tôi nghĩ tự tôi có thể giải quyết, không phiền tới cậu cả Mộ.”
Lời này cô nói ôn hoà nhã nhặn, không hề có chút giận dỗi.
Mộ Tu Kiệt không nói gì, chỉ chăm chú nhìn bóng lưng cô.
Cố Cơ Uyển cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại căn phòng này nữa, cô luôn cảm thấy nếu tiếp tục ở lại thì bí mật của cô sẽ nhanh chóng bị Mộ Tu Kiệt phát hiện.
“Tôi về trước đây.” Cô muốn đi, bỗng nhiên lại nhớ ra điều gì.
Do dự một chút, cuối cùng cô vẫn nhanh chóng quay lại, ôm bó hoa hồng bị mình đặt ở một bên lên rồi lại nhanh chân đi ra cửa.
“Không giải quyết được thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.” Sau lưng là giọng nói khiến người ta say mê của anh.
Chân Cổ Cơ Uyển khẽ run, loạng choạng đi tới cửa, đầu cũng không dám quay lại: “Được, tôi biết rồi.”
Hoảng loạn về phòng mình, “rầm” một tiếng đóng cửa lại, thậm chí cô còn khoá cửa sau đó mới thở mạnh một hơi.
Một người đàn ông lại có thể khiến chân phụ nữ run rẩy bất cứ lúc nào, thật sự rất đáng sợ.
Điều đáng sợ không phải áp lực anh mang lại mà là mị lực khiến người khác điên cuồng của anh!
Mị dược biết đi, cái danh này cũng không phải chỉ là hư danh!
Chỉ nghe giọng nói khàn khàn của anh thôi đã cảm thấy toàn thân nhũn ra, chẳng trách vừa nãy bị anh hôn, người cô lại hoàn toàn mất ý thức.
Người đàn ông như vậy sẽ nguy hiểm thế nào?
Cô còn dám lại gần, không tránh đi thật xa đúng là không sợ chết!
Hô…
Hít sâu một hơi, khó khăn lắm Cố Cơ Uyển mới khiến bản thân miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Cô đứng thẳng người phát hiện trong lòng vẫn ôm bó hoa hồng đỏ thắm.
Hoa cậu cả Mộ tặng…
Không ổn rồi! Hô hấp cô lại bắt đầu rối loạn, trong đầu lại đây ắp bóng dáng người đàn ông đó, ngay cả khoang mũi dường như cũng là mùi hương của anh!
Cô Cơ Uyển hoảng loạn tìm một nơi cắm hoa, không dám ôm nữa.
Ôm nó giống như ôm cậu cả Mộ, toàn thân nóng rực… Mẹ ơi! Có còn để người ta sống nữa không?!
Vừa cắm hoa xong thì chuông điện thoại vang lên, cô nhìn màn hình, là Đàm Kiệt.
“Tử Lạp đâu? Bảo cô ấy nói chuyện với tôi” Cố Cơ Uyển hờ hững nói.
Đâu bên kia, dường như Tô Tử Lạp lấy dũng khí rất lớn mới nhận điện thoại: *Uyển Uyển…”
“Cậu là heo à? Sao tớ lại có một đồng đội heo như cậu thế này? Cậu muốn hố chết tớ hay hố chết bản thân cậu?”
Cố Cơ Uyển vừa lên tiếng đã trách cứ.
Tô Tử Lạp biết mình sai nên không dám lên tiếng.
Cuối cùng, Cố Cơ Uyển mắng đủ mới miễn cưỡng ôn hoà nói: “Chuyện này để tớ giải quyết.”
– ———-
Hãy click quảng cáo ủng hộ Editor nếu bạn thấy bộ truyện này hay và mong muốn ra chương nhanh hơn nhé. ^^