Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 165: Rèn luyện và thu hoạch.



Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài

– Đại Hoàng Tông?

Cầm trái táo đỏ mọng cắn xuống một cái, Tiểu Hắc khẽ cười nhạt.

Lần trước do vội vã tập trung vào trao đổi hội nên Tiểu Hắc cũng không quá tìm hiểu kẻ nào nào muốn truy tìm mình. Bây giờ thì thông qua lời kể của nữ tữ Hâm Đình, nó đã biết tông môn kia là ai. Xem ra bọn họ chính là muốn đòi lại “công đạo” cho song ma lão quỷ đây mà.

– Sư đệ, ngươi nhận thức tông môn kia?

Mộc Bình nhíu mày hỏi. Từ khi đến Độc Oa Nhĩ, anh ta vẫn chỉ ở trong Vạn Kim thương hội tu luyện cho nên không biết nhiều về những chuyện đang diễn ra bên ngoài.

– Có chút ân oán.

Sau khi Tiểu Hắc chậm rãi kể rõ mọi chuyện, đám người Mộc Bình liền tỏ ra vô cùng tức giận. Cả bọn còn đòi kéo nhau đến nơi nghỉ ngơi của Đại Hoàng Tông để ăn thua đủ một phen.

– Tà ma ngoại đạo như thế cần phải bị diệt trừ. Trương Bất Phàm ta gặp một tên sẽ chém chết một tên

– Đúng thế, tông môn dung túng cho môn nhân làm loạn như thế chẳng phải phường tốt đẹp gì.

– Được rồi, mọi người không cần phải lo lắng việc đó. Đại Hoàng Tông kia chắc chắn sẽ sớm tìm đến chúng ta mà thôi. Lúc đó, cứ đánh thật nhiệt tình cho ta là được.

Tỏ ra khá bình thản, Tiểu Hắc vốn không để Đại Hoàng Tông trong lòng. Những kẻ biến thái như song ma lão quỷ trong thiên hạ này nhiều lắm, nếu gặp thì tiện tay diệt trừ là được. Mục tiêu chủ yếu của nó lần này chính là vơ vét nguyên liệu luyện đan, luyện khí quý giá. Dĩ nhiên, nếu có cơ hội rèn luyện chiến dấu cho bản thân và đồng đội thì cũng không tệ.

Trong khi đó, tại khách sạn nơi tạm trú của Hà Tinh Phái, Bùi Lăng đang bàn bạc với các trưởng lão một cách hết sức cẩn mật.

– Chưởng môn, tiểu tử kia thật sự là người mà Đại Hoàng Tông đang truy nã?

Một vị trưởng lão khuôn mặt lo lắng lên tiếng đầu tiên. Tiếp theo, một lão già khác cũng nói theo:

– Tuy Đại Hoàng Tông không phải là đại môn phái, càng không nằm trong thập đại trung đẳng nhưng tính khí của bọn họ lại vô cùng hung hăng. Nếu bọn chúng biết ta có quan hệ với tên nhóc Tiểu Hắc kia, chỉ sợ sẽ mang họa đến cho bổn môn.

Bùi Lăng không vội đưa ra ý kiến mà hướng một lão giả có chòm râu trắng ngồi bên tay phải của mình hỏi:

– Đại trưởng lão, suy nghĩ của ngươi thế nào?

Vị đại trưởng lão này cũng là một người trầm tĩnh. Ông ta chỉ khẽ cười hỏi ngược lại Bùi Lăng:

– Tông chủ, người cảm thấy thực lực của Tiểu Hắc kia thế nào?

– Rất mạnh, dù không muốn thừa nhận nhưng các ngươi cũng đã thấy rồi đấy, ta không phải là đối thủ của đứa trẻ kia. Thậm chí ta cảm giác cho dù có thêm một người giống lão phu cũng không thể làm gì được cả.

Bùi Lăng lắc đầu quả quyết xác nhận. Các trưởng lão ít nhiều cũng là huyền cấp cao thủ, bọn họ có thể nhìn ra được trong trận giao đấu giữa lão ta và Tiểu Hắc ai thắng ai bại. Cho nên không cần phải cố gắng giữ lấy thể diện làm gì, cứ thẳng thắn thừa nhận là được.

Thậm chí, Bùi Lăng còn cho rằng mình vẫn chưa nói chính xác thực lực của đối phương. Với tiểu tử kia, ngay cả ba người như lão cũng chưa chắc có thể giành thắng lợi được.

Một đứa trẻ mười tuổi mà lại có kinh nghiệm chiến đấu phong phú đến thế. Mọi chiêu thức của họ Bùi gần như đều bị đoán trước và hóa giải dễ dàng. Đó không hẳn là vấn để ở tu vi, mà chính là thực chiến kỹ năng.

Tương truyền ở những đại tông môn nắm giữ võ học thượng thừa đến từ Chân Võ Điện có thể lấy một địch mấy người cùng cấp. Thế nhưng chưa bao giờ Bùi Lăng lại biết có một đứa trẻ không dùng nhiều nội khí lại đánh một vị địa cấp như lão một cách thê thảm đến thế.

Đây chính là … Chiến thần trong truyền thuyết sao?

Không… Đáng sợ không phải là đứa trẻ kia mà chính là vị đã truyền âm nhập mật cho lão. Một cao thủ tuyệt đỉnh có thể đào tạo ra một đồ đệ có võ học kinh thế hãi tục.

Trong chốc lát, Bùi chưởng môn lại rơi vào lối mòn suy nghĩ của vô số người đã tiếp xúc qua Tiểu Hắc. Có điều, ngoại trừ duy luận đó thì không có nguyên do nào khả dĩ hơn. Thế giới này làm sao có thể hiểu được tu tiên giả là gì, thuật pháp là gì? Họa có kẻ điên mới tin truyện hoang đường trên phim ảnh đó.

– Nếu đã vậy…Chưởng môn, loại thiên tài này, sư môn ắt hẳn vô cùng cường đại.

Đại trưởng lão cũng là kẻ lõi đời, làm sao có thể không hiểu được điểm mấu chốt. Một lời của lão ta còn khiến cho các vị trưởng lão khác giật mình bừng tỉnh.

Một thiên tài tuyệt thế không chỉ nói lên sức mạnh cá nhân mà còn đại diện cho nội tình của cả một đại thế lực nha.

– Đại trưởng lão phân tích rất đúng ý lão phu. Theo ta thấy thì Tiểu Hắc có thể là chân truyền đệ tử của một siêu cấp tông phái hoặc siêu cấp cường giả lánh đời. Loại thực lực này hoàn toàn không cần phải e ngại Đại Hoàng Tông. Không phải tiểu tử đó còn muốn chúng ta tuyên truyền độ tin cậy để các môn phái khác viếng thăm họ sao?

Nói ra phân tích của mình, Bùi Lăng trong lòng đã có quyết định. Bọn họ chỉ là tiểu phái, không thể chọc giận bất kỳ thế lực lớn nào cả. Cho nên cách tốt nhất vẫn là để cho mấy vị kia tự giải quyết, bọn họ không nên để bị vạ lây vào.

– Chưởng môn anh minh, chúng ta chỉ truyền đi tin tức, cũng không phải lừa gạt ai cả. Còn ân oán của bọn họ dù là ai thắng ai bại cũng đều không có ảnh hưởng đến chúng ta.

Đại trưởng lão mỉm cười vuốt râu. Chuyến đi này đã hoàn thành mỹ mãn mục đích của Hà Tinh Phái, tiếp theo chỉ cần Hâm Đình phát huy tốt trong Bách Gia Kiêu Tử thì bọn họ nhất định sẽ có chỗ tốt không nhỏ.

Cuộc họp sau đó cũng kết thúc, đám trưởng lão tâm trạng vui vẻ kéo nhau rời đi. Còn lại mỗi Bùi Lăng và Hâm Đình, sắc mặt của vị trưởng môn cũng chuyển biến từ không biểu cảm trở sang đăm chiêu lo lắng.

– Sư tôn, giao ước của chúng ta và Tiểu Hắc…

Hâm Đình rụt rè lên tiếng. Để đổi lấy sự giúp đỡ đột phá, Bùi Lăng đã đồng ý không ít yêu cầu. Trong đó có một điều kiện chí mạng chính là Hà Tinh Phái phải ra sức nếu Tiểu Hắc cần đền sự hỗ trợ, cho dù nguy hiểm đến mấy cũng không được từ chối. Dĩ nhiên, Tiểu Hắc cũng hứa hẹn sẽ không gọi họ nếu không cần thiết và sẽ đền bù xứng đáng.

– Đã lên thuyền giặc thì chỉ có thể liều mạng thôi. Cầu phú quý trong hiểm cảnh, nếu thành công thì Hà Tinh Phái của chúng ta sẽ tiến thêm một bước lớn.

Bùi Lăng biết bọn họ đã không thể quay đầu, chỉ có thể đánh cược một ván lớn. Có điều sự thật là họ đã quá lo xa rồi, Tiểu Hắc nếu không vạn bất đắc dĩ thì sẽ không lấy họ ra làm chốt thí. Lòng dạ của nó không phải là thánh mẫu cứu thế nhưng tuyệt sẽ không xem nhẹ mạng người, hãm hại người vô tội.

Hiệu suất của Hà Tinh Phái không tệ. Sau khi bàn bạc xong thì họ đã đồng loạt tung tin kiểm chứng về độ chân thật của của chủ nhân biệt viện. Mà Hâm Đình chính là bằng chứng sống hữu hiệu nhất. Một cô gái chưa đến hai lăm đã đột phá huyền cấp, còn gì có thể thực hơn nữa chứ. Ngay cả mấy thiên tài đứng đầu ở trung đẳng tông môn cũng chưa chắc có thể đạt được.

Tuy chỉ là tiểu tông môn nhưng danh tiếng của Bùi Lăng không phải là nhỏ. Điều này đã tạo nên một cơn sóng dữ dội, khiến cho các đại gia tộc, các tiểu môn phái, trung đẳng môn phái cùng các thế lực các nước ở Mộc Oa Nhĩ bị rúng động. Vốn bọn họ đều không tin tưởng vào mấy tin đồn bên ngoài, chỉ chuyên tâm chờ đợi đến đấu giá hội với đám độc sư.

Thế mà bây giờ lại có người xác minh tin đồn là thật, đồng nghĩa với các thế lực lại có thêm một lựa chọn nữa.

– Hà Tinh Phái chỉ là một tiểu phái cũng có thể giao dịch thành công, chúng ta đường đường là trung đẳng tông môn, há chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

– Tạm thời nên tiếp tục theo dõi, một Hà Tinh Phái thôi, chưa chắc đã là thật.

Một số môn phái đã động lòng rục rịch, phần nhiều vẫn lựa chọn án binh bất động. Bọn họ đều là những lão hồ ly sống hơn nửa đời người, tuyệt không dễ nào tin tưởng, tính cách vô cùng cẩn thận.

Việc này vốn cũng nằm trong dự liệu của Tiểu Hắc. Một con tép không thể lừa được đàn cá, cần phải có thêm nhiều kẻ quảng cáo giúp nó mới được.

Cá lớn không mắc câu thì cũng có cá nhỏ. Các tiểu môn phái hay mấy thế lực các nước đều có nội tình kém hơn đám trung đẳng môn phái nên họ đều chấp nhận đánh cược. Không phải Hà Tinh Phái vừa mới thành công đó sao? Biết đâu miếng bánh ngọt kia vẫn có phần của họ.

Đáng tiếc, đời không mơ, không phải ai cũng may mắn lấy ra được một gốc linh thảo có giá trị với Tiểu Hắc. Một tiểu phái tiếp theo chẳng bỏ ra được thứ gì giá trị, kết quả bị từ chối thẳng thừng. Thế nhưng tên chưởng môn kia không cam tâm, liền lên tiếng gây chuyện, muốn dùng vũ lực.

Kết quả thì không nói cũng có thể đoán được, cả đám bọn chúng liền thành đá mài dao, bị đánh đến bầm dập thê thảm không tả nổi. Nếu không phải ói ra một khoản tiền không nhỏ để giữ mạng thì … à cũng chẳng sao cả, bởi vì Tiểu Hắc vốn dĩ không muốn giết người. Chỉ tiện thể xin chút lợi tức thêm mà thôi.

Ngoài ra nó còn đưa ra một hứa hẹn, nếu đối phương có thể dụ dỗ kẻ nào mang theo linh thảo hay tài nguyên quý giá đến thì cũng sẽ được ban thưởng. Chiêu trò này cũng chẳng khác nào mấy chương trình giới thiệu bạn bè trong ngành marketing, đơn giản nhưng rất hiệu quả.

Đám người vốn bị thua thiệt kia dĩ nhiên sẽ không chịu bỏ cuộc, họ sẽ tìm cách để đưa những kẻ có tài nguyên và thực lực mạnh mẽ đến. Nếu có thể dạy dỗ Tiểu Hắc một trận thì quá tốt, nếu không thì lấy phần thưởng để đền bù cũng không phải là ý tệ.

Còn đoàn đội của Tiểu Hắc cũng được thả tay tập luyện. Thực chiến chính là con đường giúp cho bản lĩnh chiến đấu tăng trưởng, mà đối thủ có tu vi cao đâu phải rau cá ngoài chợ mà muốn tìm là có. Cho nên một đợt cơ hội này chính là không thể tuyêt vời hơn, mọi người đều đánh đến quên cả mệt mỏi, lợi ích đạt được không hề nhỏ.

Chẳng phải Tiểu Hắc cũng trong không gian thần bí kia chiến đấu sinh tử không biết bao nhiêu lần mà thực lực đã bạo tăng hay sao?

Mãi cho đến nhóm người thứ tư, Tiểc Hắc liền chợt nhận ra người quen. Đó chính là thanh niên cùng với lão già mà bọn họ gặp gỡ trên chuyến xe khách. Đáng nói là hai người họ là đơn độc đến, cũng không có mang theo một đám cao thủ như mấy gia tộc hay tông môn khác.

– Là các ngươi?

Thanh niên to lớn giật mình thốt lên. Trong khi lão giả thì tỏ ra bình tĩnh hơn, mỉm cười chắp tay nói:

– Lần đầu gặp mặt lão hủ đã biết các vị không tầm thường. Bây giờ xem ra cảm giác của ta quả là không sai. Lão phu tên là Nhậm Giai Thụy, đây là đệ tử của ta, gọi la Vân Anh Kiệt. Chúng ta là người của Lam quốc.

Lam quốc? Tiểu Hắc lục lạo lại bản đồ thế giới trong đầu của mình. Nó phát hiện ra cái quốc gia này cũng khá là thú vị. Gọi là quốc gia song kỳ thực Lam quốc lại là một quần đảo gồm rất nhiều đảo lớn nhỏ.

Thái độ của lão già họ Nhậm rất là khách khí, nếu không phải tu vi của lão rõ ràng la địa cấp thì người khác còn tưởng lão ta chỉ là một võ giả cấp thấp nữa chứ. Đối với một người biết ăn nói, Tiểu Hắc cũng không muốn làm khó dễ, chỉ hời hợt trò chuyện rồi đưa ra yêu cầu trao đổi.

– Lam quốc chúng tôi có rất nhiều tài nguyên dưới biển phong phú và kỳ lạ. Chỉ là có nhiều loại chúng tôi cũng không thật sự hiểu rõ giá trị của chúng.

Hóa ra đệ tử của Nhậm Giai Thụy chính là thiếu chủ của Vân gia, đệ nhất gia tộc ở Lam quốc. Gia tộc này khống chế lưu lượng tàu bè và thương nghiệp trên biển, gia sản cực kỳ giàu có. Chính quyền ở Lam quốc cũng bị Vân gia khống chế phần lớn, quyền lực lẫn tài sản đều là không có đối thủ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.