Đệ Nhất Thi Thê

Chương 25: Sao có thể như vậy chứ?



“Sao có thể như vậy chứ?”

Mộ Nhất Phàm không thể tin nhìn mười đầu móng tay mình, màu móng tay anh thế mà đậm hơn hẳn so với trước đây, chuyển sang sắc xám đen, thể như được quét một lớp sớn móng tay lên, màu sắc hết sức rõ ràng, muốn giấu cũng không giấu được.

Anh nhớ trong tiểu thuyết phải đến những ngày cuối tháng tư mới đẩy nhanh tốc độ biến thành tang thi, sao lại đột nhiên lại biến đổi nhanh như vậy?

Rốt cuộc đã sai lầm ở đâu?

Mộ Nhất Phàm suy nghĩ một chút.

Chẳng lẽ là Kình Thiên Châu khiến anh biến thành tang thi sớm hơn dự kiến?

Nhưng nếu thật sự là vì Kình Thiên Châu, sao bây giờ mới có phản ứng.

Mộ Nhất Phàm chợt nhớ tới cốc nước Chiến Bắc Thiên vừa cho mình uống kia, sau khi uống xong liền đau bụng khó chịu, chẳng lẽ trong nước không bỏ thuốc xổ, mà là… nước suối Chiến Bắc Thiên lấy từ trong không gian tùy thân?

Anh không khỏi trợn to mắt nhìn.

Theo như miêu tả trong truyện, trong không gian tùy thân của nam chính có một linh tuyền, nước suối dồi dào linh khí, sau khi uống vào, những ô uế trong cơ thể sẽ được thải ra qua lỗ chân lông và qua phương thức đi nặng, để cơ thể được trao đổi chất, cả tinh thần và thể xác được trùng tân trở nên khỏe mạnh, tương tự như phương thức tẩy tủy. (Linh tuyền: suối nước linh khí)

Giờ anh mới chỉ bị tiêu chảy, thân thể còn chưa gạt bỏ được những ô uế, rất có thể nam chính đã pha nước suối lẫn với loại nước khác, làm giảm độ tinh khiết của nước suối đi.

Nếu quả thật là như vậy, sao nam chính lại cho một người mình mới quen mấy ngày uống nước suối cơ chứ?

Nếu quả thật bởi uống xong nước suối mà tốc độ biến thành tang thi bị đẩy nhanh, thì thật sự nam chính hại anh thê thảm rồi.

Bởi căn bản linh tuyền không những không tẩy trừ được độc thi trong thi thể, mà ngược lại còn khiến tang thi trở nên hung mãnh.

Mộ Nhất Phàm nhìn đôi tay mình, bất động thật lâu.

Tiếp sau đây anh biết giấu đôi tay này thế nào đây, chẳng lẽ lại giống như mặt, dùng băng băng kín mít lại?

Nghĩ đi nghĩ lại đều thấy không ổn, ngược lại còn khiến nam chính thêm hoài nghi.

Mộ Nhất Phàm suy nghĩ một chút, đi ra khỏi buồng vệ sinh, cầm ví tiền trên bàn bỏ vào túi, tiện thể đút hai tay vào túi quần, đoạn đi ra khỏi phòng, liền thấy Chiến Bắc Thiên đang ngồi trên sô pha gọi điện thoại cho người của mình.

“Hôm nay tạm gác lại chuyện mua rau sang một bên, cậu đi mua 50000 hộp sữa bột, còn cả đồ dùng cho trẻ sơ sinh, cùng với đồ chơi cho trẻ em dưới mười tuổi, quần áo mùa xuân, hạ, thu, đông cả nam cả nữ cho trẻ dưới 18 tuổi, còn có….”

Mộ Nhất Phàm nghe hắn nói như vậy liền ngẩn người.

Anh nhớ lúc viết truyện, cũng không viết chuyện nam chính đi thu mua sữa bột.

Mộ Nhất Phàm cũng không nghĩ nhiều, nhân lúc Chiến Bắc Thiên nói chuyện điện thoại, vội vã ra ngoài.

“Chờ một chút.” Chiến Bắc Thiên nói với người trong điện thoại, sau đó nhìn Mộ Nhất Phàm đang nhẹ nhàng đi ra ngoài hỏi: “Đi đâu?”

Mộ Nhất Phàm dừng bước, chột dạ xoay người: “Tôi vừa bị tiêu chảy, muốn ra tiệm thuốc mua thuốc xổ, tiện thể tới siêu thị mua mấy bộ quần áo.”

Chiến Bắc Thiên nhìn cái bụng nhô lên của anh, đoạn nói: “Giờ thân thể cậu không thoải mái, không lái xe được, để tôi đưa cậu đi.”

“Không cần, không cần đâu, tôi bắt xe đi là được rồi, không phải anh đang có việc bận sao? Anh làm việc của mình đi, tôi về sớm thôi.”

Chiến Bắc Thiên nhíu mày: “Thế cậu mang di động đi, có việc thì gọi cho tôi.”

“Được rồi.” Mộ Nhất Phàm vội vã cầm điện thoại di động trên bàn ăn, bước nhanh ra khỏi biệt thự, thấy Chiến Bắc Thiên không đuổi theo, thở phào một hơi, sau đó gọi điện thoại kêu xe taxi.

Nơi này cách nội thành khá xa, anh đi tới cổng biệt thự của mình, xe taxi còn chưa tới.

Bởi cái bụng nhô ra mà đứng vô cùng khó chịu, anh đang định quay vào phòng bảo vệ chờ xe, lại nghe thấy có người gọi: “Mộ Nhất Phàm.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.