Đệ Nhất Thi Thê

Chương 37: Suýt chút nữa nghẹn chết tui



Đáy mắt Mộ Nhất Phàm thoáng lóe lên tia giật mình.

Không ngờ Mộ Duyệt Thành lại hỏi câu này.

Mộ Nhất Hàng vội vã ngước mắt lên nhìn Mộ Duyệt Thành, tựa hồ như đoán được cha mình muốn làm gì.

Mộ Duyệt Thành nói tiếp: “Nếu như không, bố có một người bạn có con gái đến tuổi kết hôn…”

Mộ Nhất Phàm nghe tới đây, lập tức nhớ ra trong tiểu thuyết có đề cập tới Mộ Duyệt Thành từng tìm cách muốn tác hợp cho Mộ Nhất Phàm và tiểu thư Dung Tuyết tập đoàn Dung thị.

Bởi lo cho tình trạng ung thư xương của con trai càng ngày càng nghiêm trọng, cho nên ông muốn con trai cả nhanh chóng kết hôn, có thể để lại đời sau, kéo dài huyết mạch của con trai cả.

Trong tiểu thuyết, Mộ Nhất Phàm bị thuyết phục đi gặp Dung Tuyết, thế nhưng đến khi tới nhà hàng hẹn gặp, trông thấy Dung Nhan đang tạm thời làm việc ở nhà hàng, cũng kể từ đó, Mộ Nhất Phàm thích Dung Nhan.

“Bố, bố kêu con tới đây chỉ để nói chuyện này thôi sao?” Mộ Nhất Phàm trầm giọng cắt ngang lời ông.

Anh biết Mộ Duyệt Thành đối xử với con trai cả không tệ, không giống như những người khác tìm mẹ kế cho con trai, bản thân mình cũng như người cha dượng luôn.

Hơn nữa, trong hai người con trai, Mộ Duyệt Thành thích Mộ Nhất Phàm hơn, bởi vì Mộ Nhất Phàm giống như ông, cũng chọn làm quân nhân, khiến thân làm cha như ông cảm thấy vô cùng tự hào.

Tiếc là, Mộ Nhất Phàm bị chẩn đoán ung thư xương, mà anh cũng không phải Mộ Nhất Phàm thật, cho nên sẽ không kết hôn với bất cứ người nào khác, cũng sẽ không sẽ không để xảy ra mấy chuyện thân thân thiết thiết, huống hồ đối tượng Mộ Duyệt Thành giới thiệu cho anh lại là Dung Tuyết – người giống hệt chị gái anh, điều này càng không thể.

Mộ Duyệt Thành vừa nghe vậy, liền biết con trai mình không muốn nói chuyện này, đành thở dài, nghiêm mặt lại, nghiêm túc nói: “Bố gọi các con tới đây, đương nhiên không chỉ để nói chuyện này, mà là có chuyện quan trọng khác muốn nói.”

Mộ Nhất Phàm và Mộ Nhất Hàng thấy bầu không khí trở nên nghiêm túc, không khỏi ngồi thẳng người lên.

“Gần đây bố nhận được một tin, toàn thế giới sắp có một sự rung chuyển lớn, số tiền của chúng ta đang sử dụng bây giờ sẽ trở thành giấy vụn, kể cả vàng, bạc, châu báu, cũng sẽ trở thành một thứ đồ trang trí vô dụng, sau này các loại vật tư lương thực mới là vương đạo sinh tồn, cho nên…”

Mộ Duyệt Thành nói tới đây, ngưng lại một chút, tiếp tục nói: “Bố muốn các con bán toàn bộ cổ phần của công ty đi, sau đó dùng số tiền này để thu mua vật tư, bao gồm cả vũ khí số lượng lớn.”

Mộ Nhất Phàm cố gắng kìm nén tâm tình, duy trì sự bình tĩnh trên khuôn mặt, thế nhưng trong lòng đã sớm nổi sóng to gió lớn.

Những lời này của Mộ Duyệt Thành giống như rõ ràng đã biết mạt thế sắp bao trùm cả thế giới, thế nhưng, trong tiểu thuyết của anh, căn bản Mộ Duyệt Thành không biết tới mạt thế, vậy sao bây giờ ông lại biết được cơ chứ?

Mộ Nhất Phàm mơ hồ cảm thấy có chút bất an.

Rõ ràng tình tiết đang đi lệch ra khỏi quỹ đạo trong tiểu thuyết.

“Bố, bố đang đùa bọn con sao?” Mộ Nhất Hàng đột ngột đứng lên, không thể tin nhìn cha mình.

Mộ Nhất Phàm nhàn nhạt liếc mắt nhìn Mộ Nhất Hàng, trong lòng hiểu rõ nguyên nhân hắn kích động.

Để có được công ty, hắn đã âm thầm làm rất nhiều chuyện, thậm chí còn cho tiêm virus vào người anh trai mình, giờ cha lại bảo bọn họ bán công ty đi, sao hắn có thể chấp nhận được?

Mộ Duyệt Thành trầm giọng nói: “Con thấy bố giống như đang đùa sao? Nhất Phàm, con nói đi, con có nguyện ý bán cổ phần trong công ty đi không?”

Công ty này là vợ trước của ông để lại, cổ đông lớn nhất là Mộ Nhất Phàm, hiện tại chỉ anh mới có thể làm chủ.

Mộ Nhất Hàng vội vã quay đầu, khẩn trương nhìn Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm hỏi: “Bố, sao bố lại biết được tin tức này?”

Mộ Duyệt Thành nhíu mày: “Cái này bố không thể nói cho con biết được, thế nhưng tin tức tuyệt đối chính xác.”

Mộ Nhất Phàm đứng lên: “Bố, chuyện công ty, tốt nhất là bố nên hỏi Mộ Nhất Hàng đi, con giao toàn quyền xử lý công ty cho nó.”

Anh biết Mộ Nhất Hàng còn coi trọng công ty này hơn cả mình, tuyệt đối sẽ không bán công ty đi, hơn nữa, quan trọng là, anh cũng không muốn nội dung tiểu thuyết phát triển lệch quỹ đạo.

Mộ Nhất Hàng nghe thấy anh nói lời này, so với ban nãy Mộ Duyệt Thành kêu bọn họ bán công ty đi còn giật mình hơn: “Anh cả, anh nói thật chứ?”

Có phải anh trai mình đổi tính rồi hay không?

“Ừ.”

Gương mặt Mộ Duyệt Thành lộ vẻ lo lắng: “Nhất Phàm, con…”

Mộ Nhất Phàm liền rời khỏi thư phòng, liếc mắt nhìn Triệu Vân Huyên đang sốt ruột ngồi đợi trong phòng khách, đoạn quay trở lại căn phòng họ đã chuẩn bị cho mình.

Cửa phòng vừa đóng lại, nhất thời anh thở phào một hơi: “Con bà nó, thiếu chút nữa nghẹn chết mình.”

Anh dùng lực xoa xoa gương mặt, giả làm mặt tê liệt như này đúng là mệt chết đi được, mỗi khắc mỗi giây đều phải kiềm chế tâm tình mình, không thể để lộ ra ngoài, với anh mà nói thật sự có chút khó khăn.

“Nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc sao ông ấy biết mạt thế sắp tới rồi?”

Trong lòng Mộ Nhất Phàm ngổn ngang nào những nghi hoặc, suy nghĩ hồi lâu cũng không ra được đáp án, chẳng mấy chốc lại chuyển qua nghĩ tới nam chính.

Hôm nay lại mất một ngày không thể bồi dưỡng tình cảm với nam chính, nếu tiếp tục như vậy thì hỏng bét, anh phải cọ cọ kiếm lấy cảm giác tồn tại trước mặt nam chính mới được!

Mộ Nhất Phàm lấy điện thoại trong túi quần ra, nhanh chóng gọi điện thoại cho nam chính.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.