Từ ngày trở thành Nhiễm bảo lâm, cuộc sống của Nhiễm Tâm hoàn toàn thay đổi rõ rệt, Cảnh Tịch sắp xếp hai nha hoàn Nghinh Xuân, Nghinh Hương hầu hạ nàng. Nghinh Xuân rất hoạt bát lanh lợi, Nghinh Hương biết chiều chuộng chủ tử, cuộc sống hoàn toàn khác khi chỉ là thái nữ của thái thượng hoàng.
Đôi khi Nhiễm Tâm rảnh rỗi nàng thường đi dạo hoa viên, đợi đến tối nàng ấy sau khi xử lí công vụ xong tìm đến nàng. Nàng cũng nghe Nghinh Hương vui vui vẻ vẻ nói với nàng rằng: “Hoàng thượng người thực tôn trọng nương nương, người nói rằng nương nương chính là nương nương, người hoàng thượng yêu, phải thú cho bằng được”.
Nàng ấy thật sự yêu nàng sao? Quân tâm đã khó biết được thực hư, đế tâm càng khó gấp bội, nàng ấy yêu nàng hay chỉ dùng nàng, nàng cũng chẳng biết được. Nhưng nàng biết được rằng, nữ nhân nào trong cung cũng chỉ mong hoàng đế yêu sủng mình, một thời gian ngắn cũng được, chẳng ai dám cầu chân ái trong hoàng cung hoa lệ này.
Tối đến, nếu không đến Trường Xuân cung của Ngải Lệ Tư, nàng ấy sẽ đến tìm nàng. Nhiễm Tâm mãi cũng quen, đôi khi nàng ấy chẳng cùng nàng thân cận, chỉ đơn giản là ôm nhau cùng ngủ trên trường kỉ hoặc là nói chuyện dưới đèn đến tận khuya. Cảnh Tịch là một vị đế vương tỉ mỉ, Nhiễm Tâm thấy vậy, nàng ấy luôn công chính, thưởng phạt phân minh. Khi xảy ra một chuyện gì đó, trước hết Cảnh Tịch sẽ nghĩ giải pháp tạm thời, sau đó mới tiến hành xem xét và sửa chữa. Trong mơ, đôi khi nàng ấy lại nói mớ, nói cả công việc cần làm ra.
– Hoàng thượng giá đáo- Tiếng của Xuân Phúc công công to đến mức Nhiễm Tâm giật mình, ngay lập tức nàng buông khung thiêu ném lên bàn, quỳ sụp xuống bái lạy.
Cảnh Tịch nhìn xuống nữ nhân quỳ dưới chân mình, diễm mâu chợt lóe lên ánh cười: – Bình thân, không phải trẫm đã dặn khi gặp trẫm không cần phải đa lễ?
– Thần thiếp không dám-Nhiễm Tâm đứng dậy, mỉm cười duyên dáng với Cảnh Tịch.
Cảnh Tịch nắm bàn tay thon mềm của Nhiễm Tâm trong tay mình, dắt nàng đi sâu vào bên trong, trướng phủ rèm che, nha hoàn nhanh nhẩu đều ở lại bên ngoài chờ lệnh phục dịch. Nhiễm Tâm mặt nhiễm một tầng đỏ ửng đi theo Cảnh Tịch, hai người ngồi ở trên giường lớn, Cảnh Tịch nhướn mày nói rằng.
– Nhiễm Tâm, thay y phục giúp trẫm.
– Vâng, thưa hoàng thượng- Nhiễm Tâm hơi run nắm lấy vạt áo trên của Cảnh Tịch, lần mò tháo các nút áo, sau đó ở bên thắt lưng tháo xuống, đem ngoại bào màu vàng sáng cởi ra.
Cảnh Tịch thấy động tác trúc trắc của Nhiễm Tâm liền phì cười, nàng ngồi yên lặng đó cho Nhiễm Tâm giúp mình cởi ngoại sam cho tới khi chỉ còn trung y. Nhiễm Tâm sau khi xong liền nói: – Thưa hoàng thượng, thần thiếp đã xong rồi.
– Tốt, cảm ơn nàng, nàng có cần trẫm giúp nàng cởi ngoại sam không?- Cảnh Tịch hướng vào tai của Nhiễm Tâm, khe khẽ nói. Trêu Nhiễm Tâm dạo gần đây đang là thú vui của Cảnh Tịch, thấy được gương mặt đỏ ửng của nàng liền thư thái hơn nhiều.
– Dạ không, thưa hoàng thượng- Nhiễm Tâm lật đật đứng lên xoay lưng lại phía Cảnh Tịch, ngượng ngùng thoát hạ ngoại bào. Trung y của nàng màu trắng nhạt thông thường nhưng khi áp lên dáng nàng liền nổi bật hơn cả, đôi chân thon thon nhỏ nhắn, mái tóc xõa nhẹ sau lưng, đôi khi Cảnh Tịch tự nghĩ, ngay cả bản thân là nữ nhi còn thẹn thùng kém sắc hơn nàng ấy.
– Tâm Nhi, nàng vì trẫm múa một chút đi- Cảnh Tịch vừa nghĩ ra một ý hay, liền nói.
Nhiễm Tâm chỉ mặc trung y nên nàng nghĩ tùy tiện vũ một khúc là được rồi, nàng nâng tay, động tác uyển chuyển trước mặt Cảnh Tịch phô diễn tài năng. Nàng tuy không phải đích nữ, không có các vũ sư, nghệ nhân giúp nàng tập múa như Nhuyễn Thuần, nhưng nàng học lỏm cũng được một ít. Thiên phú cộng với tự học, nàng hoàn toàn nghĩ nàng có tài năng hơn Nhuyễn Thuần ở lĩnh vực này.
Tay áo vương vấn mùi hương khẽ khàng phảng phất, nàng ấy giơ tay nhấc chân, phất tay áo đều mê người. Cảnh Tịch ngơ ngẩn nhìn nàng, điệu múa của nàng ấy so với điệu múa bài bản của Tô An Trúc chỉ có hơn, chứ không kém. Nàng ấy chỉ mới mặc trung y, nếu ăn mặc lộng lẫy thì đây chính là một điệu nhảy thu lấy tâm tình người xem nhất. Không nhạc đệm, không phục trang mà nàng vẫn tài giỏi đến vậy. Cảnh Tịch thật lấy làm tán thưởng.
Điệu vũ vừa dứt, Nhiễm Tâm liền ngượng ngùng nói: – Hoàng thượng chê cười rồi.
– Không có, nàng thật sự rất giỏi, đây là điệu vũ gì? Có tên gọi không?- Cảnh Tịch giang tay ra hiệu cho Nhiễm Tâm ngồi vào lòng mình, ôm ấp nàng trong vòng tay quân vương lạnh giá.
Nhiễm Tâm dựa vào ngực quân vương, thủ thỉ nói:- Ban nãy thiếp chỉ tùy tiện, điệu vũ này không có tên.
– Vậy cứ gọi nó là Thâu tâm vũ, thật sự thâu tâm ta rồi- Cảnh Tịch hôn lên đôi má trắng nõn của Nhiễm Tâm, cạ chiếc mũi cao của mình vào má nàng khiến nàng bật cười khúc khích.
– Hoàng thượng không phải cần xử lí công vụ sao? –Nhiễm Tâm ngước mặt lên nhìn Cảnh Tịch, chỉ thấy Cảnh Tịch khóe môi giương lên một nụ cười, hướng về phía eo nàng chọc nàng nhột. Nhiễm Tâm không biết hoàng thượng sẽ cù nàng, liền liên tục tránh né, tiếng cười khúc khích vang lên trong Cảnh Nhân cung làm Nghinh Xuân, Nghinh Hương đứng bên ngoài mặt đỏ đến mang tai.
Nghinh Xuân húc vào tay Nghinh Hương, trêu: – Hoàng thượng và nương nương thực vui vẻ.
– Tỷ đừng nói, ngại muốn chết- Nghinh Hương bỏ đi ra xa xa chỗ khác, nhưng chung quy vẫn không giấu đi được đôi má đỏ bừng của nàng.
Do lầm lũi đi nên Nghinh Hương vô ý đụng vào một người nào đó, nàng ngước mặt lên thì thấy Hiền phi nương nương mặc cung bào đỏ đậm trang nhã đang nhìn nàng. Ngay lập tức Nghinh Hương quỳ sụp xuống, bái lạy nói: – Tham kiến…
Hiền phi ngay lập tức yêu cầu nàng yên lặng, không muốn đánh động đôi tình nhân đang vui vẻ bên trong. Nàng bảo rằng: – Bổn cung định đến tìm Nhiễm bảo lâm, nếu nàng ấy đang ở cạnh hoàng thượng thì bổn cung cũng không làm phiền.
Nghinh Xuân đứng bên cạnh liền ú ớ nói: – Nhưng.. nhưng.. nương nương có việc gì không ạ? Để nô tì bẩm báo cho Nhiễm bảo lâm lúc hoàng thượng đi rồi.
– Chỉ là chuyện gia đình, không có gì gấp- Nói rồi An Trúc quay đầu đi, hơn ai hết, lòng nàng lúc này đang âm thầm rỉ máu. Nàng ngây thơ vẫn nghĩ nếu ở cùng nàng ấy nàng sẽ hạnh phúc, không ngờ mấy tháng nay ngay cả gặp, nàng ấy còn chẳng cấp cho nàng một lần gặp mặt. Thì ra là đang ái ân vui vẻ đến thế, vậy mà nàng vẫn nghĩ nàng ấy bận công vụ, nàng thật ngây thơ đến ngu ngốc.
Ôm trái tim đang từng cơn nhói đau, An Trúc hướng về tẩm điện của mình mà về. Nếu có cơ hội, nàng ước rằng năm nàng mười ba tuổi chưa từng gặp qua nàng ấy, chưa bao giờ gặp.