Đế Vương Luyến

Quyển 1 - Chương 45: Thu lại tâm tình



Những ngày không có An Trúc, Cảnh Tịch mỗi buổi tối thường dạo quanh Nhất Phương cung của nàng, nhận Lộ Kiều làm nha hoàn của nàng thế chỗ Nhược Thủy. Ngày hôm đó đáp ứng Nhược Vân nên Cảnh Tịch dùng hình nhân thế mạng, lấy tù nhân khác thế chỗ Nhược Thủy. Cùng tối đó Nhược Vân đưa tỷ tỷ của mình ra khỏi cung, giao cho nàng ấy hết ngân lượng nàng dành dụm được hơn mười năm rồi để cho Nhược Thủy tự sinh tự diệt.

An Trúc đi rồi, hoàng cung bỗng như thiếu đi một thứ gì đó rất quan trọng. Mặc dù trước giờ Cảnh Tịch vẫn sống nơi này, nàng ấy chỉ đến trú tạm hơn sáu năm mà giờ đây từng đất, từng viên gạch thô đều khắc dấu nàng ấy, ngày nàng đi, hoàng cung chẳng còn vui tươi như trước ngày nàng tới. Bên cạnh Cảnh Tịch có Nhiễm Tâm, có Ngải Lệ Tư, có Nhược Vân, nhưng tất cả đều không là nàng ấy.

Nếu Nhiễm Tâm hay là Ngải Lệ Tư, hoặc là Nhược Vân, ai đó rời đi nàng chắc mình cũng sẽ buồn như thế. Các nàng là một mảnh ghép trong cuộc sống của Cảnh Tịch, thiếu đi ai cũng khiến nàng buồn bã, vốn dĩ đã gắn kết đến độ không thể tách rời. Cảnh Tịch vuốt ve cây cổ cầm đặt trên bàn đá, còn nhớ ngày An Trúc còn ở đây, nàng ấy thường ngồi chốn này đàn cho nàng nghe. Nàng ấy thường cúi đầu ưu nhã lướt trên mặt đàn, khóe miệng lại mang ý cười.

Nàng đi rồi, ai sẽ cùng Cảnh Tịch đàn hát?

– Hoàng thượng đừng suy nghĩ nhiều. –Lộ Kiều chấp hay tay sau lưng nghiêm túc như bảo tiêu đang bảo vệ thùng hàng đứng nhìn Cảnh Tịch. Cảnh Tịch cũng lười chú ý đến nàng, chậm rãi thả bộ con đường mà hai người thường đi qua. Lối từ Nhất Phương cung dẫn ra ngự hoa viên, hai người xem hoa cùng nhau, cảnh vật vẫn thế, nhưng người đã đi đâu mất.

Cuối tháng đó, Cảnh Tịch cho xây lại đình nhỏ trong ngự hoa viên, nàng đặt tên đình là Vọng Ngã Lâu. Đợi nàng, ta đợi nàng, thời thời khắc khắc đều đợi nàng.

Nhiễm Tâm đợi đến nửa đêm thì thấy Cảnh Tịch tới, thấy Cảnh Tịch nàng nhẹ nhàng đứng lên tháo áo khoác ngoài cho Cảnh Tịch, sau đó kêu nha hoàn đem nước tới cho Cảnh Tịch tắm.

– Nàng cũng không được bỏ đi.

Cảnh Tịch ở trong thùng nước nói nhỏ nhỏ ra, giọng nàng trầm trầm mang lại cảm giác vững chãi, có lẽ như tỷ tỷ của nàng nói, “nàng ấy có thể thay nàng chống đỡ cả trời đất”. Giờ phút này Cảnh Tịch lại trông như một tiểu hài chịu tổn thương, Nhiễm Tâm cũng thấy mình nhoi nhói tim, tiến lại sau bức bình phong ôm lấy cổ Cảnh Tịch.

– Thiếp sẽ không.

Hưởng thụ cảm giác vòng tay của Nhiễm Tâm ôm ngang cổ mình, bình thường nàng ấy rất hiếm khi chủ động kề cận nàng, toàn là nàng khi dễ, nhu lộng nàng ấy. Cảnh Tịch khép đôi mi dày của mình lại, mái tóc tùy ý vương ra bên ngoài bồn nước, chạm vào cánh tay của Nhiễm Tâm nhẹ nhàng. Bên dưới bồn nước, ngực của Cảnh Tịch lấp ló sau làn nước trong, thì ra ngực cũng đã chịu phát triển to hơn rồi.

– Ngươi.. chỗ kia to ra.

Nhiễm Tâm lời nói vụt ra khỏi miệng liền thấy hối hận, nàng lật đật buông tay đang ôm cổ Cảnh Tịch ra, lắp bắp nói:

– Thiếp.. thiếp nói..

Nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được cái gì hợp lý, Nhiễm Tâm cũng không muốn chịu thúc thủ vô sách, nàng đỏ hồng gương mặt nghĩ đối sách. Chỉ nghe Cảnh Tịch phì một tiếng, bật cười:

– Thì ta lớn lên, ngực to ra là chuyện bình thường.

– A.. để thiếp pha trà cho nàng.

Nhiễm Tâm vội vàng ly khai bức bình phong, chạy như đà điểu tránh Cảnh Tịch. Cảnh Tịch mỉm cười nhìn theo hướng nàng rời đi, nha hoàn mang cho nàng khăn và y phục tới, Cảnh Tịch nhận lấy rồi cho lui, làm vương bao nhiêu năm rồi nàng vẫn không quen có nha hoàn tắm giúp. Chỉ duy có Nhược Vân mới có thể chà lưng cho nàng, đó là ngoại lệ duy nhất.

Tối đó Nhiễm Tâm xoay lưng về phía Cảnh Tịch ngủ, nói là không ghen với An Trúc là nói dối, nhưng nếu nàng biểu hiện ra, không phải là ghen với cả cháu mình? Chung phu quân đã là chuyện trái ngược đạo lý rồi. Nàng thu liễm nội tâm, nép vào trong lòng Cảnh Tịch để Cảnh Tịch tùy tiện ôm eo nàng.

Thấy biểu hiện của Nhiễm Tâm, Cảnh Tịch cũng biết nếu mình cứ như vậy sẽ tổn thương đến không ít người. Nàng thu lại tâm tình buồn bã của mình, cố gắng sống cuộc sống mà An Trúc chưa từng đến. Điều buồn cười nhất là cuộc sống không có An Trúc trước đây không phải quá tệ, nhưng khi An Trúc đi rồi, nó trở nên tệ hại đến không ngờ. Sáng dậy, Cảnh Tịch lọ mọ bước chân xuống giường đi rửa mặt rồi lại lên điện Thái Hòa thiết triều, trưa lại đi thỉnh an thái hậu, tối lại đi luyện võ, đến chớm khuya thì chọn xem tối đó sẽ ở bên Nhiễm Tâm hay Lệ Tư.

Vì Cảnh Tịch chỉ có hai phi tử có thể hưởng dụng được, cho nên thái hậu cũng hối thúc Cảnh Tịch tổ chức tuyển tú, nhưng Cảnh Tịch lại không muốn. Nếu nàng tuyển tú thế nào tối đó cũng bị Lệ Tư và Nhiễm Tâm xử đẹp, còn người đang ở xa Cảnh quốc nghe thấy, có thể nàng sẽ giận đến mức không muốn về cùng nàng.

Đi mất một tháng cuối cùng An Trúc cũng về được nhà, chào đón nàng là nhị nương, tam nương, ngũ nương. Nhị nương Tuyết Y nay cũng mang dáng vẻ trưởng thành, thành thục, mái tóc búi lên đã lấm tấm bạc, tam nương Nam Cung Uyển cũng chẳng già đi, chỉ có nếp nhăn ở khóe mắt hơi hơi ẩn hiện. Ngũ nương Bính Đình cũng chớm tóc bạc, đứng nhìn nàng mà mỉm cười, lệ trong mắt long lanh.

An Trúc ôm ngũ nương Bính Đình đầu tiên, thế là nghe được tiếng khóc rấm rứt của nàng. Ngũ nương khóc, tam nương cũng không khá gì hơn, hai người cùng ôm An Trúc khóc rấm rứt. Nhị nương Tuyết Y đứng bên cạnh cầm khăn tay, lau lau lại lấy lên lau mắt ẩm ướt của mình.

Nha hoàn tiến đến gọi nhị nương Tuyết Y bảo đưa An Trúc vào trong, thân thể nhị nương hơi run rẩy. Nàng quên mất là Tô An gọi An Trúc về.

Đại nương đi đường xa liền đổ bệnh, xuống tới đất Trường An liền gọi đại phu xem giúp, là lao lực quá độ mà ngả bệnh. Sau lần đó Tô lão gia cũng không cho thê tử của mình đi xa nữa, đại nương Tô Huệ năm nay tuổi bước qua hàng năm, thân thể sắp sửa suy kiệt. Mất nửa tháng bồi bổ mới có thể bước xuống giường đi đi lại lại nói chuyện với mọi người như xưa. Nữ nhân Tô gia đã cảm nhận tuổi già đến với mình, chỉ mong không phải Tô lão gia là người bỏ các nàng đi trước.

– Quỳ xuống.

Giọng của Tô An vang lên trong từ đường, trên bàn thờ từ đường chỉ có mỗi tượng Bồ Tát, ánh nến leo loét khiến An Trúc cảm thấy hơi lạnh sống lưng. Nét mặt của Tô An càng già càng anh khí, kim quan búi tóc hơi trễ xuống, nhưng không phong trần như xưa, chỉ thấy hơi mệt mỏi. An Trúc cũng quỳ xuống, các di nương đứng trong từ đường chỉ thiếu mỗi đại nương, An Trúc lo lắng ngước mắt qua nhìn các nàng, các nàng cũng nhìn An Trúc, trên mặt ai cũng có một biểu hiện, “kì này chết chắc rồi”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.