Mất một tháng Cảnh Tịch mới đến căn cứ quân sự, nàng vận áo giáp màu bạc, hội ngộ cùng sư phụ nàng – Lâm võ tướng. Thấy Cảnh Tịch và Nhược Vân cùng đến, Lâm võ tướng trước có chút giật mình, nhưng sau đó nhanh chóng thu lại vẻ giật mình của mình, cùng nhau bàn bạc đối sách. Hơn một tháng rưỡi này toàn là đánh trường kỳ, tướng lĩnh của Nam quốc cũng ngang tài ngang sức với Cảnh quốc, có thể nói tướng quân Trì Huy Mẫn đã rất khôn ngoan tránh được thế trận yên hoa của Nam quốc.
Nam quốc có trận đánh yên hoa nổi danh thiên hạ, cho nên bây giờ muốn áp dụng với Cảnh quốc là điều không có khả năng. Cảnh Tịch coi bản đồ trận địa của mình, nếu mà nói Nam quốc đi sâu vào lãnh địa của nàng sẽ bị lính của nàng đánh cho tan tác. Bởi vì địa hình của Cảnh quốc có đồi núi, không phải đồng bằng như Nam quốc, Nam quốc quen đánh trên đất bằng nhưng Cảnh quốc thì ngược lại.
Bởi thế nên Nam quốc Trữ Kiện vương chỉ dụ tốp quân của Cảnh quốc qua đồng bằng nước mình, hai bên cứ thế kéo co, đánh không phân được thắng bại. Bây giờ chỉ có đọ sức bền của nhau, Cảnh Tịch lãnh một đạo binh ba ngàn người, không phải tướng tài dưới trướng Trì Huy Mẫn, chỉ đơn giản là tốp lính trung bình. Nàng để người tài cho Trì Huy Mẫn dẫn, còn mình thì chỉ muốn đàm phán với Trữ Kiện vương. Bản thân nàng còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chuyện gì đến mức phải giao chiến.
– Hoàng thượng, chúng ta không dụ chúng tiến vào biên giới nước mình được, mà bọn hắn cũng muốn dụ quân ta vào nước hắn.
Cảnh Tịch ngồi ở vị trí phó soái nhìn tướng quân Trì Huy Mẫn nói, nàng chau mày lại, nói:
– Xét về thực lực thì hai bên ngang tài ngang sức, nếu đánh nhanh rút nhanh mình cũng không địch lại Nam quốc.
Tướng quân Trì Huy Mẫn đương nhiên biết điều này, hắn cũng đi qua đi lại trong lều, vai của Trì Huy Mẫn tướng quân hơi to, bước chân cũng mạnh mẽ giậm xuống đất. Hoàn toàn như một người có thể chống cả trời đất. Cảnh Tịch suy nghĩ một lúc liền nói:
– Thôi thì bên đó tấn công, bên mình đỡ. Trẫm đang muốn nói chuyện với Nam Cung Kiện.
– Đúng rồi, hoàng thượng biết vì sao Nam quốc tự nhiên dẫn quân đánh mình không?- Trì Huy Mẫn nhíu mày lại, thật sự đang yên đang lành, không hiểu sao lại phải kinh động dân chúng.
– Trẫm cũng không rõ.
Nói rồi, Cảnh Tịch nhìn trận địa trên bàn cũng không nhìn ra giải pháp, nàng đi bộ ra ngoài quân doanh nhìn xa xa bên kia biên giới đang đốt lửa ngủ đêm. Trời bây giờ đang vào đầu xuân, không khí vẫn rất lạnh buốt. Nàng nghĩ, phải là có chuyện gì thật nghiêm trọng mà nàng không biết được, nên trận chiến mới xảy ra. Đêm buông xuống quân doanh, Khả Thanh ngồi đốt lửa nấu thuốc cho Cảnh Tịch, tâm tình đang nghĩ gì cũng không hiện ra trên mặt.
– Ngươi đang nấu gì?
Nhược Vân cước bộ lại chỗ Khả Thanh, giúp nàng thêm củi vào. Khả Thanh mỉm cười, nàng nói:
– Thuốc để bồi bổ Cảnh Tịch thôi.
– À.
Nhược Vân nhìn những đóm lửa tí tách kêu thành tiếng, rồi ngày sau sẽ như thế nào, nàng cũng không biết. Siêu thuốc vẫn đang được đun nóng, dưới cái lạnh cắt da của trận địa, môi Nhược Vân như khô nứt lại. Nàng liếm môi một chút, rồi nói:
– Ngươi có lạnh không? Để ta sắc thuốc cho.
Khả Thanh lắc đầu nhẹ nhàng: – Nếu ngươi thay ta sắc thuốc được, ta cũng không theo nàng tới đây làm gì.
Nhớ lại năm đó gặp nhau ở biên giới Cảnh quốc – Nam quốc, Cảnh Tịch là một tiểu cô nương rất hòa đồng, khả ái. Khả Thanh cảm thấy may mắn nhất đời mình đó chính là được thấy được Cảnh Tịch, được ở bên nàng. Dù sao, nàng đã chọn sai một người, nàng mong tấm chân tình này dành cho Cảnh Tịch sẽ được đền đáp, ít nhất là một chút thôi, một chút thôi nàng cũng thỏa mãn rồi.
Một chút tấm lòng của Cảnh Tịch.
Lần này trở về biên giới Cảnh – Nam, nhưng lại là trong một trận chiến đổ máu. Đất đai biên giới được tắm máu tươi, bao nhiêu người bỏ mạng nơi này. Nàng không thể ở nhà và đợi tin tức của Cảnh Tịch được, nàng muốn đi theo Cảnh Tịch, ít nhất còn có thể cứu nàng ấy, nàng giao nàng ấy cho quân y cũng không yên tâm được.
Ánh sao trên bầu trời quang thật đẹp, Cảnh Tịch thấy Khả Thanh vẫn mặc một bộ trường y màu xanh lá nhàn nhạt đi tới chỗ nàng, tay còn cầm theo một chén thuốc. Tâm tình đang ngắm sao ngắm trăng bị Khả Thanh một phát đánh đổ, nhận lấy chén thuốc từ tay Khả Thanh, nàng uống hết. Dù sao từ khi bị thủy đậu đến nay nàng uống cũng quen.
– Ngươi nên về đi Khả Thanh, nơi này là trận địa.
Mỉm cười, Khả Thanh chẳng đem lời khuyên của ai bỏ trong lòng cả. Nàng chắp hai tay sau lưng cùng Cảnh Tịch nhìn bầu trời đêm quang đãng, đó chính là thói quen từ nhỏ đến lớn của Cảnh Tịch và nàng, đến giờ vẫn thế.
– Nếu ta có chuyện, ngươi mang lá thư này trở về cho các nàng.
Lấy lá thư trong túi mình ra, Cảnh Tịch giao cho Khả Thanh. Bàn tay của Khả Thanh nắm chặt lá thư, nàng xé bỏ, cười cười nói:
– Ngươi nên viết lại.
Nghiêng đầu, Cảnh Tịch nhìn nữ nhân khó hiểu kia.
Chỉ thấy đôi môi của Khả Thanh càng lúc càng gần, từ từ dán vào đôi môi hồng của Cảnh Tịch. Mắt của Cảnh Tịch trợn lên, nàng không tin được nàng ấy lại chủ động hôn nàng, nàng còn nghĩ nếu nàng không gợi lên điều gì với nàng ấy thì nàng ấy sẽ không có động thái gì. Không ngờ nữ nhân này càng ngày càng lớn mật.
– Nàng viết lại, thêm tên thiếp vào.
Khả Thanh ôm eo Cảnh Tịch, dựa đầu vào lồng ngực ấm áp của Cảnh Tịch. Có lẽ tình yêu của nàng chỉ cần như vậy là đủ, nàng ấy có thể có cả hậu cung, nàng vẫn muốn là một trong số đó. Cảnh Tịch không động đậy, chỉ có mình Khả Thanh ôm lấy nàng ấy mãi không buông. Trong tâm Khả Thanh kêu gào, đừng bắt ta buông ngươi ra, xin ngươi, rốt cuộc Cảnh Tịch cũng không đẩy Khả Thanh ra.
– Nếu ta yêu nàng, ta thấy giống đang loạn luân.
– Ngươi từ từ chấp nhận ta, được không?
Khả Thanh buông Cảnh Tịch ra, nhìn vào đôi mắt màu nâu đen của Cảnh Tịch. Gương mặt như cầu xin của nàng cho dù là ai cũng không từ chối được. Vậy nên Cảnh Tịch không nói gì, nếu nàng chấp nhận được thì đem Khả Thanh ở bên mình. Dù sao hai người cũng ở bên nhau hơn mười năm rồi, nàng cao chạy xa bay không có Khả Thanh bên cạnh, chính nàng cũng cảm thấy không quen.
Vậy nên, là đúng, là sai, đợi thời gian quyết đi.