Đế Vương Luyến

Quyển 1 - Chương 71: Ngoại truyện: Si tâm bất hối



Năm đó Bạch Dĩnh chỉ tám trăm hai mươi lăm tuổi, trong lúc lang thang đi thì bị Sở vương vây bắt, cống nạp cho Cảnh vương Cảnh Tịch. Bạch Dĩnh chính là hồ ly, hễ trăm năm đạo hạnh thì tăng một năm xác người, lần đó hình dạng loài người của nàng chỉ mới là nha đầu tám tuổi, đạo hạnh không cao nên đi gần khu vực có Sở vương liền bị đánh hiện chân thân. Vào năm đó, Bạch Dĩnh còn nghĩ mình sẽ bị biến thành áo lông cho vị quý phi nào đó, không ngờ lại được chở đi, đem tới Cảnh quốc tặng cho ái phi của Cảnh vương – Lã Khuê Thư.

Phải nói, Lã tài nhân thích nhất là nàng, đệm lưng cho nàng phải kêu tám nha hoàn gấp gút may cho. Đồ ăn của Bạch Dĩnh luôn là phần ngon nhất trên bàn ăn, mỗi khi tới giờ ăn Lã Khuê Thư ôm lấy nàng nhìn một dọc bàn ăn, mũi hồ ly của nàng dừng lại ở món nào, nàng liền được hưởng dụng món đó. Chẳng trách hồ ly nàng càng ngày càng mập.

Không phải Bạch Dĩnh không muốn thoát ra khỏi hoàng cung, nói đi cũng phải nói lại, hoàng cung được quốc sư đương thời trấn yểm bốn góc, phòng tránh yêu ma, oán khí. Mà Bạch Dĩnh ở gần Cảnh Tịch không thể nào hiện được hình người, Cảnh Tịch chân chính có long khí vây quanh, mỗi khi nhìn Cảnh Tịch, hồ ly nàng đều là sợ đến rụt tai. Bạch Dĩnh muốn ra khỏi hoàng cung thì phải dùng chân thân hồ ly của mình xuất cổng, nàng lựa thời cơ, nhưng lựa mãi vẫn không ra khỏi cổng thành.

Hồ ly trắng Bạch Dĩnh nhìn ngước lên bầu trời Cảnh quốc, nàng thấy ngôi sao có điều dịch chuyển, mắt hồ ly nhíu lại. Năm nay Cảnh Tịch băng hà, nếu nàng không lầm. Điều này vừa khiến Bạch Dĩnh hưng phấn, nhưng nhìn gương mặt ưu sầu của Lã Khuê Thư, thấy nàng ấy yêu thương Cảnh Tịch đến vậy, lại rất thích nàng, nàng thấy nỗi hưng phấn cũng giảm đi không ít.

Vẫn còn nhớ mỗi khi ở cung Khiêm Lâm, Khuê Thư hay ôm nàng vào lòng, thì thầm hôm nay Cảnh Tịch soái như thế nào, Cảnh Tịch chuẩn bị cho nàng một một món ăn, Cảnh Tịch tặng nàng một cây trâm, Cảnh Tịch chủ động ôm nàng. Khuê Thư rất quan tâm Cảnh Tịch, nhưng nàng chuyển hóa sự quan tâm đó thành hành động cãi cọ với Cảnh Tịch, nàng chọc Cảnh Tịch, đánh Cảnh Tịch. Chung quy cũng là tiểu nha đầu gây rối để người thương chú ý đến mình.

Tuy Bạch Dĩnh là hồ ly, nhưng Bạch Dĩnh biết được rằng hành động đuổi các phi tử của mình vào lãnh cung của Cảnh Tịch là do Cảnh Tịch thúc thủ vô sách. Lãnh cung này còn không được tính là ‘lãnh cung’, nơi này trang hoàng ấm áp, cái gì cũng không thiếu, nha hoàn thiếp thân vẫn vậy.

Ngôi sao dịch chuyển càng ngày càng gần đến cửa tử, Bạch Dĩnh đếm ngày, đợi đến khi có biến nàng sẽ chuồn ra khỏi hoàng cung. Dù nàng cũng cảm thấy Khuê Thư tốt với nàng, nhưng chung quy, nàng không để tâm nhiều, phụ mẫu nàng chắc rất lo lắng cho tính mạng của nàng.

Khuê Thư từ lâu đã dọn vào một phòng trong lãnh cung, hôm đó nàng lọ mọ quẫy đuôi đi thì nghe tiếng cãi cọ ở sảnh chính, Nhược Vân nắm cổ áo Khả Thanh, hét cái gì đó mà tất cả đều tại ngươi. Nàng nghĩ, Cảnh Tịch sắp không xong rồi.

Cục lông màu trắng đi lại gần chỗ Khuê Thư, chỉ thấy Khuê Thư chạy ra khỏi lãnh cung, cùng Nhiễm Tâm và Ngải Lệ Tư đi kiếm Cảnh Tịch. Nàng cũng nhún chân chạy theo, chân hơi ngắn nên đi lâu hơn họ một xíu, đến được điện Bàng Thế, nàng đi vào bên trong thì phát hiện hoàng thượng đang khó nhọc nằm trên giường, ba phi tử của nàng vây xung quanh.

– Hoàng thượng, người đợi thiếp, cầu Nại Hà thiếp cùng người đi qua.

Là Nhiễm Tâm, có lẽ tình cảm của Nhiễm Tâm dành cho hoàng thượng là thật, lúc này Nhiễm Tâm không còn một chút gì hơi thở của sự sống trên người. Xung quanh nàng là không khí u uất, có thể chết đi bất cứ lúc nào. Nàng chạy lại gần chân Khuê Thư, ngước mặt lên nhìn thì thấy Khuê Thư cũng khóc rồi. Nha đầu ngốc này, bao giờ mới chịu lớn?

Nhìn một nhà đầy đủ của Cảnh Tịch, Nhược Vân, Khả Thanh, Ngải Lệ Tư, Nhiễm Tâm, Khuê Thư, các nàng đều mang không khí nặng nề trên người. Hồ ly nàng thầm than không ổn, thật sự không ổn rồi. Cắn tà áo của Khuê Thư, nhưng Khuê Thư cũng chẳng nhìn nàng dù một chút.

Sau hôm đó, ngày nào các nàng cũng túc trực bên người của Cảnh Tịch, không rời. Phụ thân của Khuê Thư, Lã Kiệt đến, hung bạo kéo Khuê Thư ra một góc vắng vẻ. Hồ ly nàng len lén đi theo, núp sau cánh cửa gỗ nhìn hai người.

– Con thân là hoàng hậu, Cảnh Tịch sắp chết rồi thì dù cho Phi Vũ lên làm vua, con vẫn phải được phong lên làm thái hậu. Hiểu không? Nhân lúc Cảnh Tịch chưa chết, con nói đi. Đừng để Lã gia chịu thiệt.

Tiếng khóc nức nở của Khuê Thư vang lên, dù ở xa một trượng Bạch Dĩnh vẫn nghe được, ai bảo nàng là hồ ly tai thính.

– Phụ thân.. người điên rồi!

– Ngươi có nghe phụ thân nói không? Khóc cái gì, giờ là lúc để khóc?

– Người bắt con sống cả đời theo ý người rồi, con không muốn vậy nữa, con không muốn làm hình nhân trong tay người nữa.

Một tiếng chát vang lên làm Bạch Dĩnh giật mình, chỉ thấy Khuê Thư vì bị tát mà nghiêng đầu, ẩn ẩn bên khóe miệng là một đường tơ máu. Khuê Thư cười, cư nhiên lại cười, Bạch Dĩnh thấy sống lưng mình lạnh toát, sao lúc này nàng ấy lại cười.

– Tát nữa đi, người tát đến khi con chết luôn đi.

– Ngươi mới là điên rồi, không phải ta nói ngươi không được động tâm với nàng ta sao? Ngoan ngoãn leo lên ngôi vị thái hậu của ngươi, bằng không đừng trách.

Nói rồi Lã Kiệt quay người đi, hồ ly nàng lọ mọ đi lại gần Khuê Thư, coi như cho nàng ấy mượn bộ lông mềm mượt của nàng giải sầu cũng không tệ. Khuê Thư thấy nàng quấn quít dưới chân, nàng ấy quỳ gối xuống bật khóc, ôm lấy nàng vào lòng mà nức nở.

– Ngươi và nàng ấy là thứ duy nhất ta có trong đời.. Tiểu hồ ly.

Mũi hồ ly của nàng chạm vào tay áo của Khuê Thư, xem như một chút an ủi dành cho một đường tơ máu trên miệng nàng ấy, cho cái tát mạnh mẽ giáng lên người nàng ấy. Có lẽ với gương mặt đỏ ửng này, Khuê Thư không dám gặp Cảnh Tịch. Đúng như Bạch Dĩnh nghĩ, Khuê Thư si ngốc đứng ở một góc ngoài cửa nhìn vào Cảnh Tịch nằm ngủ ngay ngắn trên long sàn kia, không dám lộ mặt, vòng tay ôm lấy hồ ly nàng càng ngày càng chặt.

Nhiễm Tâm tài nhân lúc này đang bê thau nước lạnh ra ngoài, định gọi nha hoàn lấy giúp nàng một thau nước ấm thì thấy Khuê Thư đang ôm hồ ly đứng nhìn vào trong, nàng hỏi:

– Khuê Thư, sao muội đứng ở đó?

– Tỷ đừng nói lớn.

Lúc Khuê Thư ra hiệu cho nàng nhỏ tiếng, Nhiễm Tâm thấy trên mặt Khuê Thư một dấu tay màu đỏ, hiện rõ ràng năm ngón. Xem như ngầm hiểu, Nhiễm Tâm chỉ vuốt đầu Bạch Dĩnh, nhìn một chút rồi rời đi.

Bạch Dĩnh thấy Nhiễm Tâm, nhìn dáng người bạc nhược trong gió của nàng, thầm nghĩ cũng giống Cảnh Tịch không sống lâu. Mà Ngải Lệ Tư, Nhược Vân, Khả Thanh, thường ngày ai cũng trông rất mạnh mẽ, không hiểu sao Bạch Dĩnh lại thấy họ dần dần giống Nhiễm Tâm, khí tức trên người ngày càng mỏng. Tuy không phải thầy bói, nhưng Bạch Dĩnh cũng biết nhìn sinh mệnh qua khí tức của loài người, mấy người này, cũng không sống lâu.

Khuê Thư nhờ nha hoàn khác bồng nàng về phòng kiếm gì đó ăn, lúc nha hoàn bồng đi một đoạn, nàng quay đầu lại nhìn. Thôi xong, sinh mạng của Khuê Thư ban sáng tuy có chút u uất nhưng vẫn không đến cửa tử, giờ đây thì chuẩn bị rồi. Rốt cuộc năm người các nàng là bị gì, Bạch Dĩnh hoàn toàn không biết.

Đầu năm Cảnh Khanh thứ năm mươi hai, Cảnh vương Cảnh Tịch qua đời. Nhiễm Tâm không khóc, chỉ lặng lẽ quỳ gối dưới long sàn của Cảnh Tịch. Ngải Lệ Tư cũng ngất xỉu, đổ bệnh. Khả Thanh gương mặt u uất nhìn bằng hữu, tình lữ của nàng chết đi, nàng cắn môi mình cơ hồ đến bật máu. Bạch Dĩnh nghĩ, nếu cắn nữa, không chừng ngay cả môi Khả Thanh cũng không còn. Nhược Vân thì thầm vào tai Nhiễm Tâm, với thính lực như nàng, nghe được một câu khiến lòng người rét lạnh.

– Ta sẽ đi cùng tỷ, bồi bên cạnh Cảnh Tịch.

Bạch Dĩnh nhìn các nàng một chút, sau đó lợi dụng biến động trong cung định chạy ra khỏi cửa thành, trên đường đi không biết duyên trời định gì mà thấy Tô An Trúc đang quỳ gối hướng về điện Bàng Thế. Lại thêm một si nhân.

– Nương nương, hoàng thượng đã băng hà. Nương nương mau mau đi vào nhìn người một lần cuối. Nương nương quỳ ở đây nửa canh giờ rồi.

Tô An Trúc ngước gương mặt đẫm nước của mình lên nhìn vị công công đối diện, nước mắt làm nhạt nhòa dung nhan của Hiền phi. Người vốn trời sinh đoan trang, lúc này đây lại trở nên vô cùng thất thố. Bạch Dĩnh đứng nhìn người khóc, chỉ cảm thấy nội tâm nàng hơi nhói, có lẽ là do tình cảm của Hiền phi quá mức mãnh liệt.

– Ta đi không nổi.

Hiền phi lắc đầu, theo động tác lắc đầu của nàng, thân thể bạc nhược như sắp sửa té xuống. Bạch Dĩnh tiến lại gần người, cắn lấy tay áo bào của người. Cho nàng ấy một chút ủi an, có lẽ sẽ giúp nàng ấy đỡ buồn bã.

Khi Hiền phi được dìu vào nhìn mặt Cảnh Tịch, nàng thấy Hiền phi đã không còn là Hiền phi nữa. Nàng thấy nàng ấy ngồi xuống bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay của Cảnh Tịch, bộ dạng y hệt như Tâm tài nhân mỗi ngày đều thủ thỉ bên tai hoàng thượng.

– Người lại bỏ thiếp đi trước, đã hứa bồi bạn bên người thiếp cả đời.

Bạch Dĩnh vốn dĩ phải chạy ra cổng thành, nhưng không hiểu sao nàng lại chọn ở lại. Có lẽ nàng muốn nhìn xem họ sẽ làm gì, cũng là cho nàng xem hết đoạn bi hài kịch của Cảnh quốc. Một đoạn trường tình.

Sau hôm đó ba ngày, Bạch Dĩnh cảm thấy rất kì lạ khi Nhiễm Tâm dẫn theo Ngải Lệ Tư, Nhược Vân, Khả Thanh đi theo nàng. Cung của Thái Vũ vương ở Thái Tông điện, Bàng Thế điện không có sự tồn tại của Cảnh Tịch bỗng trở nên hoang vắng lạ thường. Hồ ly nàng không thấy An Trúc Hiền phi đâu cả, có lẽ nàng ấy đã bỏ lỡ cuộc hẹn này với các nàng. Nàng cũng nghe người của Tô gia đến đón Hiền phi về, chiều hôm nay.

Các nàng bày ra một bàn rượu, bốn người các nàng nhưng lại để năm ly. Nhiễm Tâm nho nhã hệt như ngày trước rót rượu, Bạch Dĩnh nghĩ, nếu nàng đi nàng đã bỏ lỡ hành động kì lạ này của bọn họ. Ngải Lệ Tư nâng một chén rượu đào lên, uống cạn. Không biết trong lòng nghĩ gì, chỉ thấy khóe mắt lệ vẫn còn vương.

Khả Thanh lấy trong túi mình ra vài sấp vải lụa trắng, Bạch Dĩnh trợn to mắt, mặc dù đứng trong góc nhìn ra vẫn biết bọn họ định làm gì. Bọn họ đang muốn tự vẫn, Bạch Dĩnh không thấy Khuê Thư đâu, có lẽ Khuê Thư không tham gia cùng họ. Bạch Dĩnh nàng không thể tham dự đến nhân sinh của con người, bằng không đến ngày phán xét nàng rất khó trả lời thẩm phán Thiên tộc. Nên nàng nén lòng nhìn bọn họ treo bốn miếng vải trắng lên sàn. Khả Thanh lấy bốn cái ghế để bên dưới.

– Phiền tỷ treo thêm một đoạn.

Là giọng Khuê Thư.

Bạch Dĩnh tâm bỗng nhiên chùng xuống, có cả Khuê Thư. Xem ra thiên mệnh là vậy, cuộc đời của Khuê Thư cũng đến lúc đặt dấu chấm hết.

Năm khúc vải lụa trắng, năm thân ảnh từng khuynh đảo hậu cung. Người đời từng hâm mộ các nàng, cũng từng sỉ vả các nàng. Nếu hậu nhân lưu lại đoạn truyện này, có lẽ sẽ là một đoạn nghịch thiên. Nhiễm Tâm không vùng vẫy nhiều, Bạch Dĩnh nhìn thấy nàng chết đầu tiên, sức sống của Khuê Thư rất mạnh, nàng ấy là người chết cuối cùng.

Năm cái xác nguội lạnh treo lơ lửng, Bạch Dĩnh rớt nước mắt. Rốt cuộc yêu là gì? Mà khiến các nàng vì quân mà sống, mà chết, sinh tử tương tùy.

Đến tận chiều Thái Vũ vương mới phát hiện ra điều kì lạ của các thái phi, hắn vội vã chạy vào Bàng Thế điện cũng cứu không nổi những cái xác lạnh toát này. Quỳ gối, hắn dập đầu với các nàng, cũng như với Cảnh Tịch. Đã hứa với Cảnh Tịch sẽ giữ lại các nàng, không ngờ hắn lại sơ sẩy để các nàng tụ tập với nhau.

Bạch Dĩnh thấy cửa điện Bàng Thế rộng mở, nàng buồn bã đi ra. Tới cổng Đông thì thấy xe ngựa của Hiền phi chuẩn bị rời đi, nàng liền nhảy lên xe, đi nhờ cho đến khi khuất xa hoàng cung. Khuất xa nơi đau thương này.

Sau khi rời xa Cảnh quốc, nàng cũng không quay lại đây lần nào. Một lần nàng biến thành người đi thắp nhang ở Nam quốc, phát hiện sư cô nhìn mặt hệt như Hiền phi. Hiền phi nhìn thấy nàng bèn chấp tay, nói gì mà A di đà phật. Mùi hương này, thật sự là Hiền phi rồi. Bạch Dĩnh ngay trong đại điện mà bật khóc, không ai biết nàng vì sao mà khóc. Chỉ sợ nàng lạc mẹ sợ hãi quá mà khóc.

– Cô nương, vì sao lại khóc? Nhìn cô thật nhiều ưu tư, thế gian này, biết buông bỏ sẽ nhẹ lòng hơn.

Bạch Dĩnh lau đi nước mắt trên má mình, nhìn Hiền phi.

– Thế sư cô đã biết buông bỏ chưa? Tịch vương đã chết mười năm rồi.

Sắc mặt của Hiền phi bỗng nhiên thay đổi, nàng lắp bắp nói:

– Ta không biết ai là Tịch vương.

– Biết buông bỏ sẽ nhẹ lòng hơn, sư cô, người thật sự chấp niệm quá sâu.

Hiền phi đứng lên đi ra ngoài cửa, lúc nàng đi ngang qua Bạch Dĩnh, Bạch Dĩnh còn nghe tiếng nàng nói rằng:

– Nếu buông bỏ dễ dàng như thế, thế gian này làm gì còn ái tình?

Giọng nói tuy nhẹ, nhưng mà đau đớn. Bạch Dĩnh quay đầu lại nhìn Hiền phi, chỉ thấy nàng ấy rời đi, còn nhớ tà áo màu đỏ của nàng ấy rất nổi bật. Lúc nào Bạch Dĩnh nhìn Hiền phi cũng thấy đây mới chân chính là hoàng hậu, nàng ấy sinh ra đã thế, cốt cách không thể nào xóa nhòa. Giờ đây nàng ấy mặc áo màu lam nhạt, tay đeo tràng hạt, dáng vẻ trở nên thập phần cô độc.

Trải qua một ngàn năm biến đổi, có lẽ Bạch Dĩnh cũng sớm quên đi đoạn tình cảm của Cảnh Tịch và phi tử của người. Lúc này đây nàng đang ngồi ở ghế sô pha quen thuộc nhìn Bối Vịnh Thi lay hoay tìm cho bằng được bằng chứng nàng hôm qua đi uống rượu, nàng ấy nắm cổ áo nàng ngửi một hơi, không có, liền di mũi đi kiểm tra khắp nơi trên người nàng, phải bắt cho bằng được bằng chứng nàng ấy đi uống rượu.

– Vịnh Thi, em không có uống rượu thật, có sẽ dẫn chị theo mà.

Vịnh Thi ngước đầu lên nhìn Bạch Dĩnh, nghi hoặc hỏi:

– Có nói xạo không?

– Xạo chết liền, xem xem kênh YLT có phim mới, nói gì mà phim dựa lịch sử. Chị đừng ngửi nữa.

Bạch Dĩnh với tay lấy remote, đúng ngay đoạn giới thiệu của đạo diễn bên Yên Lạc, ông ấy nói diễn viên diễn rất có hồn, kịch bản sáng tạo, hứa hẹn sẽ có nhiều người xem. Còn hứa nếu trên tỉ view sẽ nhảy sông bơi một vòng.

– Chị coi này, ông ấy già vậy, chưa bơi được bao nhiêu mét đã đuối.

– Chị nghĩ sẽ bơi được, ông ấy tập bơi dần là vừa. Thấy phim này công chúng rất quan tâm, là phim đồng tính chiếu trên đài nha.

– Thật, được chiếu trên đài hả?

Vịnh Thi gật đầu chắc nịch: – Nói xạo làm gì. Hôm bữa chị rảnh còn ghé qua khu quảng trường đợi tác giả kí tên, hôm đó về trễ, em nhớ không?

– Nhớ chứ, Vịnh Thi lại em ôm cái nào- Bạch Dĩnh với tay đem Vịnh Thi ôm vào lòng, âu yếm để nàng dựa lưng vào người mình cùng xem tivi.

– Kìa kìa, xem tác giả đẹp kinh khủng- Bối Vịnh Thi vỗ vào đùi Bạch Dĩnh một cái, chỉ vào màn hình tivi.

Bạch Dĩnh miệng biến thành hình chữ O, không kiềm được mà nói: – Ôi vãi, đây là Tịch vương mà.

– Đúng rồi, Đế Vương Luyến đó, viết về cuộc đời Tịch vương với hậu cung của mình. Có vẻ thật lắm. Rảnh em đọc thử xem.

Trên đài, là Tịch vương đang trả lời phỏng vấn về bộ phim sắp sửa chiếu của mình. Cho dù thay y phục đế vương ra, mặc vào bộ y phục của thời hiện đại Bạch Dĩnh vẫn nhận ra đó là Tịch vương. Nàng ấy viết rõ ràng như thế, là nhớ đến quá khứ của mình, đúng không?

Tối đó Bạch Dĩnh đem quyển Đế Vương Luyến của Bối Vịnh Thi vào thư phòng đọc, đọc đến tận bốn giờ sáng mà không biết. Gấp quyển sách lại, nàng có thể khẳng định đây chính là Tịch vương viết, chính xác đến từng giai đoạn. Có điều đoạn cuối còn bỏ ngõ, Bạch Dĩnh thầm nghĩ có ngày nàng sẽ hạnh ngộ nàng ấy, đem chuyện xưa từ từ kể lại cho nàng.

Bạch Dĩnh hồi ký.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.