Sau khi có số điện thoại của Cổ Tịch, Nhã Thư rất vui vẻ, nàng không về nhà nữa mà chịu vào lớp học. Giảng viên dạy gì ở trên bảng nàng cũng chẳng quan tâm, chỉ cẩn thận đem số điện thoại của Cổ Tịch nhét vào ví, để về nhà gọi. Nhã Thư chỉ mới gặp Cổ Tịch duy nhất một lần, lại còn chẳng phải hình tượng gì tốt đẹp, thế nhưng nàng cứ nhớ mãi không quên. Lòng chỉ muốn quay lại gặp nàng ấy.
Phải biết Tiết gia là một công ty lớn, từ nhỏ Nhã Thư đã từ gấm lụa mà bước ra, một tiểu công chúa đúng nghĩa. Từ nhỏ đến lớn ngoại nhân đều phải nhìn mặt Nhã Thư mà xử sự, nàng chưa hề chịu cảnh bị từ chối, cho đến khi Cổ Tịch nói với nàng Cổ Tịch không hề thích nàng. Trong lòng Nhã Thư không cam tâm, thứ nàng muốn có, bao giờ lại không có được?
– A Bảo, lát cậu mua giúp mình hộp sữa nhé- Nhã Thư nói với cô bạn kính cận kế bên, A Bảo rất ham ăn, nàng ấy giờ ra chơi nhất định sẽ đến căn tin mua đồ. Gửi trước từ lúc này, một lát ra chơi khỏi phải ra căn tin chen lấn.
A Bảo đang lụi cụi viết bài vào vở, thấy vậy liền gật đầu: – Ừ.
Tính Nhã Thư cũng không phải quá tiểu thư, nàng không bệnh công chúa như những người khác. Nhưng nếu Nhã Thư không giàu có, A Bảo cũng sẽ không chơi với nàng, bởi vì đi với người hoàn toàn đẹp hơn mình, giàu có, tính tình tốt như Nhã Thư, nàng chỉ là một phông bạt đúng nghĩa. Nhưng nhà Nhã Thư rất giàu, chơi với nàng ấy thì một công việc ổn định là điều có thể mong chờ được.
Hết giờ học, Nhã Thư lững thững đi bộ dưới sân trường thử xem có tìm thấy Cổ Tịch không, nhưng nàng không nhìn thấy. Nàng chợt nhớ ra chỗ để xe của Cổ Tịch, vậy mà nàng lại quên mất, Cổ Tịch không đi xe vào trường mà gửi xe ở gần đấy rồi đi bus. Nghĩ là làm ngay, Nhã Thư leo lên con xe của mình, phóng như bay ra cổng, phi nhanh trên đường.
Có lẽ trời cũng không phụ lòng người, Nhã Thư đỗ xe bên ngoài bãi giữ xe của Cổ Tịch, đợi một lúc thì thấy Cổ Tịch xuống xe bus. Hôm nay nàng ấy đeo một chiếc túi màu trắng nhạt, vẫn là trang phục đơn giản nhưng anh khí, tuyệt không phải khí chất của người bình thường. Chiếc mũi cao cao của Cổ Tịch làm nàng ở góc nghiêng thật đẹp, đi lướt qua tầm mắt của Nhã Thư, sau đó đi vào trong bãi giữ xe.
Chưa tới năm phút sau, chiếc xe màu bạc trang nhã xuất hiện, Nhã Thư nhìn nàng ấy chăm chú lái xe bèn ngơ ngẩn. Chị ấy thật là đẹp! Nhã Thư ôm miệng mình, ánh mắt như sắp biến thành đôi hình trái tim nhảy tung tăng. Đúng thật là đẹp, Nhã Thư từ trước đến giờ cũng chưa thấy ai đẹp hơn nàng, chỉ có Cổ Tịch là người đẹp đến thế.
Cổ Tịch bất giác cũng có cảm giác có ai đó nhìn mình chằm chằm, nàng nghiêng đầu nhìn ra kính chiếu hậu nhưng không thấy gì. Nghĩ là nhầm lẫn gì nên Cổ Tịch chuyên tâm lái xe, nàng đến trà lâu của mình. Mấy ngày hôm nay nàng nhắn tin cho Ngữ Ngưng nhưng nàng ấy chỉ trả lời nàng ỡm ờ, không như ngày trước nữa, có lẽ tại nàng tỏ tình lộ liễu quá. Khiến chị ấy sợ hãi nàng, không muốn đối mặt với nàng. Dù sao nàng cũng là nữ nhân, cho dù kiếp trước hai người duyên nợ sâu nặng đi chăng nữa, kiếp này bắt Ngữ Ngưng tiếp nhận nàng, chỉ sợ Ngữ Ngưng cũng không còn tư tưởng gả cho người mình yêu thương như kiếp trước.
Nàng nhớ An Trúc nhiều, nhưng ánh mắt nóng hổi chực khóc của Nhã Thư ban nãy cũng dày vò nàng không ít. Nhã Thư còn một con đường dài phía trước, nếu nàng không xen vào, Nhã Thư sẽ có một cuộc sống tốt. Nhã Thư sẽ được gả cho người mà nàng ấy yêu, làm điều mà nàng ấy thích, không phải san sẻ ái nhân với ai.
Nhưng Cổ Tịch không biết rằng, từ ngày nàng xuyên về cổ đại, sợi dây tơ hồng đã nối cổ tay nàng và cổ tay của nữ nhân của nàng. Số kiếp vĩnh viễn không thể chia ly, ăn trăm đắng ngàn khổ vẫn phải ở bên nhau. Cổ Tịch không sống kiếp sống của An Trúc khi xưa, nàng làm sao biết mỗi đêm có bao nhiêu tịch mịch, những khi nhớ lại quãng thời gian đã qua, nước mắt An Trúc rơi biết bao nhiêu lần. Không biết hằng ngày gõ mõ tụng kinh với An Trúc dày vò thế nào, từng việc từng việc bức An Trúc đến độ phát điên. An Trúc ngay cả việc gặp mặt Cảnh Tịch lần cuối cũng không thể, chỉ có thể thấy một cái xác vô hồn nhắm nghiền mắt nằm trên giường. Cổ Tịch không phải An Trúc, làm sao nàng hiểu.
Mà Cổ Tịch cũng không hiểu nội tâm của Nhiễm Tâm thế nào, khi đứng cạnh bên giường Cảnh Tịch nhìn thấy sinh mệnh của Cảnh Tịch rời đi, nàng nghĩ như thế nào mà lại dùng một mảnh lụa đào cắt đứt sinh mạng. Nhiễm Tâm trong trí nhớ của Cảnh Tịch nhìn rất bạc nhược, yếu đuối nhưng bên trong lại quật cường, nàng như một cọng cỏ nhỏ, cương trực, nếu yêu thích điều gì đó nàng sẽ không ngại mà nắm lấy. Tính tình quật cường này của nàng ấy đã khiến nàng ấy nguyện cùng nàng sinh tử tương tùy.
Nhớ lại Ngải Lệ Tư, ái phi của nàng, nàng ấy chịu rất nhiều khổ đau mới có thể nương vào nàng, nhờ nàng làm bến đỗ. Vậy mà cây cột chống trời của nàng ấy lại sụp đổ, Ngải Lệ Tư, rốt cuộc nàng đã nghĩ gì? Trong lúc cận kề sự sống và cái chết, khi cổ nàng quấn một mảnh lụa đào, rốt cuộc nàng nghĩ gì? Khuê Thư, tại sao nàng ấy không yên lặng làm thái hậu, có phải phụ thân của nàng ấy bức hiếp gì nàng ấy không? Càng nghĩ Cổ Tịch càng thấy tâm mình nhói lên từng hồi. Khả Thanh, tại sao nàng ấy cũng ngốc nghếch giống các nàng, nàng ấy là thần y, là một người tài giỏi. Tại sao lại vì nàng mà quyên sinh, nàng ấy còn nhân sinh dài dằng dặc trước mắt, lại vì yêu mà sa ngã.
Ngồi ngẩn người trước quầy tính tiền, Cổ Tịch còn không phát giác mình đã rơi nước mắt. Nhan Linh mang theo một hộp cơm đến để trên bàn cho Cổ Tịch, thấy nàng khóc bèn hấp tấp hỏi:
– Tịch Nhi, sao em khóc? Có chuyện gì sao?
Nghe tiếng gọi tên mình, Cổ Tịch ngước mặt lên nhìn nàng ấy, nàng ấy nói nàng đang khóc sao? Cổ Tịch đưa tay lên má sờ thử thì thấy tay mình ướt đẫm, đúng rồi, nàng đã khóc. Cổ Tịch không nói gì, chỉ đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt. Nhan Linh thấy khó hiểu, nàng chỉ nhìn chằm chằm Cổ Tịch, càng ngày nàng càng thấy Cổ Tịch không phải là Tịch mà nàng từng quen biết. Tịch mà nàng từng quen biết ở trên ghế giảng đường từng là một người sôi nổi, nàng ấy hay đi khắp nơi gây chuyện, họa vì tình đến nhiều vô xuể. Nàng ấy tuyệt không phải là Cổ Tịch hở tí lại ngẩn người như bây giờ, cũng không phải người xa cách, giữ bí mật như bây giờ. Cổ Tịch ngày trước vô tâm vô phế, cái gì cũng sẽ nói cho nàng nghe, nhưng bây giờ người trước mặt nàng lúc này đây khiến nàng cảm thấy thật xa lạ.
– Chị đến đây làm gì?- Cổ Tịch thu lại dáng vẻ thất thố của mình ban nãy, cẩn thận đóng tủ tiền lại, mở lại trang chủ máy tính tiền. Nhìn cũng không ngước lên nhìn Nhan Linh một cái.
Nhan Linh để cơm lên bàn, nho nhỏ giọng nói: – Chị chuẩn bị cơm trưa cho em, dù sao chỗ chị qua đây cũng gần.
– Sau này chị đừng mang qua nữa, em cũng không phải không kiếm được cơm ăn.
– Tịch Nhi, em giận chị nhiều đến vậy sao?- Nhan Linh nhìn Cổ Tịch, tại sao một ánh nhìn tình tứ ngày xưa cũng không còn, chỉ còn đôi mắt thanh lãnh cao ngạo. Nếu không phải vẫn là dáng hình này, làn da mái tóc này, Nhan Linh còn nghĩ mình nhận nhầm người.
Không muốn tranh cãi nữa nên Cổ Tịch chỉ nhìn vào đồng hồ của mình, sau đó nói: – Chị để ở đó đi, mai mốt đừng mang nữa. Cám ơn chị.
Nói rồi khóe mắt ấy chú tâm vào doanh thu trên máy tính, Nhan Linh chán nản quay đầu ra về, có lẽ, nàng đã sai thật rồi.