Buổi sáng, Ngữ Ngưng thức dậy điều đầu tiên nàng làm là xem tin nhắn của Cổ Tịch, tối qua Cổ Tịch không hề nhắn nàng. Ngữ Ngưng cũng không thấy có gì kì quái, nàng bước chân xuống giường xỏ chân vào đôi dép bông, đi vào nhà tắm đánh răng. Cổ Tịch đi cũng đã hơn hai tháng, Ngữ Ngưng đếm thời gian Cổ Tịch trở về, nàng nhớ Cổ Tịch quá đỗi.
Sau khi sửa soạn xong, đến được IKEA cũng đã gần tám giờ, nàng vừa đợi thang máy vừa xem lại một số điều khoản chưa thông qua, nhân viên trong công ty đứng cách nàng một đoạn để nàng có thể tùy lý lật tài liệu. Thang máy đến, Ngữ Ngưng dẹp tài liệu bước vào, nhân viên lại như cũ đứng cách nàng một đoạn.
Buổi sáng ở IKEA cũng giống các công ty khác, các phòng ban mỗi phòng một chức vụ cứ thế mà làm. Ngữ Ngưng ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào máy tính của mình, chỉ thấy trong đầu cứ nghĩ linh tinh về Cổ Tịch.
Thư ký của Ngữ Ngưng tên gọi Kim Nhạc, mỗi sáng đúng giờ pha cho Ngữ Ngưng một cốc cà phê và đem đồ ăn sáng đến. Hôm nay đã quá tám giờ rưỡi lại không thấy Kim Nhạc đâu, Ngữ Ngưng lại phải buông hết công việc để gọi điện thoại cho Kim Nhạc. Đợi mãi cũng không thấy Kim Nhạc nghe điện thoại của mình, Ngữ Ngưng có chút tức giận, nàng đứng lên mở cửa thì thấy Kim Nhạc đang nghe điện thoại của ai đó, nàng hỏi.
– Kim Nhạc, cô đang làm gì?
Kim Nhạc lật đật tắt điện thoại, nàng vỗ tay lên trán mình một cái rồi nói: – Chết, em quên.
– Cô còn mười lăm phút để chuẩn bị đồ ăn.
– Dạ sếp.
Ngữ Ngưng cũng thôi tức giận, nàng lại trở vào phòng tiếp tục làm việc, thường ngày Kim Nhạc rất nhanh nhạy, làm việc chưa bao giờ trễ nãi như hôm nay. Vì Kim Nhạc rất nhanh nhạy nên mới là người trụ được ở đây lâu nhất, có thể nói đây là thư kí lâu đời nhất của Ngữ Ngưng.
Chưa đến mười phút sau đồ ăn sáng đã chiễm chệ nằm trên bàn của Ngữ Ngưng, nàng nói: – Cám ơn cô.
– Dạ, sếp. Em mới nghe một tin bên Lý thị, em.. vì thế ban nãy mới trễ đồ ăn của chị- Kim Nhạc hơi cúi đầu, nàng lại nói: – Lần sau sẽ không như vậy nữa.
– Chị khó với nhân viên như thế à? Lần sau đừng như vậy nữa là được.
– Cám ơn sếp, em nghe nói Lý Tông Nguyên và phu nhân mới qua đời sáng nay, tai nạn giao thông ạ. Chắc là sếp đã biết rồi.
– Cái gì?- Ngữ Ngưng ngạc nhiên nên giọng nàng hơi cao, dọa giật mình Kim Nhạc. Dù sao Lý Tông Nguyên cũng chỉ là đối tác với IKEA và tập đoàn Tiết thị, xét ra cũng không nên có phản ứng lớn như vậy mới phải. Kim Nhạc bối rối nhìn Ngữ Ngưng, chỉ thấy Ngữ Ngưng ngay lập tức thu dọn đồ đạc, dặn dò nàng:
– Em hủy hết lịch hẹn ngày hôm nay cho chị, tin Lý Tông Nguyên mất đã được lên báo chưa?
Kim Nhạc lắc đầu, nói: – Dạ không, tin tức chỉ mới lưu truyền nội bộ, em nghĩ ngày mai sau khi cảnh sát trả xác về mới công bố.
– Tốt, em gọi cho luật sư Trần giúp chị, nhớ nói, Ngữ Ngưng nhờ.
Sở dĩ Ngữ Ngưng gấp gáp như vậy là vì Cổ Tịch có liên quan đến Lý Tông Nguyên, theo nàng dự đoán được Lý gia nhất định sẽ kiếm chuyện với Cổ Tịch, thế nên nàng lại dặn:
– Em thuê cho chị hai vệ sĩ, nhớ là không được sai sót.
Sau đó nàng xách túi đi ra khỏi văn phòng đi lấy xe, một mạch chạy đến khu tập huấn đón Cổ Tịch về. Nàng không biết việc Lý Tông Nguyên mất có mang lại rắc rối cho Cổ Tịch không, trước tiên hết nàng đề phòng, chuyện đời vốn dĩ là tiên hạ thủ vi cường, nàng phải chuẩn bị trước. Trên đường đi, Ngữ Ngưng có ghé lại một cửa hàng mua cho Cổ Tịch một bộ đồ thuần đen, sau đó chạy đến khu tập huấn.
Khu tập huấn không được cho xe vào, nàng để xe trước cửa rồi đi bộ, Ngữ Ngưng một thân ưu nhã bước vào đương nhiên sẽ làm tâm điểm của mọi sự chú ý, thế nên nàng không lạ gì khi các bạn sinh viên nhìn chằm chằm nàng lúc này. Nhã Thư thấy được chị hai của mình liền hưng phấn từ dưới đất bò dậy, chạy lại chỗ nàng gọi:
– Chị hai, chị đến đây làm gì?
– Chị đến xin nghỉ cho Cổ Tịch, Cổ Tịch đâu?- Ngữ Ngưng nhìn một dọc thì thấy Cổ Tịch đang bò dưới lớp sìn màu nâu đậm, mặt mũi tay chân hết thảy đều dơ bẩn. Có một vị trợ giảng đang nhìn nàng, cười hắc hắc, có vẻ Cổ Tịch cũng có rất nhiều bạn nữ.
Nhã Thư chạy đến chỗ Cổ Tịch, nói vừa đủ cho Mạn Hy cũng nghe thấy: – Cổ Tịch, chị hai đến!
Mà Ngữ Ngưng cũng không đến chỗ Cổ Tịch, nàng đi lại gần thầy chủ nhiệm trình bày lý do xin nghỉ cho Cổ Tịch. Khi thầy chủ nhiệm thấy Ngữ Ngưng, ông bị khí chất của Ngữ Ngưng khiến cho mở miệng còn không nổi, gật đầu ậm ờ nói:
– Được được, không sao, không cần hoãn đâu.
– Nếu mà không xin được thì hoãn cũng không sao, Cổ Tịch có thể học lại.- Ngữ Ngưng nhu hòa nói, ý tứ trong câu lại khác câu bên ngoài.
Thầy chủ nhiệm lật đật nói:- Không sao không sao, cho em ấy về chịu tang đi. Xong rồi vào học lại, tôi tính cho nghỉ có phép.
– Vâng, cám ơn thầy- Ngữ Ngưng khóe môi khẽ kéo thành một nụ cười thanh nhã, Cổ Tịch đi lại gần nàng, hỏi: – Có chuyện gì sao chị?
– Lý Tông Nguyên cùng phu nhân mất rồi, chị nghĩ em phải về chịu tang- Ngữ Ngưng dắt tay Cổ Tịch ra xa khỏi thầy giáo, vừa đi vừa nói. Nàng đưa túi đồ cho Cổ Tịch, dặn dò: – Em nhanh thay đồ, chị chở em về thành phố.
Cổ Tịch không tin được Lý Tông Nguyên cùng phu nhân lại mất sớm đến thế, nàng ngơ người nhìn Ngữ Ngưng, ngơ người đi thay quần áo, ngay cả lúc leo lên xe nàng cũng ngẩn người, vốn chưa dự liệu xa nhau sẽ nhanh đến thế. Nàng.. còn chưa tận hiếu với họ.
– Nghĩa phụ.. mất như thế nào?
Ngữ Ngưng giúp Cổ Tịch thắt dây an toàn, Nhã Thư đứng bên cạnh cửa ghế lái nhìn hai người, nàng hơi bĩu môi, tiếc là không thế cùng hai người về thành phố.
– Hai người về cẩn thận.- Nhã Thư xót xa nhìn gương mặt thẩn thờ của Cổ Tịch, chỉ muốn giúp nàng ấy thôi những nỗi đau.
– Vâng, chị biết rồi, em ở lại gắng học đi.
Sau đó xe lại một mạch trở về thành phố, Ngữ Ngưng vừa đi vừa chậm rãi kể lại chuyện của Lý Tông Nguyên cho Cổ Tịch nghe, bên cảnh sát thấy có điều đáng nghi nên mới giữ xác của Lý Tông Nguyên cùng phu nhân lại, xem xét. Cổ Tịch nhíu mày thành một đoàn, cũng không giấu được những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Phụ mẫu kiếp này chỉ mới nhìn được liền mất đi, nàng làm sao có thể không thống khổ?
– Cổ Tịch.. Em khóc chị rất xót.
Ngữ Ngưng ngừng xe lại ven đường, ôm lấy Cổ Tịch. Bình thường Cổ Tịch lúc nào cũng là cây tùng cây bách của nàng, để nàng nương vào, giờ đây nàng ấy lại yếu đuối quá dỗi. Nàng thấy thương Cổ Tịch hơn bao giờ hết.
– Em không.. em không nghĩ.. họ sẽ mất sớm đến thế..- Cổ Tịch nấc nghẹn trong cổ họng, nàng với tay ôm lấy Ngữ Ngưng vào lòng, lại khóc hu hu trước mặt nàng.