Nếu mà nói Huyền Cơ khó tính cũng không phải, Cổ Tịch thấy Huyền Cơ chỉ làm việc hơi nguyên tắc. Nếu không làm trái nguyên tắc của Huyền Cơ thì mọi thứ thật dễ dàng, Cổ Tịch cảm thấy Huyền Cơ còn dễ chịu hơn Ngữ Ngưng. Khi Ngữ Ngưng làm việc, Ngữ Ngưng chuyên chú và yêu cầu sự hoàn hảo, trong khi Huyền Cơ chỉ cần không sai sót.
Không khí bên phòng ban team A đang yên lặng bỗng nhiên Tiểu Hiệp chạy từ team B về, nói oang oang cho cả phòng nghe:
– Này mọi người, có tin hot, có tin hot.- Cổ Tịch đang ở phòng bếp ăn chút mì gói liền ngó đầu ra nghe chuyện bát quái.
Tiểu Nhu nghe có chuyện hot bèn hấp tấp vỗ vai Tiểu Hiệp, gấp gáp hỏi: – Chuyện gì? Chuyện gì hot? Ai yêu ai, ai thất tình, kể lẹ đi?
– Mình nghe nói team A kí được hợp đồng với công ty đá quý Vĩ Hậu. Nghe đâu hai ngày nữa sẽ mang viên kim cương triệu đô đến chỗ mình!
– Thật? To cỡ trứng gà không? Đẹp không?
Cổ Tịch nghe kí được với công ty đá quý Vĩ Hậu liền âm thầm tán thưởng Huyền Cơ, bán được bảo hiểm cho viên kim cương triệu đô đó thì Huyền Cơ thật tài giỏi. Có thể viên kim cương triệu đô đó chỉ ở Bắc Kinh vài ngày, cho nên kí được hợp đồng bảo vệ nó vài ngày cũng là quá giỏi rồi. Tiền âm thầm thu về Nguyên Thụy.
Ngày hôm sau, Huyền Cơ liền phát cho nhân viên mã số mới của văn phòng. Nàng bảo phải nhớ cho rõ, xem xong liền bỏ, không được để ngoại nhân thấy được mã số văn phòng. Căn phòng kho của lầu năm có thêm đội ngũ cảnh sát, bảo an bảo vệ kim cương mặc dù kim cương còn chưa tới.
Chỉ vừa mới phát được mã số vào phòng chưa được nửa ngày, văn phòng của cả hai team liền bị trộm. Nhân viên ngay lập tức đổ tội cho lao công, Cổ Tịch âm thầm nhìn cửa ra vào, nàng nghĩ không phải lao công vô ý. Ngoài cửa chính ra, văn phòng của hai team còn có thể đi vào bằng cửa thoát hiểm, cũng là nơi cô lao công để cây lau nhà. Nếu có thất thoát khi mọi người ăn trưa, thì nghi hoặc đương nhiên sẽ đổ vào người cô lao công.
– Cô tên gì?- Cổ Tịch trầm ngâm nhìn gương mặt oan ức của cô lao công, hỏi.
Cô lao công mới ấp úng trả lời: – Tôi tên Thanh Nguyệt, bọn nhỏ hay gọi là cô lao công thôi.
– Người cuối cùng ra khỏi văn phòng là ai?- Cổ Tịch liếc dọc nhân sự của cả hai team, chỉ thấy Tiểu Hiệp giơ tay lên, nhận mình là người cuối cùng ra khỏi văn phòng.
– Em với Tiểu Nhu ra văn phòng cuối cùng, rõ ràng có khóa cửa.
Cổ Tịch lại nói: – Em chắc chứ?
Huyền Cơ hơi nhíu mày nhìn Cổ Tịch, cũng không biết trong hồ lô bán thuốc gì. Mọi người thấy Cổ Tịch đi ra cửa thoát hiểm nhìn một dọc, nàng mở cửa thoát hiểm đi ra ngoài. Giọng nàng hơi lớn, quát:
– Cô Nguyệt, cô quét dơ quá nhé!- Cổ Tịch nhặt vỏ bịch bánh lên, còn có mẫu thuốc lá nằm trên sàn.
Cô Nguyệt nghe vậy bèn oan ức phân bua: – Không có, rõ ràng trước khi ra khỏi đây tôi có quét rồi.
Cổ Tịch dùng vỏ bánh bọc lấy mẫu thuốc lá dưới sàn rồi cho vào túi áo mình. Nàng thấy đám đông hiếu kì nhìn nàng bèn nói: – Mọi người giải tán đi.
Mọi người nghe vậy bèn tản đi, Huyền Cơ thấy vậy nên nói với Cổ Tịch: – Cô vào văn phòng tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô.
Huyền Cơ ngồi trên ghế xoay của mình, chân nàng bắt chéo để lộ mảnh đùi trắng muốt thon thả, đây là Khả Thanh cứng đầu của nàng. Ngàn năm gặp lại mà tưởng như chỉ cách xa nhau vài ngày, nàng thật nhớ Khả Thanh.
– Cô ra quyết định sa thải cô lao công đi- Huyền Cơ không khoan nhượng nói, nàng còn không buồn để ý gương mặt Cổ Tịch, chỉ bắt chéo chân ngồi đó, cao cao tại thượng.
Cổ Tịch ngồi xuống ghế bên cạnh, nàng không muốn đổ oan cho người vô tội, nàng biết cô lao công có thể tùy tiện tuyển người khác, nhưng đổ oan cho người vô tội không phải là việc của đế vương nàng hay làm.
– Cho tôi một buổi chiều, tôi cho cô câu trả lời, được chứ?
– Ok, nếu chiều nay không giải quyết được, phải sa thải.
Gật đầu, Cổ Tịch đứng lên mở cửa văn phòng của Huyền Cơ đi ra ngoài. Tiểu Hiệp thấy nàng bước ra bèn đu theo, hỏi: – Sao vậy Tịch tỷ? Phải đuổi cô ấy không? Cô ấy khóc nãy giờ.
– Chị đi công việc một chút, có chuyện gì thì gọi chị- Cổ Tịch hơi cười cười trấn an Tiểu Hiệp, Tiểu Hiệp nghe vậy cũng an tâm được đôi chút. Nhưng nàng vẫn như cũ đi theo Cổ Tịch ra ngoài, vừa đi vừa nói:
– Ban nãy đại ma đầu nói gì với chị? Chị kể em nghe được không.
Chủ yếu của Tiểu Hiệp chỉ là chuyện bát quái, Cổ Tịch thấy vậy cũng nói: – Chỉ là sa thải.
– Hay thật! Người của mình mà không tự gửi quyết định sa thải, định gắn cô Nguyệt là người của chị, chị chịu sai chứ gì. Đúng là nghĩ sâu.- Tiểu Hiệp xoa xoa hai tay như thể sắp có một cuộc chiến, Cổ Tịch cười lắc đầu không chịu được trước dáng vẻ như gà mái mẹ này của Tiểu Hiệp, nàng bước vào thang máy.
Cổ Tịch làm sao không biết Huyền Cơ đem cục than nóng bỏ vào tay nàng, nhưng nàng có thể nắm chặt cục than nóng này, giữ cho đến khi nó nguội đi. Nàng lái xe một mạch đến sở cảnh sát tìm gặp Mạn Hy, thấy nàng, Mạn Hy hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng nhận lấy mẫu thuốc lá từ nàng.
-Em xem vân tay xem là của ai.- Cổ Tịch đứng dựa vào tường nhìn Mạn Hy đem điếu thuốc lá vào phòng pháp y. Chuyện trái với nghề nghiệp như vậy, nếu không có người trong ngành giúp đỡ chỉ sợ không được. Người bên pháp y cũng rất thân với Mạn Hy, như vậy nên Cổ Tịch mới nhờ Mạn Hy giúp nàng.
Một tiếng sau, bên pháp y nói đã tra vân tay từ thuốc lá và truy xét trong toàn bộ mẫu vân tay của Bắc Kinh. Kết quả có thể là Lam Mộc Y. Cổ Tịch rất cảm kích đội pháp y có thể trong giờ rảnh rỗi giúp nàng, Mạn Hy cũng rất biết ơn họ, cứ cảm ơn mãi. Cổ Tịch gửi Mạn Hy một ít tiền, nói là đãi họ đi ăn giúp nàng.
Cầm kết quả trên tay, Cổ Tịch hưng phấn đi ra bãi đỗ xe lấy xe. Mạn Hy cũng đi song song nàng, cười nhẹ: – Có chuyện quan trọng sao? À. Tuấn nói em trả nợ cho Tuấn rồi, tự nhiên em lại làm vậy?
– Chúng ta không có gì để tính toán cả, Mạn Hy. Giờ phải về công ty rồi, em nhớ ăn cơm chiều, không được bỏ cữ, biết không? – Cổ Tịch vuốt ve mái tóc mềm mượt của Mạn Hy, âu yếm nói.
Hai người tuổi đời cũng gần bằng nhau nên cứ tranh nhau xem ai làm em, tranh đến giờ này vẫn không xong. Mạn Hy tiễn Cổ Tịch lên xe về công ty, còn nàng thì đi vào phòng thay đồ chuẩn bị vào ca.
Chiều hôm đó Cổ Tịch mang giấy giám định về, chỉ đích danh người hút thuốc là Tiểu Lam. Nếu ban sáng đã quét tước cẩn thận, chỉ có thể Tiểu Lam trốn ở ngoài hút thuốc sau khi mọi người đi hết rồi lại vào văn phòng, sau đó quên khóa cửa.
Huyền Cơ trầm ngâm một lúc rồi nói: -Lam Mộc Y, em về dọn đồ đi. Em bị sa thải.
P.s: Truyện buổi sáng.