Đế Vương Luyến

Quyển 2 - Chương 49: Giận dỗi



Buổi chiều hôm đó, Cổ Tịch đi đón Ngữ Ngưng thì bị Ngữ Ngưng phát hiện gương mặt nàng đỏ ửng, dấu vết này là bị đánh qua, hệt như khi Nhã Thư còn nhỏ đi đánh nhau với người khác lưu lại. Ngữ Ngưng đưa tay chạm vào mặt Cổ Tịch, chỉ nghe tiếng Cổ Tịch cười cười nói:

– Hôm nay mấy đứa bên Tổng Triệu kiếm chuyện với bọn em.

– Cũng là người chị yêu.. Nhưng hôm nay chị thấy thật lạ- Ngữ Ngưng vuốt ve gương mặt trắng nõn lưu vết đỏ của Cổ Tịch, bồi hồi nhớ lại Cổ Tịch từng trầm tĩnh, vững chãi thế nào. Nàng ấy nào phải người có thể tùy tiện gây chuyện với ai?

Cổ Tịch vừa chạy xe, vừa nhìn Ngữ Ngưng, gương mặt nàng ấy đượm buồn nhìn nàng, như là chất chứa ngổn ngang tâm sự.

– Sau này sẽ không thế nữa, Ngưng Nhi.

Ngữ Ngưng lấy trong túi ra điện thoại di động, im lặng lướt mail xem có gì để làm không, bỏ mặc Cổ Tịch.

Khi hai nàng về tới nhà, Ngữ Ngưng trực tiếp đóng cửa lại nhốt Cổ Tịch ở bên ngoài. Cổ Tịch ngồi như khất cái ở trước cửa, chờ đợi Ngữ Ngưng ban phát cho mình một chút ân tình. Nửa tiếng sau, Ngữ Ngưng mang thêm chăn gối ném ra ngoài cửa phòng, nói:

– Đây là vì em đánh nhau.

– Ngưng Nhi, em xin lỗi, sau này sẽ không đánh nhau nữa. Em phải giữ gìn ngọc thể cho Ngưng Nhi, Ngưng Nhi yêu nhất là gương mặt này, em không nên để ai đánh vào- Cổ Tịch không cho Ngữ Ngưng đóng cửa, nàng giữ tư thế lết dưới sàn giữ khư khư cửa nhìn Ngữ Ngưng. Mắt cơ hồ muốn long lanh đến phát sáng.

Ngữ Ngưng cũng không thèm nhìn vào mặt Cổ Tịch bởi nàng biết nếu nhìn nàng sẽ không thoát ra được, thế nên nàng đá Cổ Tịch một cái, nói:

– Không phạt em sẽ không quên, cút qua bên kia ngủ.

– Ngưng Nhi đã không cần ta… Ngưng Nhi đã phế truất ta..- Cổ Tịch nhìn cửa lạnh lùng đóng lại, nàng giả vờ diễn tuồng trước cửa, ít nhất không được ôm Ngưng Nhi dỗ dành cũng có thể hát ca làm cho Ngữ Ngưng vui vẻ một chút.

Ngồi bên mép giường nghe tiếng Cổ Tịch hát ca bên ngoài những tuồng oán phụ khiến Ngữ Ngưng buồn cười, nàng với tay lấy cái đồng hồ ném vào cửa một cái, hét lên: – Im ngay.

– Hoàng thượng thỉnh đừng tức giận, nô tài im lặng, nô tài im lặng- Cổ Tịch mỉm cười, nàng đem chăn trải gần cửa, ít nhất cũng là gần Ngữ Ngưng nhất, đúng không?

Sáng thức giấc, Ngữ Ngưng mở cửa ra liền thấy Cổ Tịch đang nằm trên chăn mỏng co ro người lại, tối qua có cơn mưa đêm, không biết Cổ Tịch đã lạnh biết bao nhiêu. Ngữ Ngưng thấy trong tâm mình có chút xót xa, nàng liền khều Cổ Tịch dậy, nói:

– Dậy thôi, đến giờ đi làm rồi.

Cổ Tịch lơ mơ mở đôi mắt to ra, nhìn thấy Ngữ Ngưng bèn mỉm cười, nói: – Chào buổi sáng, Ngưng Nhi.

– Ghế sô pha sao không nằm? Nằm trên đất làm gì? – Ngữ Ngưng hơi tức giận, rõ ràng Cổ Tịch dùng khổ nhục kế bức nàng thôi tức giận.

Nhưng Cổ Tịch ngồi dậy, ôm chầm lấy nàng, giọng nói nhẹ nhàng như một dòng nước mát ngày hè: – Em muốn ở gần chị hơn chút, ghế sô pha quá xa.

– Chuẩn bị đi làm đi, lần sau mà đánh nhau nữa đừng hòng chị tha. Nhìn xem mặt bầm đen hết rồi – Ngữ Ngưng đau xót nhìn gương mặt trắng nõn như trứng gà của Cổ Tịch bầm một mảnh, càng nhìn càng xót. Thế nên lúc Cổ Tịch đứng lên đi tắm, nàng đi vào nhà bếp nấu một nồi nước luộc trứng gà, tan được máu bầm cho Cổ Tịch chừng nào hay chừng đó.

Sau khi Cổ Tịch đánh răng xong Ngữ Ngưng cũng luộc trứng gà xong, nàng bóc vỏ rồi đi lại gần Cổ Tịch, ấn Cổ Tịch ngồi xuống giường rồi tỉ mỉ dùng trứng gà lăn trên mặt nàng.

– Chị không thích em đánh nhau tí nào, em chỉ được dùng võ để bảo vệ chị, bảo vệ gia đình, hay người thân của mình. Không được đánh nhau, gây sự, hiểu không?

– Em xin lỗi, Ngưng Nhi, sau này không vậy nữa. – Cổ Tịch ôm Ngữ Ngưng, không cho nàng ấy tiếp tục lăn giúp mình nữa.

Hôm đó Cổ Tịch vào công ty với vết bầm nhạt trên má, nhân viên trong team B rất ngưỡng mộ nàng đã cho bên Tổng Triệu một bài học. Nhưng Cổ Tịch nào có vui vẻ gì, nàng đánh nhau một trận, bù lại Ngữ Ngưng cũng giận nàng muốn chết. Nghĩ đến mà sợ, nếu không dùng khổ nhục kế dỗ dành Ngữ Ngưng một phen không chừng phải chiến tranh lạnh thật lâu. Sau này cho tiền cũng không dám.

Nàng vào phòng làm việc bỏ lại đám đông hiếu kì bên ngoài, đóng cửa lại, bên ngoài có ồn ào cỡ nào nàng cũng không nghe. Hôm nay không có hẹn gặp đối tác, thế nên Cổ Tịch chỉ ở lại quản lý số liệu của team nàng, làm một lúc thì phát hiện đã quá giờ ăn trưa.

Có tiếng gõ cửa cộc cộc, Cổ Tịch liền nói: – Vào đi.

– Em mang đồ ăn cho chị nè. – Tiểu Tài nói, sau đó để đồ ăn lên bàn Cổ Tịch – Cám ơn chị hôm qua đã giúp em.

– Chung sở cả mà, cám ơn em nhé.- Cổ Tịch chỉ vào đồ ăn trên bàn, ngượng ngùng cười cám ơn Tiểu Tài.

Mang đồ ăn cho Cổ Tịch xong Tiểu Tài liền như tiểu cẩu chạy mất, chỉ lưu lại cái bóng nhỏ nhắn. Cổ Tịch mở túi đồ ăn ra thì thấy là đồ ăn nhanh, nàng có chút ngán đồ ăn nhanh, nhưng vẫn phải nhai rệu rạo cho xong. Sau khi ăn xong nàng lại làm việc, nguyên lai, cả ngày làm việc có thể đốt thời gian hiệu quả.

Tiếng chuông điện thoại như cắt đứt công việc làm của Cổ Tịch, là Ngữ Ngưng gọi. Cổ Tịch nhìn đồng hồ thì thấy vẫn chưa đến giờ đón Ngữ Ngưng về.

– Em đây, chị được về sớm sao?

– Không phải, hôm nay chị có hẹn với đối tác. Em về sớm nhớ mua chút gì ăn nhé, bằng không lôi đồ trong tủ lạnh ra nấu.

– Nhớ chị.. Định một lát nữa hai đứa mình đi ăn món Âu- Giọng Cổ Tịch buồn buồn, nàng không làm nữa, đóng file rồi tắt máy.

– Một lát chị về.. – Giọng Ngữ Ngưng đột nhiên nhỏ lại, như là thì thầm, hệt như tiếng muỗi bay vo ve bên tai – Em muốn sao cũng được.

– Nhớ đấy!- Cổ Tịch bỗng nhiên cao hứng vô cùng, thế là nàng lại mở file ra làm việc. Ngữ Ngưng cười cười, nói chuyện một chút liền tắt máy.

Trời bên ngoài dần tối đi, Cổ Tịch vươn vai một cái, sắp xếp đồ đạc chuẩn bị ra về. Công ty cũng không có nhân viên nào cần mẫn như nàng, Cổ Tịch cười thầm khi thấy không có người ở văn phòng. Nàng đưa mắt nhìn qua phòng làm việc của Khổng Huyền Cơ kế bên thì thấy phòng vẫn sáng đèn, Cổ Tịch đi lại gõ cửa phòng chào tạm biệt Huyền Cơ nhưng không nghe trả lời. Bình thường nàng tạm biệt, dù không thích Huyền Cơ cũng sẽ đáp lại nàng, dù là hai chữ bye bye thô kệch.

Cổ Tịch càn rỡ đẩy cửa vào thì thấy Huyền Cơ đang gục đầu trên bàn say ngủ, môi nàng ấy đỏ hồng, cả người nóng như lò than. Cổ Tịch gấp gáp gọi Huyền Cơ dậy nhưng nửa điểm cũng không phản ứng.

– Tôi chở cô đi bệnh viện nhé?

– Không.. Không.. Không đi bệnh.. viện.

Khổng Huyền Cơ gắng mở mắt lên nhìn Cổ Tịch, nàng lấy trong túi ra chìa khóa xe ném lên bàn. Nói số nhà của mình rồi nhờ Cổ Tịch chở về.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.