– Tịch, chị phải bay qua Đài Loan một chuyến.
– Lại đi?- Cổ Tịch sau khi tắm xong, vừa lau đi mái tóc ẩm ướt của mình vừa đi lại gần Ngữ Ngưng, có chút không vui nói.
Ngữ Ngưng nghe thấy ngữ điệu của Cổ Tịch, cũng biết Cổ Tịch không vui, thế nên Cổ Tịch vừa ngồi xuống giường nàng liền ôm lấy, dịu dàng dỗ dành.
– Lần này chị đi có hai ngày thôi.
Cổ Tịch im lặng không nói, dù sao Ngữ Ngưng cũng chỉ vừa về chưa được một tuần, không nghĩ sẽ lại đi.
– Đợi chị về, em muốn sao cũng được.
Chỉ cần có thần chú ’em muốn sao cũng được’, Ngữ Ngưng biết mình nhất định thỏa thuận được với Cổ Tịch. Đúng như Ngữ Ngưng nghĩ, Cổ Tịch ngay lập tức đồng ý, nét mặt u buồn kia bỗng nhiên có sức sống hơn hẳn.
Cũng vào lúc Ngữ Ngưng trao đổi điều kiện với Cổ Tịch, Trần Tử Hàm cũng đang rảnh rỗi ngồi nói chuyện với thư kí của mình. Mấy hôm nay hắn đều đặt hoa gửi đến cho Ngữ Ngưng, nhưng tuyệt nhiên không xuất hiện, chỉ đều đặn gửi hoa mỗi ngày. Thấy vậy, thư kí của hắn tò mò hỏi:
– Trần tiên sinh, lại tiếp tục tặng hoa sao? Em nghe bên IKEA báo lại Tiết tiểu thư đi nước ngoài hai ngày.
– Cô ấy đi đâu?- Tử Hàm không ngừng chăm chú đọc lại vụ án mình sẽ thụ lý.
– Dạ, đi Đài Loan ạ.
Tử Hàm ậm ừ trong miệng, vì bận vụ án này nên hắn không rảnh thời gian bồi Ngữ Ngưng đi Đài Loan, đành ừ một tiếng cho qua.
– Trần tiên sinh, anh muốn gương vỡ lại lành với Tiết tiểu thư sao?
Tử Hàm ngước mắt lên nhìn thư kí của mình, hơi chau mày: – Không.
– Vậy..?
– Ngu ngốc, nên nghĩ đến ngủ với đàn bà thôi, đừng nghĩ đến yêu thương nàng ta. – Tử Hàm cười cười, đàn bà vây quanh hắn không thiếu, chỉ là nữ nhân như Tiết Ngữ Ngưng thì khó kiếm. Dạo gần đây hắn hay có một giấc mơ, mơ về lúc hắn còn là chồng Ngữ Ngưng, được chạm vào nàng, được ôm nàng. Ngữ Ngưng dạo gần đây lại càng lúc càng nở rộ, trưởng thành, quyến rũ, hắn không thể nào không tơ tưởng đến.
Những nữ nhân trắng mềm xinh xắn, dáng như người mẫu, đường cong chết người, hầu hết hắn đều thưởng lãm qua, sớm chán. Tự nhiên lại thấy dáng người có da có thịt như Ngữ Ngưng rất quyến rũ, nét mặt lạnh nhạt của Ngữ Ngưng cũng không còn, nàng ấy còn hay cười, vậy có chết không chứ.
– Anh không sợ Tiết gia?
Tử Hàm có chút bực bội, hắn nói hơi gằn chữ: – Anh tình tôi nguyện, Tiết gia họ còn cầu anh làm cho con gái họ vui. Ra ngoài đi, đừng hỏi lung tung nữa.
Làm phá cả mạch cảm hứng của hắn, Ngữ Ngưng.. Tử Hàm nhớ lại dáng hình của nàng ấy khi hai người gặp nhau ở sảnh khách sạn. Khi nàng ấy hờ hững choàng chiếc khăn trắng dày, khi nàng ấy mặc áo sơ mi trắng. Dáng người đầy đặn như vậy không hiểu sao lại khiến hắn dục hỏa công tâm, ngực của Ngữ Ngưng lại tròn đầy như thế, càng nghĩ dục hỏa càng lúc càng phình trướng, hắn phải mau chiếm được tâm trí Ngữ Ngưng, có thế mới được ngoạn nàng.
Buổi chiều hôm Ngữ Ngưng rời khỏi Bắc Kinh, Nhã Thư gọi cho Cổ Tịch gấp gáp, nói rằng có chuyện không hay xảy ra rồi.
– Em bình tĩnh nói chị nghe được không?
Nhã Thư lo lắng nhìn qua Mạn Hy đang ngồi ngơ người, nàng ôm điện thoại vào tay mình, không ngăn được sự sợ hãi.
– Tịch tỷ.. Nghiên Mạn Tuấn giết người rồi.
Mắt Cổ Tịch trợn tròn lên, không thể tin được chuyện mình vừa nghe.
– Em.. nói lại lần nữa. Mạn Tuấn giết ai? Giết ở đâu?
Nhã Thư cơ hồ muốn bật khóc, nhưng Mạn Hy lại không có biểu hiện gì quá mức, chỉ ngồi ở ghế sô pha như một tượng đá vô hồn.
– Mạn Tuấn giết ai em không biết nữa, cảnh sát bắt hắn về rồi. Giờ phải làm sao đây giờ hoàng thượng. Chết mất.
– Em đang ở đâu?- Cổ Tịch nhìn đồng hồ trên tay mình, một lát còn phải họp với Huyền Cơ, chỉ e là nàng không thể đến Nguyên Thụy kịp.
Nhã Thư nói: – Em đang ở phòng trọ của chị Mạn Hy.
Thế là Cổ Tịch liền gọi điện nhờ Huyền Cơ giúp mình nửa buổi chiều, nàng chạy đến nhà Mạn Hy chở hai chị em đang rối rắm kia đến đồn cảnh sát. Cổ Tịch cũng không rõ luật sư nào tốt nhất, thế nên nàng lại gọi Huyền Cơ một lần nữa.
– Chị cho em biết luật sư nào tốt nhất được không?
Chỉ nghe giọng Huyền Cơ nhàn nhạt trả lời: – Người giúp em giữ tài sản – Trần Tử Hàm. Chưa có vụ nào hắn thua.
– Còn người nào khác không?- Cổ Tịch vừa nói vừa chăm chú lái xe, Nhã Thư nhìn Mạn Hy ngồi ghế phụ mà lo lắng không thôi. Tại sao chị ấy ngay cả một biểu cảm còn không có?
Huyền Cơ giọng vẫn luôn châm biếm như thế, hỏi: – Phạm tội gì? Nếu án nhỏ thì ai cũng được.
– Giết người.
– Trời đất, em giết người? &*^ %$#
– Không phải em, điên quá.
Huyền Cơ ban nãy tim giật thót lên một cái, nghe đến không phải Cổ Tịch liền nhẹ nhõm thở phào, ngay cả nàng cũng không nhận ra.
– Giết người phải đền mạng rồi, chỉ e không phải tử hình thì cũng bị chung thân.
Mạn Hy không nói gì chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe, lòng nàng nghĩ gì Cổ Tịch biết, nàng là người cái gì cũng ôm vào lòng, có buồn cũng chẳng phát tác. Thế nên Cổ Tịch tắt điện thoại, đỗ xe vào bãi đậu xe của sở cảnh sát.
– Mạn Hy, tớ nói với mấy anh bên tổ đó rồi, giờ cậu chỉ việc vào thăm thôi. –Lục Hiểu Mẫn thấy Mạn Hy liền sốt sắng nói, nhìn qua còn thấy Cổ Tịch và Nhã Thư bèn gật đầu chào.
Vì đang tạm giam cho nên chỉ có Mạn Hy hoặc luật sư được vào thăm, Cổ Tịch và Nhã Thư ngồi bên ngoài chờ đợi, thời gian trôi thật lâu, thật lâu. Nhìn ra bên ngoài mưa chỉ rơi lất phất, rõ ràng là sắp hết mùa mưa.
Mạn Hy xuyên qua lớp kính nói chuyện với em mình, trong giọng nói tràn đầy chua xót.
– Tại sao em làm vậy hả Tuấn?
– Chị hai, em không có! Chị có tin em không? Là bọn Hưng Hội, không phải em, em chỉ là thế thân của Tưởng Duyệt Nhiên.
Mạn Hy hơi bất ngờ khi nghe tới Hưng Hội, nàng ấp úng nói: – Thật.. thật?
– Em làm cho Hưng Hội mà chị hai.. Em làm bảo kê.
– Tưởng Duyệt Nhiên là người em có thể chơi cùng à? Ả.. ả muốn em chết thì em không sống nổi rồi.- Mạn Hy đứng lên, lạnh lùng quay lưng lại với em mình, rời khỏi phòng thăm nuôi.
Như người mất hồn, Mạn Hy đi lại chỗ Cổ Tịch, nhẹ nhàng nói: – Chở em về.
Bên ngoài trời vẫn mưa, ba người cùng đi ra ngoài nhưng Mạn Hy vẫn giữ đôi mắt vô hồn, lững thững đi. Cổ Tịch nghiêng ô về chỗ Mạn Hy, che nàng ấy khỏi cơn mưa nhẹ lất phất này, vai áo nàng ướt đẫm nàng cũng chẳng bận tâm.
Mạn Hy bất giác bật khóc, ôm lấy bả vai Cổ Tịch, nức nở.
Dưới làn mưa này, Cổ Tịch cũng chẳng biết làm gì khác ngoại trừ vừa cầm ô vừa ôm lấy Mạn Hy.
Nhã Thư che ô đứng bên cạnh cũng rơi nước mắt, lão thiên người thật biết cách trêu đùa người khác rồi.