Sau khi Ngữ Ngưng đã thành công trong việc mua lại tạp chí Hình liền bay về Bắc Kinh, vì nàng bay tới lúc Cổ Tịch đang làm việc nên không gọi Cổ Tịch ra đón, chỉ nhắn chị về tới rồi. Lở dở một ngày nhưng nàng vẫn vào IKEA làm việc, Hạ Mỹ và Kim Nhạc có vẻ thấm mệt, thế nên Ngữ Ngưng cũng mắt nhắm mắt mở cho hai người chia ca đi ngủ.
Thật ra những ngày Ngữ Ngưng rời khỏi Bắc Kinh Cổ Tịch cũng không đi làm, nàng bận phải giúp Mạn Hy giải quyết chuyện của Mạn Tuấn. Hôm qua Trần Tử Hàm đồng ý nhận vụ này, Cổ Tịch liền mở két sắt của nàng và Ngữ Ngưng lấy sổ đổi thành tiền mặt, kí hợp đồng với Tử Hàm rồi ứng trước một nửa.
Dù có làm thế nào Cổ Tịch cũng không đủ ba trăm vạn, nàng chỉ có hai trăm hai mươi hai vạn, Nhã Thư biết nàng cần tiền cũng mang đến cho nàng thêm năm mươi vạn, Cổ Tịch thiếu những ba mươi vạn, vậy nên đành phải mặt dày đi ứng lương từ chỗ Huyền Cơ, có bao nhiêu mất mặt nàng cũng chẳng quan tâm.
Trần Tử Hàm làm việc rất nhanh chóng, mà thật ra hắn cũng chẳng phải làm gì nhiều, tùy tiện nói với Tưởng Duyệt Nhiên một tiếng, điên long đảo phượng một hồi kẻ ngồi tù sẽ là một người khác thế chỗ cho Mạn Tuấn. Chỉ tùy tiện làm mà lại thu được cả một căn nhà tầm trăm mét ở Bắc Kinh, thật hời.
Thế nhưng, Cổ Tịch lại không để tâm nhiều, làm sao nàng có thể để tâm chuyện tiền bạc với Nhiễm Tâm mỹ nhân của mình? Nàng không đủ khả năng lo cho Mạn Hy nàng ấy là do nàng vô dụng, nàng không muốn như thế.
Vì ở Cổ Tịch và Ngữ Ngưng không có sự phân biệt rạch ròi về tiền bạc, thế nên Cổ Tịch không biết chính vì lý do này khiến nàng và Ngữ Ngưng chia xa. Ngữ Ngưng về nhà ngày đầu tiên nàng cũng không biết Cổ Tịch đã đổi sổ tiết kiệm thành tiền mặt rồi, hai người vẫn giữ mối quan hệ bình thường bên cạnh nhau.
Chỉ có điều Cổ Tịch có chuyện phải làm tới tận chiều tối, Ngữ Ngưng cũng không được Cổ Tịch đưa đi đón về nữa mà phải tự chạy xe. Ngữ Ngưng cũng không đem lòng nghi ngờ nhiều.
Ba người Mạn Hy, Nhã Thư, Cổ Tịch cứ thay phiên nhau lo dàn xếp vụ của Mạn Tuấn, Tử Hàm thì thong dong hơn hẳn, hắn cũng lo liệu xong, chủ yếu là thời gian, hắn cần một chút thời gian. Chủ yếu là thời gian hắn cần là muốn đi tán Ngữ Ngưng, mục đích to nhất khi theo đuổi Ngữ Ngưng bây giờ đó là ‘ngủ với nàng ta’.
Cảm thấy tặng hoa chưa đủ, Tử Hàm còn tới chỗ làm của Ngữ Ngưng lẽo đẽo theo nàng sau giờ làm. Vì lúc này Cổ Tịch hơi bận nên không đưa đón Ngữ Ngưng được, hắn mới có cơ hội lảng vảng xung quanh.
– Anh bị cái gì vậy Trần tiên sinh?- Ngữ Ngưng khó chịu, nàng rảo bước đi về bãi giữ xe bên khu A lấy xe.
Tử Hàm lấy bó hoa từ sau lưng ra đưa cho Ngữ Ngưng, muốn nàng nhận lấy. Hắn biết với bản tính Ngữ Ngưng nàng sẽ không tùy tiện phát tác tính tình trước mặt người khác, nàng sẽ nhận hoa của hắn. Đúng như hắn nghĩ, Ngữ Ngưng bực dọc ôm hoa vào người.
– Đừng giở trò nữa, anh muốn gì?
Nhíu mày nghi hoặc, Tử Hàm lắc đầu nói: – Anh đâu có muốn gì?
– Vậy thì anh lo việc của mình đi- Ngữ Ngưng đi lại gần xe của mình, mở cửa.
– À, chuyện của Cổ tiểu thư nhờ anh làm sắp xong rồi, vì em anh mới nhận đó- Tử Hàm cười cười nhìn gương mặt thanh tú của Ngữ Ngưng, không phải xinh đẹp xuất sắc nhất nhưng tuyệt không tầm thường, để nàng ở với một ngàn mỹ nữ nàng vẫn thanh cao, nổi bật.
Nghe đến Cổ Tịch, bước chân của Ngữ Ngưng khựng lại, nàng nghi hoặc hỏi: – Cổ tiểu thư nhờ anh cái gì?
Trần Tử Hàm cũng không ngờ Ngữ Ngưng không biết chuyện này, vốn, hắn còn nghĩ là Ngữ Ngưng kêu Cổ Tịch đến chỗ hắn.
– Thì em của bạn gái cô ấy phạm tội giết người, anh giúp chạy án.
Em của bạn gái? Ngữ Ngưng còn nghĩ là mình nghe lầm, nàng lắp bắp hỏi lại: – Em.. em của cái gì?
– Em của bạn gái cô ấy, em không biết hả, Nghiên Mạn Hy, cái cô mà hôm bữa lên báo được khen cái gì nữ cảnh xinh đẹp đó.
Ngữ Ngưng như chết trân tại chỗ, không thể tin được nhìn Tử Hàm, nhìn hắn không có chút gì giống như đang nói dối, thế nên Ngữ Ngưng mới thấy tim mình như nghẹn lại.
– Cổ Tịch..? Nghiên Mạn Hy.. là bạn gái của Cổ Tịch?
Tử Hàm chớp mắt, thái độ của Ngữ Ngưng là thái độ của một người cổ hủ, những người tân tiến hầu như đều tiếp nhận chuyện này rất nhanh.
– Thời đại nào rồi, con gái yêu con gái là chuyện thường.
Ngữ Ngưng tiến lại gần Tử Hàm, nắm chặt hai bả vai của hắn đến nỗi hắn còn thấy đau, với đôi bàn tay yếu mềm như Ngữ Ngưng có thể bóp mạnh đến thế ư?
– Đau.. em làm cái gì vậy Ngưng?
Ngữ Ngưng gằn giọng, ánh mắt nàng như một ngọn lửa đang cháy: – Anh nói lại, Cổ Tịch quen với ai?
– Trời ơi, quen với Nghiên Mạn Hy, Cổ Tịch là lesbian đó. Em chơi với cô ấy cũng đừng thân quá coi chừng bị lợi dụng. Mà Cổ Tịch đó cũng chịu chi lắm, chi cả ba triệu cho anh giải quyết vụ này.
Đầu Ngữ Ngưng không thể tiếp nhận được điều gì nữa, nàng loạng choạng ngồi vào ghế lái, đóng cửa lại rồi khởi động xe chạy đi. Bỏ lại Tử Hàm đang nghi hoặc nhìn theo bóng xe nàng rời khỏi. Nàng không biết mình nên rẽ trái hay rẽ phải, cứ lẫn thẫn chạy về đến nhà.
Run rẩy tra chìa khóa vào trong ổ khóa rồi mở cửa, Ngữ Ngưng thất thần đi vào trong thư phòng, nàng không muốn mở ra và không thấy sổ tiết kiệm ở đó. Nàng sợ những gì Trần Tử Hàm nói là có thật, rất sợ, nàng đau như vạn tiễn xuyên tim, cảm thấy thở còn không nổi.
Nhưng chiếc két sắt im lìm nằm ở đó, bên trong chỉ có một quyển sổ tiết kiệm ở nước ngoài, những điều Trần Tử Hàm nói là sự thật. Ngữ Ngưng ngã người ngồi dưới sàn đất lạnh giá, không khóc không gào, không trách móc, chỉ ngồi thừ người ở đó nhìn vào chiếc két sắt im lìm kia. Người nàng nghĩ cả đời sẽ không lừa dối nàng.. lại lừa dối nàng.
Chiều đến Cổ Tịch về với nàng, vẫn giả dối cười với nàng, ôm nàng vào lòng. Nghĩ đến cánh tay này của Cổ Tịch đã từng ôm người khác, nói yêu thương người khác, Ngữ Ngưng đau đớn không thôi, phải kìm bản thân không được rơi nước mắt. Ai rơi nước mắt vì đối phương, người đó là kẻ thua cuộc.
– Ngưng Nhi.. Hôm nay chị lạ quá? Có chuyện gì không vui sao?
Ngữ Ngưng lắc đầu nhè nhẹ, nàng sợ nếu nàng nói ra nàng sẽ khóc đến thảm thương trước mặt người.
– Không có gì? Ngưng Nhi bệnh sao?- Cổ Tịch lo lắng sờ tay lên trán Ngữ Ngưng, không hề nóng.
Chỉ có Ngữ Ngưng mới biết lúc đó chính nàng phải tự cắn vào lưỡi mình ngăn không cho mình bật khóc.
Trắng, xanh, đỏ, vàng, tím, xanh lá..
Ngữ Ngưng tự phân tán chú ý của mình bằng việc đếm màu các quyển sách trên giá sách của Cổ Tịch, hốc mắt nóng hổi, nàng chỉ sợ mình khóc lúc này.
Cổ Tịch.. chị đã từng đặt tất cả niềm tin vào em.